Chồng luôn lấy cớ đi tiệc để không chăm con
Chồng chẳng đoái hoài gì tới con nhỏ mới 8 tháng tuổi mà chỉ mải tiệc tùng với công ty.
Năm nay tôi 25 tuổi, lấy chồng người Bình Định được 1 năm và có con nhỏ 8 tháng tuổi. Lúc tôi có bầu, chồng về nhà thưa chuyện với mẹ tôi để xin cưới. Khi ba chồng nói chuyện với mẹ tôi, mẹ đã đưa ra điều kiện rằng tôi sẽ không về Bình Định sống mà cả hai vợ chồng sống tại TP HCM và được nhà trai đồng ý.
Đến lúc tôi sinh con, chồng không quan tâm, chăm sóc và lo lắng cho tôi nhiều. Ngoài ra, anh tốn thời gian vào sở thích bida và tiệc tùng công ty. Tháng nào anh cũng nói phải đi dự tiệc sinh nhật công ty, đồng nghiệp. Khi con cứng cáp hơn, chúng tôi gửi con ở nhà ngoại cách thành phố 30 km. Đến thứ bảy, anh kêu tôi về chăm con trước, còn anh đi tiệc tới 22h sẽ về. Đến lúc 22h30, tôi định vị thấy anh vẫn ở quận Thủ Đức, TP HCM, cách xa nhà ba mẹ đẻ của tôi. Tôi liền gọi điện kêu anh về, khóc trong điện thoại. Tôi còn báo cho mẹ chồng biết nhưng bà bênh con trai, bảo đi tiệc công ty tới giờ đó là chuyện bình thường.
Video đang HOT
Sau chuyện đó, chồng lại tiếp tục đi chơi tất niên cùng công ty, kêu tôi về quê trước để chăm con, anh sẽ về sau nhưng cuối cùng vẫn không thấy mặt. Mẹ tôi gọi điện bảo anh có con nhỏ, đi phải biết đường về thì anh không nghe. Anh còn nói chuyện thiếu tôn trọng mẹ vợ. Sau đó, tôi gọi điện nhờ mẹ chồng tác động thì bà vẫn “ca lại bài cũ”, bênh con hết mực. Còn ba chồng gằn giọng nói tôi rằng: “Tiệc công ty là phải đi. Con về đây nghe ba nói chuyện”. Tôi không đồng ý với điều đó vì chồng có con nhỏ mà đi mất tăm, mất dạng, không đoái hoài tới con. Tôi xin phép ba chồng Tết sẽ không về quê, còn mẹ chồng nói về hay không là chuyện của tôi.
Trong thâm tâm, tôi thật sự muốn ly thân ngay lập tức, không dính dáng gì tới gia đình gia trưởng này. Tuy nhiên, nghĩ tới con 8 tháng tuổi và đồng lương “3 cọc, 3 đồng” của mình, kinh tế không đủ nuôi con thì tôi lại chùn bước. Mong mọi người cho tôi xin lời khuyên.
Theo Ngôi sao
Ngỡ gặp được 'soái ca', ai ngờ 'lần đò thứ hai' ngập nước mắt đắng cay
Cưới nhau xong, một món nợ của anh lù lù hiện ra trước mắt tôi, hóa ra anh là một con bạc, và hóa ra anh không chỉ có món nợ đó. Và còn nhiều cái "hóa ra" nữa liên tục xuất hiện sau khi chúng tôi đã "nên duyên"...
Tôi đã qua một đời chồng và chưa có con. Có lẽ vì chẳng còn là gái tân mà nhiều đàn ông nghĩ rằng họ có thể lợi dụng tôi cho những ham muốn tầm thường hay để thỏa mãn thói ham của lạ. Họ lao vào tôi tán tỉnh, gạ gẫm với cái ý nghĩ rằng chỉ vài câu đưa đẩy, vài cuộc ăn uống là đã có thể đưa tôi lên giường. Đã có những người tỏ ra cáu bẳn, giận dữ vì không nhanh chóng đạt được mục đích. Họ nghĩ tôi không có quyền "chảnh" khi tôi đã qua một lần đò.
Giữa những người đàn ông thô bỉ đó, anh khác hẳn. Anh tỏ ra thích tôi nhưng không sấn sổ vồ vập. Anh tỏ ra trân trọng, lịch sự, tinh tế, anh tiếp cận tôi thận trọng và từ từ, nói muốn làm bạn tôi. Thế là chúng tôi mỗi lúc một gần nhau thêm. Trong mắt tôi, anh là người tình cảm, biết chia sẻ, thấu hiểu, một người biết trân trọng phụ nữ. Anh hay tâm sự về sự lo lắng cho sức khỏe bố mẹ già, về cuộc hôn nhân đổ vỡ và đặc biệt là về tình yêu đối với con gái mình.
Anh thường mang theo con gái mỗi lần hẹn hò với tôi, dịu dàng chăm sóc nó khiến tôi rất cảm động. Nhưng có vẻ như con bé hờ hững với sự chăm sóc của bố, trông nó vừa buồn bã vừa có vẻ lạnh lùng. Anh giải thích, nó bị ảnh hưởng tâm lý bởi chuyện bố mẹ chia tay nên mới thế. Hình ảnh anh và con gái khiến tôi cảm động, thương cho cảnh gà trống nuôi con, nghĩ một người đàn ông tình cảm như vậy mà sao không được hạnh phúc.
Tôi nghĩ đến chuyện bù đắp cho anh và cho chính mình bằng một mối tình, một cuộc hôn nhân mới...
Và rồi anh cầu hôn, tôi nhận lời. Chúng tôi thành vợ chồng. Con gái anh không sống với chúng tôi. Hóa ra lâu nay nó sống với mẹ. Cưới nhau xong, một món nợ của anh lù lù hiện ra trước mắt tôi; hóa ra anh là một con bạc, và hóa ra anh không chỉ có món nợ đó. Chẳng biết làm thế nào, tôi giúp chồng trả nợ. Nhưng trả xong món này thì anh đã thua thêm món khác.
Và còn nhiều cái "hóa ra" nữa liên tục xuất hiện sau khi chúng tôi đã "nên duyên": Anh không hề tình cảm, không hề dịu dàng. Anh chỉ biết thỏa mãn bản thân và "đào mỏ" tôi. Anh không quan tâm đến con gái như thể hiện trước đây. Con bé ít khi được bố đoái hoài, và đó là lý do khiến nó hờ hững với bố, chứ không phải do rối nhiễu tâm lý. Bố mẹ anh cũng chẳng được anh hỏi đến trừ khi anh muốn các cụ bán tái sản nào đó đi để giúp anh trả nợ. Giờ các cụ đã kiệt quệ và cái "vinh dự" đó được chuyển sang cho tôi.
Mới tái hôn một thời gian ngắn mà tôi đã thấy dài như thế kỷ. Thú nhận mình đã bị lừa thật không dễ dàng, nhưng tiếc thay đó là sự thật. Tôi mất hết hy vọng về hạnh phúc. Tình yêu mới chớm cũng đã chết. Nhưng tôi biết làm sao với cuộc hôn nhân mới này? Chả lẽ liên tiếp bỏ chồng 2 lần chỉ trong 3 năm?
AN TRÍ
Theo tienphong.vn
Đêm trước ngày ra tòa, chồng gõ cửa thầm thì: Mình ngủ cùng nhau nốt đêm nay nhé! Chỉ suýt chút nữa thôi nếu như chồng em không gõ cửa buổi tối hôm ấy thì vợ chồng đã chính thức ly hôn thành người xa lạ mỗi người mỗi ngả rồi. Ngày gặp anh, em chỉ là cô sinh viên vừa ra trường, chân ướt chân ráo tới công ty anh xin việc. Anh khi ấy dù chỉ hơn em 3...