Chồng lạnh nhạt vì nghe người ngoài vu vợ hư hỏng, phá thai
Khi cưới anh, tôi biết mình là một cô gái may mắn. Ngoại hình bình thường, không sắc sảo, khéo léo, bố mẹ lại chẳng giàu sang. Vậy mà tôi vẫn được chàng trai học giỏi nhất khóa để ý đến. Bởi theo anh nói, tôi có tính thật thà, lễ phép, biết thương người.
Hai năm đầu, hôn nhân toàn màu hồng. Tôi yêu thương, trân trọng chồng mình. Anh là con một trong gia đình tri thức, bố mẹ chồng vô cùng tử tế. Lấy anh, tôi có ngay một công việc ổn định, tiền tiêu thoải mái, không chút lo lắng về cuộc sống.
Người ta lấy chồng giàu thì hay ham chơi, tích lũy tài sản cho riêng mình. Tôi thì ngược lại, không hề tơ tưởng cho mình đồng riêng nào. Bởi vậy mà gia đình chồng càng thêm quý trọng con dâu. Tôi cũng rất tự hào về bản thân.
Áp lực chỉ xảy đến khi đã bước sang năm thứ ba, chúng tôi vẫn chưa có con. Chồng tôi là cháu đích tôn trong nhà, việc con cái khá quan trọng. Bố mẹ chồng dù thông cảm, nhưng vẫn thường có ý hỏi han. Hai vợ chồng đi khám cũng không phát hiện ra vấn đề gì.
Không nói ra, nhưng tôi biết trong lòng anh suy nghĩ nhiều lắm. Lúc trước đến với tôi, anh luôn khen tôi ngoan ngoãn, biết điều. Nhưng dạo gần đây, anh tỏ ý nghi ngờ sự chung thủy của vợ. Hình như có vài người ghen ghét đã đặt điều không hay gì đó.
Video đang HOT
Chồng tôi trở nên lạnh nhạt hơn trước. Chỉ cần làm điều gì không vừa ý, anh gắt gỏng khó chịu – điều mà trước kia hiếm khi xảy ra. Có lần, đi làm về, anh im lặng không nói năng gì cả buổi tối, mặc tôi hỏi đủ thứ. Đến khi không chịu được nữa, anh gắt lên “Để tôi yên” rồi hậm hực đi vào phòng.
Tôi lo lắng dò hỏi đồng nghiệp của anh, thì phát hiện ra một việc kinh hoàng. Một số người làm cùng công ty nói với anh rằng tôi không tốt. Họ cười anh không biết chọn vợ, lấy phải người ăn chơi, đua đòi, từng đi phá thai, vá màng trinh… Đến giờ mới không có con. Họ giả vờ thông cảm cho anh, vì đã bị cái vẻ “thơ ngây” của tôi đánh lừa.
Chồng tôi vẫn yêu thương tôi, nhưng bị những lời bàn ra tán vào của thiên hạ, chắc chắn anh không thể chịu nổi. Tôi hết sức phẫn nộ nhưng cũng rất đau lòng. Tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, không đụng chạm đến ai. Tại saolại có những người thích đặt điều xấu xa cho tôi như vậy?
Giờ đây, hạnh phúc bé nhỏ của gia đình tôi đang bị đe dọa bởi những lời lẽ vu không độc ác của người ngoài. Chồng tôi ngày càng lạnh nhạt với vợ. Bố mẹ chồng thì hoài nghi. Tôi không biết phải làm sao mới chứng minh được mình trong sạch?
Theo Vietnamnet
Chồng không làm ra tiền lại bệnh tật, vợ ôm con bỏ đi
Liệu rồi tôi có thể đi thăm con và đưa con về nuôi được không? Tôi sẽ tìm được con đường mới, tìm được thành công cho mình chứ?
ảnh minh họa
Năm nay tôi 27 tuổi. Tôi đã có vợ và một con gái 6 tuổi. Tôi được sinh ra trong một gia đình thiếu thốn tình cảm của cha. Từ nhỏ, tôi chỉ sống và ở với mẹ cùng anh trai. Mẹ tôi chưa từng kể gì về cha tôi cả. Tôi chỉ nghe nói là khi tôi mới sinh ra, cha đã bỏ rơi mẹ con tôi để đi với người phụ nữ khác. Từ đó, một mình mẹ nuôi anh em tôi khôn lớn. Vậy mà trong suốt những năm qua, tôi chưa một lần nghe thấy mẹ kêu ca, phàn nàn điều gì.
Học xong lớp 9, vì gia đình không đủ điều kiện nên tôi phải nghỉ học để đi làm kiếm tiền đỡ đần gia đình. Rồi sau này, tôi gặp một cô gái - người là vợ của tôi bây giờ. Một năm sau ngày cưới, vợ tôi sinh được một bé gái. Cuộc sống của vợ chồng tôi dường như trở nên tươi đẹp hơn. Thế nhưng, trớ trêu thay, tôi lại mắc phải căn bệnh động kinh. Vì thương con nên dù hoàn cảnh gia đình còn khó khăn, mẹ tôi vẫn cố gắng vay mượn để có tiền đưa tôi đi Hà Nội chữa trị. Mẹ tôi đã gõ cửa các bệnh viện ở Hà Nội nhưng các bác sỹ đều nói bệnh này không thể trị dứt điểm được, mà chỉ uống thuốc để điều trị dần dần mà thôi.
Căn bệnh khiến tôi không thể đi làm vì chẳng nơi nào dám nhận. Họ sợ trong lúc đang làm việc, nhỡ tôi bị làm sao thì họ lại phải chịu trách nhiệm. Tôi rất buồn và chán nản, không biết phải làm sao. Tôi đã xin việc ở nhiều nơi nhưng đều không được. Vậy là tôi chỉ ở nhà phụ mẹ chăn nuôi gà vịt, làm đồng áng và chăm sóc cô con gái bé bỏng. Mẹ tôi suốt đời vất vả vì con, tôi chưa đền đáp được gì cho mẹ, lại còn khiến mẹ thêm nặng gánh. Còn anh trai tôi từ ngày lập gia đình đến giờ là đi mất tăm mất tích, cũng chẳng gọi điện, viết thư về xem tình hình của mẹ và em ở nhà ra sao. Tôi không hiểu anh trai mình nghĩ gì mà cư xử như vậy nữa.
Từ ngày tôi biết mình mang bệnh, khoảng cách giữa vợ chồng tôi cứ càng ngày càng xa, tình cảm thì càng ngày càng lạnh nhạt. Đến khi con gái tôi lên 4 tuổi thì vợ tôi cùng bố mẹ cô ấy lừa tôi để bỏ tôi và đưa con tôi đi luôn. Thời điểm đó, tôi tưởng mình không thể vượt qua được. Nhưng mọi người xung quanh đều khuyên tôi nên cố gắng, đừng suy nghĩ nhiều. Vì nếu càng suy nghĩ, căng thẳng thì bệnh của tôi sẽ càng nặng hơn. Mọi người cũng bảo chỉ có người không có đức, có tâm mới đối xử với chồng mình như thế.
Có điều, tâm trí tôi cứ nặng trĩu. Bởi sau khi bỏ đi khoảng 1 tuần, vợ tôi có gọi điện cho tôi và bảo: "Tôi bỏ ông vì ông có bệnh, không làm ra tiền! Ở đây, tôi lấy chồng khác còn ông lấy ai thì lấy". Câu nói ấy của vợ đã in đậm trong tâm trí khiến tôi không sao quên được. Người đã từng đầu gối tay ấp với tôi mà lại có thể nói ra những lời khiến tôi đau lòng như thế sao? Tôi rất hận cô ấy. Tại sao cô ấy có thể đối xử với tôi như thế? Lúc tôi còn khỏe mạnh, làm được ra tiền thì vợ tôi có như thế đâu? Vậy mà khi biết tôi bệnh tật, cô ấy lại đem con bỏ đi như thế? Tôi tưởng rằng vợ chồng là phải ở bên nhau, cùng vượt qua những lúc khó khăn, bệnh tật chứ? Vậy mà chẳng những cô ấy bỏ tôi lại mà còn mang con tôi đi nữa.
Từ ngày vợ tôi bỏ đi đến giờ đã 2 năm. Tôi rất muốn về quê của cô ấy để thăm con nhưng chưa thể đi được. Bệnh tật đã khiến tôi không thể làm được rất nhiều điều. Tôi biết mình không nên suy nghĩ tiêu cực, không nên buông xuôi. Có điều, biết là một chuyện còn làm thì chẳng dễ. Liệu rồi tôi có thể đi thăm con và đưa con về nuôi được không? Tôi sẽ tìm được con đường mới, tìm được thành công cho mình chứ? Hay là sẽ mãi như thế này, chỉ là 1 kẻ bị bệnh tật quấn thân, chẳng làm nên trò trống gì cả?
Theo VOV
Mù quáng ... tôi nghĩ anh cũng có người khác ở bên ngoài nên anh lạnh nhạt. Anh cứ việc ra đi tìm hạnh phúc của anh, tôi không níu kéo hay chửi mắng. Có lẽ tôi quá tin anh nên giờ mới thất vọng, tôi biết làm gì bây giờ? Chia tay hay tiếp tục sống với nhau khi đã không còn cảm giác,...