Chồng lười ‘yêu’ vì xa vợ lâu ngày
Tình yêu đẹp như cổ tích của tôi và chồng đang bị kẻ thù khoảng cách và thời gian đe dọa.
Ngày ấy, cách đây 8 năm, tôi gặp chồng lần đầu tiên tại giảng đường đại học. Tôi là cô sinh viên ngây thơ chưa nếm mùi yêu đương bao giờ. Còn anh, sau những cuộc tình tuổi ô mai thời trung học cũng muốn quên hết tất cả để tập trung học hành. Nhưng cái duyên đã đưa chúng tôi đến với nhau, chân thành và say mê. Tốt nghiệp ra trường, sau 2 năm, cả hai chúng tôi đều tìm được công việc ưng ý. Vậy là đám cưới đến, như một lẽ tất yếu của một tình yêu đã trọn vẹn, chín chắn.
Sau khi cưới, cả hai vợ chồng đều thống nhất chưa sinh con để tập trung lo sự nghiệp. Quãng thời gian vợ chồng son hạnh phúc kéo dài được 1 năm thì tôi được đề bạt lên chức vụ mơ ước từ lâu. Đổi lại, tôi phải công tác ở nước ngoài, xa nhà cả nửa vòng trái đất. Trước băn khoăn của vợ, chồng tôi hết lời động viên vợ chịu khó phấn đấu cho sự nghiệp để tạo nền tảng vững chắc cho tương lai. Nghe chồng nói vậy, tôi rất xúc động và cảm thấy vô cùng may mắn vì có một người chồng biết hi sinh đến vậy. Khoảng thời gian đầu xa nhau, thật sự là khó khăn với cả hai chúng tôi. Nhờ những cuộc gọi, tin nhắn của anh hàng ngày mà tôi cũng vượt qua nỗi nhớ nhung để hoàn thành tốt công tác.
Cũng phải nói thêm rằng, tại nơi công tác xa nhà, cũng có rất nhiều trường hợp vợ xa chồng, chồng xa vợ giống như tôi. Hơn một lần, tôi nhận được những ánh mắt hàm ý, những tin nhắn mời gọi của đồng nghiệp. Chỉ để đơn thuần giải quyết vấn đề sinh lý, không hơn. Nhưng vì yêu chồng, tôi không bao giờ cho phép mình phản bội anh, dù chỉ một lần. Tôi luôn vững tin ở nhà chồng tôi cũng luôn chung thủy chờ ngày đoàn tụ với vợ.
Đêm ấy nhìn chồng quay lưng ngủ, đắp chăn riêng mà nước mắt tôi rơi ướt gối. Chồng không còn ham muốn tôi chút gì nữa sao? (ảnh minh họa)
Sau một năm làm việc, tôi được công ty cho nghỉ phép 2 tuần. Ngồi trên máy bay, tôi hồi hộp nóng ran lên khi tưởng tượng đến giây phút gần gũi với chồng sau bao ngày xa cách. Cảm nhận hơi ấm từ cơ thể của anh, nụ hôn nồng nhiệt của anh. Nhưng đáp lại nỗi háo hức mong nhớ của tôi là sự gượng gạo xã giao từ chồng. Trên sân bay, chồng vẫn ôm đấy, hôn đấy nhưng chẳng có hơi ấm tình yêu như thuở nào. Khi chỉ còn hai vợ chồng trong phòng, chồng cũng ngượng ngùng khi thay áo trước mặt tôi. Tôi muốn vào tắm cùng chồng để khơi lại ngọn lửa yêu đương nhưng anh đã khóa chặt cửa như thể sợ tôi sẽ phá vỡ không gian riêng tư của anh. Đêm ấy nhìn chồng quay lưng ngủ, đắp chăn riêng mà nước mắt tôi rơi ướt gối. Chồng không còn ham muốn tôi chút gì nữa sao?
Video đang HOT
Khi đã lấy lại bình tĩnh vào ngày hôm sau, tôi đã nói chuyện thật lâu, thật cởi mở với chồng để tháo gỡ những uẩn ức trong lòng. Từ việc phải chăng anh có người khác, hay anh đã hết yêu, tôi đưa ra đều bị anh gạt bỏ. Anh tâm sự thật lòng, thời gian đầu mới xa vợ, anh đã cố gắng chế ngự ham muốn. Anh tập thể hình, xem phim, nghe nhạc, làm mọi thứ để quên đi những bức bối bản năng. Sau 6 tháng anh cảm thấy dần quen và từ đó không còn cảm giác thèm yêu nữa. Nghe anh nói tôi vừa thương anh vừa giận mình. Vì sự nghiệp, tôi đã đẩy mối quan hệ vợ chồng trong tình trạng đóng băng. Tôi nói với anh, tôi sẽ về, sẽ sinh con cho anh, gắn kết lại tình cảm gia đình. Nhưng anh nói anh chưa sẵn sàng có con vào lúc này. Nếu tôi bỏ tất cả để trở về, cả đời anh sẽ ân hận vì đã phá vỡ sự nghiệp của vợ.
Vài ngày nữa tôi lại lên máy bay, trở về với công việc, nhưng trong lòng tôi là một nỗi trống trải mênh mông, không biết điểm khởi đầu, không hay điểm kết thúc. (ảnh minh họa)
Chồng tôi quả là người đàn ông kì lạ. Anh quá tốt, đã hết lòng hỗ trợ cho sự nghiệp của tôi. Không phải người đàn ông nào cũng rộng lượng như thế. Nhưng tôi chỉ thấy buồn vô hạn. Trong mắt anh, tôi, giờ đây là một phụ nữ anh quen, không phải người mà anh muốn “yêu” một cách trọn vẹn. Anh đã thoải mái với một đời sống độc thân, mà mất cảm giác tôi là vợ anh.
Vài ngày nữa tôi lại lên máy bay, trở về với công việc, nhưng trong lòng tôi là một nỗi trống trải mênh mông, không biết điểm khởi đầu, không hay điểm kết thúc. Tôi rất muốn bỏ hết cả công danh, sự nghiệp, tiền bạc để về nhà cứu vãn mối quan hệ đang nguội lạnh này, để thực hiện thiên chức làm vợ làm mẹ như mọi người phụ nữ khác. Tôi không muốn thời gian và khoảng cách sẽ làm hao mòn đi 8 năm yêu mặn nồng xưa kia. Tôi và anh, chúng tôi sẽ yêu lại từ đầu. Nhưng một mình tôi cố gắng, liệu có đủ cho cả hai?
Theo VNE
Chồng như khách trọ miễn phí ở nhà
Sáng đi sớm, tôi về muộn, rất muộn, thậm chí là không về với lý do qua đêm nhà bạn vì nhậu nhẹt, chồng tôi đã trở thành khác trọ trong nhà này.
Lấy chồng, sống với nhau được 5 năm, có lẽ đó là quãng thời gian quá dài của một cuộc hôn nhân chăng? Cả hai vợ chồng đã từng yêu thương nhau hết lòng, kết quả là đính hôn và sinh ra một cô con gái kháu khỉnh. Nhưng 5 năm qua, hình như chồng chưa hiểu tôi, hoặc là tình cảm đã nhạt dần. Người ta nói, hôn nhân 5 năm đầu là một quãng thời gian đẹp nhất, trải qua 5 năm đó, con người phải đối với cả vạn nỗi lo. Nào là lo chồng hay vợ ngoại tình, lo kinh tế suy sụp, lo tình cảm nhạt phai... Và từ những gánh nặng đó là kết quả của cuộc hôn nhân không hạnh phúc.
Qua 5 năm, người ta sống với nhau vì nghĩa nhiều hơn vì tình. Phải chăng là như vậy, nên giờ đây, sau cái 5 năm hạnh phúc ấy, chồng tôi trở thành một vị khách trọ miễn phí trong nhà này.
Sáng, anh xách cặp đi làm, cả ngày không có lấy một cuộc điện thoại hay hỏi han gì vợ. Nếu muốn có thông tin của chồng, không còn cách nào ngoài việc tôi chủ động liên lạc với anh. Rồi buổi trưa, là người mẹ nên thi thoảng tôi chạy về nhà xem con cái thế nào nếu hôm nào con không đi lớp. Còn con đi lớp cả ngày, tôi cũng phải gọi điện hỏi cô giáo thường xuyên xem con có ăn uống đầy đủ, có ốm hay có chán ăn hay không. Chồng thì ngoài phận sự, đó không phải là trách nhiệm của anh, anh nghĩ vậy.
Nghĩ lại, đời mình thật khổ, hầu hạ chăm sóc chồng như thế mà chồng vẫn lạnh lùng, thờ ơ. Chẳng hiểu đàn ông cần gì hơn nữa? (ảnh minh họa)
Tối đến, chẳng thấy khi nào chồng về sớm, nhưng không bao giờ chủ động nhắn cho vợ một cái tin hay gọi một cuộc điện thoại thông báo mình về muộn và mấy giờ về. Cứ mặc định là, không về thì là có việc bận. Còn bận việc cơ quan, việc riêng, việc tư hay thậm chí là đi với cô nào, vợ cũng không cần biết. Còn cơm nước, tôi cứ nấu rồi ăn khi nào xong, chồng bảo không cần đợi. Nhưng làm sao lại không đợi được, nếu như đang ăn mà chồng về thì sao. Và thế là tất nhiên, trong những lần như vậy, tôi lại là người chủ động nhấc điện thoại lên và bấm máy: "Mấy giờ anh về để em còn chờ cơm?". Nghĩ lại, đời mình thật khổ, hầu hạ chăm sóc chồng như thế mà chồng vẫn lạnh lùng, thờ ơ. Chẳng hiểu đàn ông cần gì hơn nữa?
Đã đến 2 tháng nay, chưa hôm nào chồng về nhà sớm để ăn cùng bữa cơm tối với vợ và con. Chỉ có tôi chủ động chờ cơm anh, có sớm nhất cũng phải 8h. Có nhiều hôm anh không về và gọi điện bằng cái giọng say mềm, bảo anh ngủ ở nhà bạn vì vợ bạn đi vắng, hay là nhậu say quá không về được. Có hỏi thì cũng chẳng biết chồng ở đâu, và cũng không biết chồng ngủ ở nhà bạn này. Thế là đành chấp nhận sự thật này như một lẽ hiển nhiên.
Thời gian đầu anh như thế, tôi có nổi máu ghen, rồi lùng sục xem anh ở đâu, làm gì, với ai, nhưng lực bất tòng tâm, tôi không thể làm được việc đó. Tôi không có cách gì biết những người bạn của anh gồm những ai, vì mỗi hôm anh đi với một người. Nếu như anh có ngoại tình, tôi cũng đành chịu vì về nhà anh lại chối bay, chối biến.
Vả lại, tôi có làm to chuyện thì anh cũng chối, và nếu cứ làm to chuyện thì anh được lợi, người chịu thiệt là tôi. Vì anh sẽ chẳng thèm tiếp chuyện tôi chứ đừng nói là tình cảm với vợ, còn ly dị thì tôi không làm được. Nếu như có một người phải nói ly hôn thì chắc chắn là tôi rồi, vì anh đã không muốn đề cập tới chuyện đó. Còn nếu có chuyện ly tan thì cũng chắc chắn rằng, tôi và con sẽ ra đường. Thế nên, tôi cứ âm thầm chịu đựng, cứ nhịn chồng, phục vụ chồng chu đáo, sống như cái bóng trong nhà vậy, mặc chồng làm gì thì làm.
Thế nên, tôi cứ âm thầm chịu đựng, cứ nhịn chồng, phục vụ chồng chu đáo, sống như cái bóng trong nhà vậy, mặc chồng làm gì thì làm. (ảnh minh họa)
Đã 2 hôm nay chồng không về nhà, tất nhiên chông có gọi điện bảo đi công tác đột xuất. Quần áo thì có lấy đi thật, không biết chồng về nhà lúc nào. Nhưng nghe anh nói thế thì tôi cũng biết thế, tôi không còn cách nào hơn nữa. Giờ điều tra làm sao đây, chẳng lẽ phải theo dõi xem anh đi với ai, ở đâu à? Tôi có gọi đến cơ quan anh thì họ nói anh đi công tác thật. Và mấy ngày đó, ngoài cái tin anh đi công tác ra, tôi không biết anh về nhà khi nào, làm gì, có khỏe không...
Hôm nào về nhà, việc đầu tiên của anh là tắm, muộn thì không ăn cơm, còn sớm mà chưa ăn thì ăn một bát rồi đi ngủ. Cả mấy tháng nay, vợ chồng cũng không ân ái, thi thoảng có hứng lên thì anh chiều tôi một tí, coi như là trách nhiệm rồi lại thôi. Anh có trêu đùa con nhưng chỉ được không quá 10 phút. Đúng là, căn nhà này đã như phòng trọ của anh, anh đi đi về về chủ nhà là tôi không hay biết, anh về lúc nào, làm gì mặc anh, chỉ cần hàng tháng anh đưa tiền cho tôi lo sinh hoạt gia đình và chăm con cái.
Tôi đã nghĩ quá nhiều rồi, cũng nói với anh nhiều nhưng anh làm ngơ như không có gì xảy ra. Anh bảo, tôi muốn nghĩ sao thì nghĩ, làm gì thì làm. Tức là, nếu tôi có muốn bỏ anh cũng không có gì là to tát. Nói như vậy thì chỉ có tôi thiệt thòi thôi. Tôi chán nản quá, mệt mỏi quá rồi. Giờ phải làm sao trong tình trạng này đây. Mẹ con tôi khổ quá rồi!
Theo VNE
Chỉ ước một lần chồng gọi một tiếng 'em ơi' Vợ chồng lấy nhau đã được 2 năm, nhưng thú thực, nếu có lần nào đó anh gọi em bằng một câu tình cảm &'em ơi' thì chắc tim em đã rụng rời. Em hơn anh 1 tuổi, đó là điều khiến chúng mình có khoảng cách ư? Em không nghĩ như vậy, vì trước đây, khi chúng ta tán tỉnh nhau, anh...