Chồng lạnh nhạt vì tôi bị sảy thai
Lúc đầu anh còn an ủi, động viên tôi, nhưng dần anh đã thay đổi, thường xuyên về nhà muộn trong tình trang say xỉn.
Tôi và anh cưới nhau đã được gần ba năm. Ban đầu, chúng tôi chưa hề có ý định sinh con vì còn muốn tận hưởng cuộc sống vợ chồng son lãng mạn. Nhưng cả hai bên gia đình giục quá, bố mẹ lớn tuổi muốn có một đứa cháu để bế bồng nên chúng tôi đành phải chiều lòng các cụ. Nhưng một năm, rồi hai năm trôi qua, tôi và anh vẫn sinh hoạt đều đặn mà vẫn chưa có con. Bố mẹ sốt ruột, chúng tôi bắt đầu lo lắng liền đi khám bác sĩ.
Kết quả xét nghiệm cho thấy tôi bị buồng trứng đa nang mà theo bác sĩ nói đây là một trong những căn bệnh chủ yếu gây vô sinh hiếm muộn. Khi biết mình khó mà có được thiên chức làm mẹ, tôi buồn bã và thất vọng vô cùng. Chồng tôi tuy cũng không vui vẻ gì nhưng không phải vì thế mà tỏ ra lạnh nhạt với tôi. Ngược lại, anh luôn động viên tôi chạy chữa để mong một ngày mình có thể được làm bố. Anh luôn chủ động đưa tôi đi khám ở tất cả những nơi được giới thiệu là phòng khám hàng đầu trong việc chữa vô sinh hiếm muộn. Sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng, tôi đã được mang trong mình một sinh linh bé bỏng.
Khỏi phải nói anh sung sướng và hạnh phúc như thế nào. Khoảng thời gian mang thai những tháng đầu tiên, anh chăm sóc tôi chu đáo vô cùng. Anh chẳng để tôi đụng vào bất cứ việc nhà nào vì chỉ sợ tôi sơ suất một chút là sẽ ảnh hưởng đến thai nhi. Mới mang thai được hơn hai tháng, anh đã rủ tôi đi ngắm dần đồ cho em bé, từ tã lót, bình sữa, đồ chơi cho đến quần áo sơ sinh… cái nào cũng xinh xắn dễ thương vô cùng. Chúng tôi mong chờ đến ngày sinh em bé thật gần, mặc dù còn tận vài tháng nữa, vậy mà anh lúc nào cũng tỏ ra sốt ruột. Nhìn anh tất bật với việc nhà rồi lại tranh thủ hỏi han, sờ bụng tôi, thì thầm với đứa con đang dần thành hình, tôi cảm thấy ấm áp vô cùng.
Nhưng niềm hạnh phúc kéo dài chưa đầy ba tháng thì tôi bị sảy thai. Hôm ấy, tôi vội vàng chuẩn bị đi làm vì dậy muộn nên không may bị trượt chân trong nhà tắm. Cú ngã không quá nghiêm trọng, nhưng cũng đủ làm cho tôi mất đi đứa con trong bụng. Kể từ sau hôm ấy, tôi trở nên buồn rầu, u uất, luôn tự dằn vặt bản thân mình.
Ảnh minh họa: Voices.
Video đang HOT
Còn anh tỏ ra rất chán nản. Mặc dù không hề trách cứ tôi, nhưng tôi biết anh thất vọng lắm. Anh đã không ngừng nhắc tôi phải cẩn thận vì khó khăn lắm chúng tôi mới có con. Vậy mà tôi lại chủ quan không nghe lời anh dặn. Tôi buồn bã, anh cũng chẳng vui vẻ gì. Anh an ủi, vỗ về tôi nhưng khuôn mặt thất thần, dường như tâm trí chẳng còn ở bên tôi nữa.
Rồi dần dần, anh bắt đầu thay đổi, đi làm về muộn hơn, và có vẻ như ngày nào anh cũng uống rượu. Có những hôm tôi chờ cơm tối đến tận 9-10h, anh đi làm về chẳng thèm ngồi vào mâm cơm mà lên tắm rửa rồi chui vào phòng ngủ luôn một mạch đến sáng hôm sau. Rồi lại đi làm, lại về muộn…, ngày này qua ngày khác. Có vẻ như việc mất đi đứa con là một cú sốc quá lớn đối với anh.
Tôi chẳng dám trách anh lạnh nhạt vì tất cả cũng là do tôi bất cẩn. Tôi chỉ biết âm thầm chịu đựng chứ không hề buông một lời trách móc nào. Anh không nói chuyện, tôi cũng chẳng dám mở lời. Là vợ chồng cùng chung sống dưới một mái nhà, vậy mà cứ như người xa lạ. Chúng tôi chẳng có lấy nổi 30 phút ngồi nói chuyện với nhau. Không khí gia đình trùng hẳn xuống. Giữa tôi và anh dường như có một bức tường vô hình ngăn cách.
Cho đến một hôm, nhìn anh vật vã bước vào nhà trong bộ dạng say xỉn, quần áo xộc xệch, tôi thực sự đã hết chịu đựng nổi. Tôi không muốn cuộc sống gia đình mình cứ mãi buồn thảm như thế này nữa. Lần đầu tiên tôi cản bước anh lên trên phòng. Tôi trách anh lạnh nhạt, không quan tâm gì đến vợ mà suốt ngày chỉ biết uống rượu, thì anh trừng mắt lên nhìn tôi, buông lời lạnh nhạt: “Thế còn cô thì sao… có mỗi đứa con mà cũng đánh mất…?”
Nói rồi anh loạng choạng đi lên phòng, bỏ mặc tôi ngỡ ngàng nhìn theo. Hóa ra tất cả sự lạnh nhạt bấy lâu nay của anh là do trách tôi không giữ nổi cái thai trong bụng. Và hơn hết, anh tuyệt vọng về khả năng có thai sau này của tôi. Tôi hiểu là anh đau khổ thế nào. Nhưng anh đau khổ đến vậy, thì tôi, người mẹ đang mang đứa con trong bụng mà vô tình đánh mất còn đau khổ đến dường nào.
Tại sao, anh không hiểu hay cố tình không hiểu. Tại sao anh không thương tôi, mà lại dằn vặt tôi như thế. Những lời anh nói như lưỡi dao cứ cứa vào trái tim tôi đau nhói. Lần đầu tiên, tôi thấy anh như thế, lần đầu tiên tôi thấy sự cay nghiệt đến tàn nhẫn trong người đàn ông mà tôi yêu thương suốt gần chục năm qua.
Dẫu biết rằng, đó chỉ là một lời nói trong lúc say, nhưng cho đến hôm nay, khi kể ra những tâm sự này, tôi vẫn chưa hết đau, chưa hết ám ảnh về ánh mắt, lời nói của anh lúc đó. Anh trở về cuộc sống bình thường, nhưng sao, tôi thấy chồng mình xa lạ quá. Tôi phải làm sao đây, tôi thật bất hạnh.
Theo VNE
Em tự dằn vặt mình vì đánh mất chữ 'trinh'
Em tự trách mình đã vượt quá giới hạn với anh, lo sợ một ngày anh thay đổi và luôn tự hỏi rằng tại sao anh yêu em mà không thể chờ đợi đến phút cuối cùng.
ảnh minh họa
Năm nay em 21 tuổi, đã trải qua 2 mối tình. Em cũng nhận thức được tình yêu như thế nào nhưng chính lúc này, em phân vân. Em quen người ấy đã được 9 năm. Chúng em bằng tuổi nhau, học chung trường cấp 3 và là bạn thân của nhau. Năm lớp 10 khi cả hai 16 tuổi, với những tình cảm đầu đời, người ấy đã nói yêu em nhưng em từ chối vì tuy quen nhau 2 năm nhưng thực sự em nghĩ chúng em chưa đủ thân thiết và hiểu nhau để nói tiếng yêu. Ở cái tuổi học trò, bọn em rất nghịch ngợm, song cũng đáng yêu.
Thế rồi, chúng em chơi thân với nhau. Người ấy luôn bên cạnh em những lúc em buồn, luôn chọc cho em vui, luôn vỗ về an ủi, lo lắng và quan tâm em nhưng vẫn chỉ dừng lại ở tình bạn. Trong lòng em vốn chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ là người yêu của nhau. Rất nhiều lần, bọn em nói chuyện này và em từ chối rất thẳng thắn, không khéo léo như những cô bạn khác nhưng người ấy chưa bao giờ ngừng quan tâm em. Còn trong lòng em đã có tình cảm với người khác.
Khi biết chuyện, người ấy đã rất buồn, gọi điện cho em để chắc chắn đó là sự thật. Người ấy nói với em một câu: "Mai này có chia tay, hãy nhớ lấy, tao vẫn luôn đứng đây và chờ mày ". Người ấy đã khóc khi nói với em như thế. Lòng em nghẹn đắng nhưng thật sự, chưa bao giờ em cho người ấy cơ hội cũng như một chút hy vọng về tình yêu.
Em và người yêu cùng đỗ đại học ở 2 trường gần nhau. Còn người ấy phải học ở một nơi khác, cách thành phố 2 giờ chạy xe. Thỉnh thoảng, em và người ấy vẫn liên lạc với nhau. Còn tình yêu của em cứ đẹp đẽ như thế. 10 tháng em sống vui vẻ, hạnh phúc trong tình yêu, tuy có lúc giận hờn nhưng đó là tình cảm trong sáng và đẹp đẽ nhất. Đến tháng thứ 10, em và người yêu giận nhau rồi chia tay. Em đã rất đau khổ, khóc nhiều và sống lặng lẽ, biến thành một người khác, không còn lạc quan, yêu đời nữa.
Người ấy vẫn liên lạc với em và động viên nhiều. Người ấy nhắc lại câu nói chờ đợi của gần một năm trước nhưng em vẫn không đồng ý vì em chưa thể quên được tình yêu vừa qua. Thời gian cứ thế trôi đi, con người em đã thay đổi rất nhiều, nhìn đời, nhìn người một cách rộng hơn hay phiếm diện hơn, bản thân em cũng không nhận thức được nhưng em cho rằng, trên đời này, không bao giờ tồn tại tình yêu mãi mãi. Gần 2 năm sau khi chia tay mối tình đầu, mọi thứ bình yên trở lại, em đã ít khóc hơn nhưng vẫn không ngừng nhớ đến mối tình cũ. Còn người ấy vẫn bên em, yêu em như thế.
Một ngày, người ấy cùng 2 đứa bạn gái khác rủ em đi chơi. Chúng em qua phòng của một bạn chơi. Em và người ấy ngồi nói chuyện và em đã ngủ quên ở đó. Trong lúc em ngủ, người ấy đã nắm lấy tay em, hôn nhẹ lên tay làm em thức giấc nhưng em nằm im và cố tình như mình vẫn đang ngủ. Người ấy vẫn chỉ dừng lại ở cái nắm tay. Em quay lưng, vờ như mình đang ngủ và rút tay ra, thầm trách mình, sao lại ngủ quên nhưng em chắc chắn, người ấy không làm gì cả, chỉ nắm tay em và ngủ. Lúc em tỉnh dậy, người ấy nói với em: "Mày ngủ ngon nhất là lúc từ 3h đến 4h. Lúc 4h trở đi, mày lại khó ngủ à?" Em bỗng nhiên có cảm giác rất lạ. Lần thứ 2, em cảm giác được nâng niu, trân trọng và rồi em nghĩ nhiều hơn. Em đã nghĩ đến tình cảm của người ấy.
Ngày người ấy tốt nghiệp trung cấp, em đến dự và gặp cô gái thích người ấy. Chính lúc này, em nhận thức được rằng mình cũng đã yêu. Em đồng ý khi người ấy một lần nữa nói câu yêu em. Người ấy đã ngạc nhiên không ngờ em đồng ý vì chính người ấy cũng đã xác định suốt cuộc đời sẽ chỉ yêu đơn phương thôi. Bọn em từ bạn thân trở thành người yêu trong sự vui mừng của tất cả bạn bè. Họ ủng hộ rất nhiều vì thấy em quá khổ trong tình yêu đầu. Ai cũng nhìn ra được người ấy thương và yêu em như thế nào. Mọi người mong em thay đổi và yêu người ấy bằng tình cảm chân thành, thật lòng để quên đi tình đầu. Em cũng thấy mình may mắn vì nhận được một tình yêu như vậy - tình yêu bền bỉ suốt 5 năm của một người. Em đã yêu rất thật lòng.
Người ấy - bây giờ đã có công việc ổn định tại một ngân hàng ở quê. Còn em vẫn là sinh viên năm thứ 3. Bọn em đã yêu nhau được 11 tháng nhưng tất cả sẽ thật mỹ mãn nếu như không xảy ra chuyện đó. Ngày sinh nhật của anh (chúng em đã thay đổi cách xưng hô), anh ra chơi với em và bọn em đã đi quá giới hạn. Trước giờ, em có thể khẳng định mình rất trong sáng, không biết, cũng không muốn quan tâm đến "vấn đề ấy".
Em đã tự trách mình rất nhiều. Em biết tình yêu của em chưa tới mức để đi đến chuyện ấy nhưng em đã "mất" rồi. Em sống trong dằn vặt, còn anh vẫn yêu thương và chiều chuộng em như thế. Anh đã đến nhà em, thân thiết với mọi người trong gia đình và được mẹ em đồng ý. Cho đến nay, anh vẫn không thay đổi. Anh nói vì quá yêu nên lúc bên em, anh không thể kiềm chế nhưng em lại nghĩ nếu như anh yêu em thật sự thì đã không như vậy. Em vẫn trách mình nhiều hơn trước khi trách anh.
Dù áp lực công việc nhiều nhưng ngày nào bọn em cũng nói chuyện với nhau. Lúc trưa đi làm về, anh đều nhắn tin và tối đến cũng vậy. Cứ đúng tầm ấy, giờ ấy, bọn em lại nói chuyện, kể cho nhau nghe những chuyện xảy ra trong ngày. Tuy yêu xa, cách nhau gần 400 km nhưng em vẫn tin tưởng anh và anh cũng thế. Bọn em vẫn yêu nhau nhưng em vẫn không khỏi suy nghĩ về lần ấy. Anh nói anh yêu em nên anh sẽ chịu trách nhiệm nhưng bản năng con gái và là người hay suy nghĩ, em rất sợ. Em sợ một ngày anh thay đổi, vì thế, em lại hay gây chuyện, cãi vã với anh. Những lần đó, anh đều là người nhường nhịn và xin lỗi em. Anh nói không muốn em khổ tâm suy nghĩ nên anh luôn xin lỗi vì đã làm em không vui.
Thật sự em rất cảm ơn vì anh đã yêu em như vậy nhưng em vẫn không ngừng trách mình. Trong sâu thẳm lòng mình, em vẫn cảm thấy tình yêu của em với anh không nồng nhiệt, không say đắm dù em biết em vẫn yêu anh. Có thể do vết thương của mối tình đầu để lại mà cách em yêu một người đã khác. Em yêu và cần anh nhưng em vẫn không ngừng tự đặt ra câu hỏi cho mình. Nếu như anh ấy yêu em như vậy, sao lại không nâng niu, trân trọng em đến phút cuối cùng? Mong mọi người tư vấn giúp em. Có phải em đang chung thủy chỉ vì cái màng trinh của mình hay không? Và có phải em đang trách anh hay không?
Theo VNE
Bạn trai hay lôi chuyện xưa ra dằn vặt tôi Đôi lúc anh lại lôi chuyện em và người yêu cũ ra để nói và giận hờn; muốn buông nhưng rồi mọi chuyện lại được giải quyết ổn thỏa khi cả hai đều nói sẽ cố gắng không nhắc lại chuyện cũ. Ảnh minh họa Em là cô gái dễ thương, thân thiện và được lòng mọi người (theo nhận xét của những...