Chồng lạnh nhạt chỉ vì tôi bị sảy thai
Lúc đầu anh còn an ủi, động viên tôi, nhưng dần anh đã thay đổi, thường xuyên về nhà muộn trong tình trang say xỉn.
Ảnh minh họa
Tôi và anh cưới nhau đã được gần ba năm. Ban đầu, chúng tôi chưa hề có ý định sinh con vì còn muốn tận hưởng cuộc sống vợ chồng son lãng mạn. Nhưng cả hai bên gia đình giục quá, bố mẹ lớn tuổi muốn có một đứa cháu để bế bồng nên chúng tôi đành phải chiều lòng các cụ. Nhưng một năm, rồi hai năm trôi qua, tôi và anh vẫn sinh hoạt đều đặn mà vẫn chưa có con. Bố mẹ sốt ruột, chúng tôi bắt đầu lo lắng liền đi khám bác sĩ.
Kết quả xét nghiệm cho thấy tôi bị buồng trứng đa nang mà theo bác sĩ nói đây là một trong những căn bệnh chủ yếu gây vô sinh hiếm muộn. Khi biết mình khó mà có được thiên chức làm mẹ, tôi buồn bã và thất vọng vô cùng. Chồng tôi tuy cũng không vui vẻ gì nhưng không phải vì thế mà tỏ ra lạnh nhạt với tôi. Ngược lại, anh luôn động viên tôi chạy chữa để mong một ngày mình có thể được làm bố. Anh luôn chủ động đưa tôi đi khám ở tất cả những nơi được giới thiệu là phòng khám hàng đầu trong việc chữa vô sinh hiếm muộn. Sau bao nhiêu cố gắng, cuối cùng, tôi đã được mang trong mình một sinh linh bé bỏng.
Khỏi phải nói anh sung sướng và hạnh phúc như thế nào. Khoảng thời gian mang thai những tháng đầu tiên, anh chăm sóc tôi chu đáo vô cùng. Anh chẳng để tôi đụng vào bất cứ việc nhà nào vì chỉ sợ tôi sơ suất một chút là sẽ ảnh hưởng đến thai nhi. Mới mang thai được hơn hai tháng, anh đã rủ tôi đi ngắm dần đồ cho em bé, từ tã lót, bình sữa, đồ chơi cho đến quần áo sơ sinh… cái nào cũng xinh xắn dễ thương vô cùng. Chúng tôi mong chờ đến ngày sinh em bé thật gần, mặc dù còn tận vài tháng nữa, vậy mà anh lúc nào cũng tỏ ra sốt ruột. Nhìn anh tất bật với việc nhà rồi lại tranh thủ hỏi han, sờ bụng tôi, thì thầm với đứa con đang dần thành hình, tôi cảm thấy ấm áp vô cùng.
Nhưng niềm hạnh phúc kéo dài chưa đầy ba tháng thì tôi bị sảy thai. Hôm ấy, tôi vội vàng chuẩn bị đi làm vì dậy muộn nên không may bị trượt chân trong nhà tắm. Cú ngã không quá nghiêm trọng, nhưng cũng đủ làm cho tôi mất đi đứa con trong bụng. Kể từ sau hôm ấy, tôi trở nên buồn rầu, u uất, luôn tự dằn vặt bản thân mình.
Còn anh tỏ ra rất chán nản. Mặc dù không hề trách cứ tôi, nhưng tôi biết anh thất vọng lắm. Anh đã không ngừng nhắc tôi phải cẩn thận vì khó khăn lắm chúng tôi mới có con. Vậy mà tôi lại chủ quan không nghe lời anh dặn. Tôi buồn bã, anh cũng chẳng vui vẻ gì. Anh an ủi, vỗ về tôi nhưng khuôn mặt thất thần, dường như tâm trí chẳng còn ở bên tôi nữa.
Rồi dần dần, anh bắt đầu thay đổi, đi làm về muộn hơn, và có vẻ như ngày nào anh cũng uống rượu. Có những hôm tôi chờ cơm tối đến tận 9-10h, anh đi làm về chẳng thèm ngồi vào mâm cơm mà lên tắm rửa rồi chui vào phòng ngủ luôn một mạch đến sáng hôm sau. Rồi lại đi làm, lại về muộn…, ngày này qua ngày khác. Có vẻ như việc mất đi đứa con là một cú sốc quá lớn đối với anh.
Tôi chẳng dám trách anh lạnh nhạt vì tất cả cũng là do tôi bất cẩn. Tôi chỉ biết âm thầm chịu đựng chứ không hề buông một lời trách móc nào. Anh không nói chuyện, tôi cũng chẳng dám mở lời. Là vợ chồng cùng chung sống dưới một mái nhà, vậy mà cứ như người xa lạ. Chúng tôi chẳng có lấy nổi 30 phút ngồi nói chuyện với nhau. Không khí gia đình trùng hẳn xuống. Giữa tôi và anh dường như có một bức tường vô hình ngăn cách.
Cho đến một hôm, nhìn anh vật vã bước vào nhà trong bộ dạng say xỉn, quần áo xộc xệch, tôi thực sự đã hết chịu đựng nổi. Tôi không muốn cuộc sống gia đình mình cứ mãi buồn thảm như thế này nữa. Lần đầu tiên tôi cản bước anh lên trên phòng. Tôi trách anh lạnh nhạt, không quan tâm gì đến vợ mà suốt ngày chỉ biết uống rượu, thì anh trừng mắt lên nhìn tôi, buông lời lạnh nhạt: “Thế còn cô thì sao… có mỗi đứa con mà cũng đánh mất…?”
Video đang HOT
Nói rồi anh loạng choạng đi lên phòng, bỏ mặc tôi ngỡ ngàng nhìn theo. Hóa ra tất cả sự lạnh nhạt bấy lâu nay của anh là do trách tôi không giữ nổi cái thai trong bụng. Và hơn hết, anh tuyệt vọng về khả năng có thai sau này của tôi. Tôi hiểu là anh đau khổ thế nào. Nhưng anh đau khổ đến vậy, thì tôi, người mẹ đang mang đứa con trong bụng mà vô tình đánh mất còn đau khổ đến dường nào.
Tại sao, anh không hiểu hay cố tình không hiểu. Tại sao anh không thương tôi, mà lại dằn vặt tôi như thế. Những lời anh nói như lưỡi dao cứ cứa vào trái tim tôi đau nhói. Lần đầu tiên, tôi thấy anh như thế, lần đầu tiên tôi thấy sự cay nghiệt đến tàn nhẫn trong người đàn ông mà tôi yêu thương suốt gần chục năm qua.
Dẫu biết rằng, đó chỉ là một lời nói trong lúc say, nhưng cho đến hôm nay, khi kể ra những tâm sự này, tôi vẫn chưa hết đau, chưa hết ám ảnh về ánh mắt, lời nói của anh lúc đó. Anh trở về cuộc sống bình thường, nhưng sao, tôi thấy chồng mình xa lạ quá. Tôi phải làm sao đây, tôi thật bất hạnh.
Theo VNE
3 cuộc tình và lần mang thai trong sợ hãi
Anh nói những thằng đàn ông chỉ nhất nhất một chữ trinh là thằng hèn...
Thế rồi Lòng cô sợ hãi, hoang mang tột đỉnh. Anh bận rộn làm giấy tờ cho chuyến đi nên không ở bên cô được nhiều, nhưng vẫn giục giã cô sớm phá thai.
- Này em! Anh thông báo cho em một tin, tin khá bất ngờ và sốc đấy!
- Hi, em cũng có tin sốc báo cho anh đây.
- Ừ, thế em nói trước đi!
- Không, anh nói trước cơ, anh thông báo trước em cơ mà!
- Ừ nhỉ! Thế anh nói trước nhé, không biết nên vui hay nên buồn đây nhỉ? Anh vừa có được một học bổng, đi Úc 3 năm, bao nhiêu người muốn mà không được. Anh đi nhé! Ba năm anh về thôi! Thế còn em, muốn báo với anh tin gì?
- Em... có thai anh ạ!
...
Không khí im lặng bao trùm. Anh nắm tay cô, vuốt mái tóc cô thì thầm:
- Ừ, một tin rất tốt lành, nhưng đó là lúc chúng ta cưới nhau. Có lẽ giờ không đủ điều kiện em ạ. Nếu em sinh con trước, bố mẹ anh không đồng ý, em sẽ rất khổ khi không có anh. Thôi, có lẽ ta phải tính cách khác. Sau này anh sẽ đền cho em một đội bóng, được không?
Anh ôm cô vào lòng, cô không biết nói gì, tự dưng thấy run rẩy, hoang mang...
Cả đêm về cô không ngủ được. Trằn trọc, lăn hết từ góc này sang góc khác. Cô lấy máy nhắn tin cho anh: "Sẽ thế nào nếu em không bỏ thai? Nếu vậy sau này anh còn yêu em nữa không?".
Tin nhắn trả lời ngay sau 1 phút: "Ngốc à! Anh đã bao giờ hết yêu em đâu mà hỏi vậy. Anh tôn trọng mọi quyết định của em, nhưng em muốn được làm vợ anh một cách đàng hoàng hay giấu giếm?".
Cô không trả lời nữa, từng giọt nước mắt lăn trên má! Chỉ có cô mới hiểu tại sao lòng mình băn khoăn và rối như tơ vò đến vậy.
Cô đã từng yêu, yêu say đắm. Tình yêu của thời tuổi trẻ bồng bột và đầy ngây thơ. Hồi đó, tình yêu với cô là tốt cả, nó vĩ đại hơn bất cứ thứ gì trên đời.
Má cô lúc nào cũng đỏ hồng và nụ cười luôn thường trực trên môi khi nghĩ đến người đó. Thế rồi sau bao nhiêu buổi đi chơi về muộn, cô và người đó đã quan hệ tình dục với nhau.
Thói đời một khi đã dính đến chuyện đó thì không dứt ra được. Hai năm yêu nhau cô phải đến bệnh viện bỏ thai 2 lần trong đau đớn. Rồi cô phát hiện ra anh chàng người yêu của cô đã vào nhà nghỉ với người khác. Thế là cô quyết kết thúc một mối tình.
Mối tình thứ hai của cô bắt đầu sau chuyến thực tập tại Sapa. Cô gặp anh chàng ấy khi đang điều tra về mức sống của người dân vùng bản. Tình yêu bắt đầu sau hai tháng tìm hiểu và kết thúc sau 2 năm yêu nhau.
Cô phải vào bệnh viện phá thai thêm một lần nữa kèm theo lời đe dọa của bác sĩ: "Bây giờ tử cung của cô rất mỏng, khả năng có con giờ rất khó, nếu có mà cô chỉ cần phá thai một lần nữa thôi, vĩnh viễn vô sinh, giời cũng không cứu được đâu!"...
Khi cô muốn cưới thì bạn trai của cô cứ khất lần. Một lần cô vô tình nghe lỏm anh ta nói với bạn thân của anh rằng anh muốn cưới một cô gái còn trinh về làm vợ. Cô đủ tiêu chuẩn của một người vợ nhưng thiếu mất cái ngàn vàng. Cô lặng lẽ rời xa anh ta và thay số điện thoại, chuyển chỗ ở...
Và anh đến với cô sau 3 năm cô sống trong lặng lẽ với nỗi đau đớn dày vò. Anh đến trong lặng lẽ, xoa dịu nỗi đau trong cô bằng tình yêu thương chân thành.
Anh đưa cô về ra mắt bố mẹ, bố mẹ anh rất mừng vì anh có nàng dâu ngoan. Cô không dám nói với anh về quá khứ. Anh cũng không hỏi. Anh cũng chẳng quan tâm. Anh nói những thằng đàn ông chỉ nhất nhất một chữ trinh là thằng hèn. Cô rưng rưng nước mắt. Cuộc đời cô đã gặp đúng người rồi.
Thế nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, cô và anh trong một lần đi sinh nhật về muộn, anh bị bạn bè chuốc say quá. Anh sợ không dám về nhà vì bố mẹ mắng, anh xin ở lại nhà cô. Hậu quả là chuyện đó đã xảy ra mặc cho cô giẫy giụa chống cự...
Và bây giờ, cô có thai...
Lòng cô sợ hãi và hoang mang tột đỉnh. Anh bận rộn làm giấy tờ cho chuyến đi nên không ở bên cô được nhiều, nhưng vẫn giục giã cô về chuyện sớm phá thai.
Bố mẹ anh cũng nói trong ba năm sẽ giữ anh cho cô nên cô không phải lo lắng gì. Nhưng làm sao bây giờ? Làm sao cô có thể cho anh biết rằng cô đã có một quá khứ thế nào? Làm sao bố mẹ anh có thể chấp nhận chuyện đứa con dâu đã có bầu khi ông bà đang hết lòng yêu thương và tin tưởng cô? Làm sao cô dám phá thai khi bác sĩ đã nói với cô nếu phá tiếp lần này cô sẽ bị vô sinh?
Cô không biết mình sẽ phải làm gì trong hoàn cảnh này? Lỗi tại bản thân, nhưng cô muốn mình có một cơ hội. Giờ cơ hội đang trong tầm tay cô có thể bị tuột mất. Cô vẫn không thể tìm ra câu trả lời và quyết định cho mình...
Theo VNE
Ai dám nói ngoại tình là tật xấu Ngoại tình không xấu, không phản bội, không hoang đường. Tôi ngoại tình và tôi tự hào về điều đó... Tôi là một Kim Ngưu điển hình. Điều này được kết luận dựa trên các yếu tố sau: Tôi im lặng trong hầu hết các tình huống, ngoan ngoãn lắng nghe mọi thứ một cách vô vị; tôi mê tiền, xem vật chất...