Chồng lăng nhăng với gái Tây trước ngày cưới
Mỗi lần tôi muốn chăm sóc anh và gia đình thật chu đáo thì nỗi ấm ức lại hiện về, sự thật kinh tởm về chuyện trai gái của chồng ngăn cản tôi làm điều tốt đẹp của người vợ.
Ảnh minh họa
Khi đang cho con bú, tôi bỗng nghe tiếng chuông điện thoại anh rung lên, anh đi làm bỏ quên điện thoại ở nhà. Sau khi con trai tôi bú xong và ngủ ngon giấc, tôi lấy điện thoại anh xem thử ai gọi. Sau đó tôi vô tình vào Facebook mà anh đã cài sẵn trên điện thoại mà chưa thoát password, nhưng hỡi ơi, tôi phát hiện ra sự thật kinh hoàng. Tay chân tôi run rẩy, miệng cười nhảm để trấn an nỗi đau mà mình vừa biết được.
Tôi năm nay đã 26 tuổi, mới sinh xong khoảng chừng 5 tháng, trong tôi đầy hạnh phúc vì đứa con yêu và người chồng tuyệt vời với sự quan tâm vô bờ bến đối với con. Anh luôn phụ giúp tôi trong vệc nội trợ và chăm sóc con cái. Tôi yêu và tin tưởng chồng vô cùng, thậm chí còn tin vô điều kiện, tôi còn tin chắc rằng trong thời gian tôi mang bầu nghỉ sinh thì anh không bao giờ ra ngoài để giải quyết nhu cầu sinh lý. Tôi đã tin anh trước khi yêu anh.
Tôi là một cô bé bất hạnh vì bố mẹ tôi đã ly hôn, khi bố tôi đi theo người đàn khác, tôi chứng kiến sự đau khổ của mẹ mình khi tôi đang tuổi ăn, tuổi lớn. Điều đó cứ ám ảnh tôi và khiến tôi không tin bất cứ người đàn ông nào cho đến khi tôi gặp anh. Nỗi đau về tâm hồn tôi, vết thương trong trái tim tôi 7 năm sau mới nguôi ngoai. Gia đình lớn đã không cho tôi sự bình an. Và khi tôi gặp anh và làm việc cùng nhau, chúng tôi phát sinh tình cảm lúc nào không hay, nhưng tôi không tự tin vào tình yêu nên rất ngaị ngùng. Tôi đã giữ cái quý giá nhất của người con gái cho đến đêm tân hôn.
Và rồi chúng tôi kết hôn, cuộc sống cứ trôi em đềm làm như tôi cứ tưởng mình đã mãn nguyện với đời vì tôi có chồng tốt. Mặc dù cuộc sống không khá giả cho lắm nhưng tôi hạnh phúc là đủ. Tôi yêu gia đình và tôi yêu chồng. Nhưng có ngờ đâu mọi thứ sụp đổ khi tôi phát hiện ra sự thật đáng khinh bỉ về chồng mình. Anh và tôi có quen một cô gái Tây hay nói đúng hơn cô ta là bạn đồng nghiệp của anh và cô ấy đã có gia đình. Khi chồng cô ta về nước thì cô ta ở lại Việt Nam cùng con trai. Mặc dù anh đã nghỉ làm chỗ cũ nhưng họ vẫn hay liên lạc với nhau và tôi cũng thường xuyên gặp họ để trò chuyện như bạn bè.
Video đang HOT
Nửa tháng, trước ngày kết hôn của tôi, thì họ lại lên giường và duy trì việc đó đến tận đám cưới. Ngày cưới anh mời cô ta tới dự như những người bạn bình thường như không có gì xảy ra. Tôi ngây ngô như một con ngốc, tiếp đón nồng hậu. Trong đêm tân hôn vì cô ta gọi và nói buồn nên tôi và anh đã tới chỗ cô ấy để tâm sự rồi mới về động phòng. Khi chúng tôi muốn về thì cô ta muốn níu kéo ở lại và nhìn vào mắt cô ta thì thấy có chút gì đó dối trá, nhưng tôi lại không để ý vì nghĩ họ là bạn bè và vì “Tây thì phải thoáng”. Sau những ngày cưới họ vẫn lén lút ngủ với nhau, thậm chí kể cả trước khi cô ta về nước.
Sau khi về nước thì cứ tưởng đó là những giây phút thoáng qua như nắng gặp mưa, nhưng không, chồng tôi yêu cô ta… Họ viết thư với nhau một cách da diết. Họ nhớ nhau, nhớ những cảm giác lén lút, vụng trộm, nhớ những cảm giác thiên đường mà họ đã có với nhau. Chồng tôi viết cho cô ta những lời tục tĩu, cô ta gửi cho chồng tôi những clip sex. Nói chuyện với nhau qua điện thoại một cách công khai mà tôi không hề nghi ngờ.
Tôi hỏi anh: tôi là gì trong cuộc đời anh, tôi không dí súng vào đầu anh để kêu anh lấy tôi, tôi không hề có thai để ép anh lấy tôi, anh yêu cô ta đến mức như vậy thì anh lấy tôi để làm gì? Hàng ngàn câu hỏi xuất hiện trong đầu tôi, nếu biết trước sự thật khốn nạn đó thì tôi đã hủy hôn dù thiên hạ chê cười. Và tôi muốn ly hôn ngay lập tức. Nhưng anh nói anh lấy tôi vì anh yêu tôi, anh đã sai và hứa sẽ không bao giờ liên lạc, và lặp lại lỗi lầm này. Nhưng anh vẫn còn tìm cô ta trên Facebook mặc dù cô ta đã hủy tài khoản mạng xã hội vì sợ tôi nói chuyện với chồng cô ấy. Cô ta sợ chồng bỏ vì cô ta không kiếm ra tiền.
Tôi hỏi anh còn tìm kiếm cô ta làm gì nữa, tiếc nuối gì chăng, rồi cãi vã to tiếng. Anh nói chỉ để xem cô ta có đăng gì trên status không, nhưng tôi biết không phải vậy vì cô ta rất sợ chồng bỏ thì làm sao mà cô ta dám đăng gì lên. Tôi đoán chỉ vì chồng tôi nhớ cô ta và muốn lên nhìn hình mà thôi. Tôi đã đau đớn đến tột cùng vì sự dối trá trắng trợn, sự thật đáng khinh bỉ. Vì tôi quá yêu anh nên tôi đã tha thứ. Nhưng người phụ nữ có thể tha thứ được nhưng không bao giờ quên được nỗi đau trong tâm hồn, đặc biệt là với người mình vô cùng tin tưởng.
Chuyện đã qua ba tháng rồi nhưng mỗi ngày nỗi đau cứ gặm nhắm tôi, dày vò tôi, tôi mặt nặng mày nhẹ. Lúc cố gắng quên để có lại sự hạnh phúc mà như trước kia tôi chưa biết gì, nhưng làm sao được, sự chăm sóc của tôi đối với anh không còn trọn vẹn nữa, tình cảm của tôi với anh không còn nồng nàng nữa. anh đã tàn nhẫn với tôi khi tình còn đầy và nghĩa chưa cạn.
Mỗi lần tôi muốn chăm sóc anh và gia đình thật chu đáo thì nỗi ấm ức trong tâm hồn tôi lại hiện về, sự thật kinh tởm đó nó ngăn cản tôi làm điều tốt đẹp của người vợ. Nhưng nhìn mặt con trai tôi ngơ ngác, đôi mắt thơ dại là tôi phải tự nhủ bản thân mình phải cố gắng, tôi phải đấu tranh với chính mình từng phút từng giây, vì bất cứ lúc nào tôi cũng nghĩ đến sự dối trá đáng khinh đó mà anh dành cho tôi, và xem tôi như một con ngốc dễ lừa. Họ đã cười nhạo tôi mà tôi không hề hay biết.
Không biết tôi phải chịu cảm giác này đến bao giờ, đầu óc tôi cứ quay cuồng trong vòng luẩn quẩn, làm ảnh hưởng đến công việc của tôi rất nhiều. Các mẹ, các chị có nhiều kinh nghiệm hãy cho tôi lời khuyên với, để tôi sớm thoát khỏi cảm giác này, nếu không chắc tôi điên lên mất.
Theo VNE
Đàn ông có sợ phụ nữ 'nhiều chữ'?
28 tuổi, tốt nghiệp 2 trường đại học và có một bằng thạc sĩ, Hoa cũng đang làm phó phòng của một trung tâm nghiên cứu khoa học. Tuy nhiên, đến giờ cô vẫn chưa có một "mảnh tình vắt vai"...
Ảnh minh họa
Bây giờ Hoa đã có nhiều thứ. Bằng cấp vài tấm, công ăn việc làm khá ổn. Nhưng nỗi buồn lớn nhất của cô hiện nay là gia đình liên tục nhắc nhở chuyện chồng con. Cô thường nói với những người bạn, người thân trong gia đình rằng: "Lấy chồng làm gì cho khổ, một mình làm, một mình ăn cho sướng!"
Nói vậy nhưng trong bụng Hoa cũng khát khao có một mái ấm gia đình. Song hình như điều ấy đối với cô trở nên xa vời.
Đầu năm ngoái, sau nhiều đắn đo, cân nhắc Hoa dũng cảm đến đăng ký tham gia một câu lạc bộ kết bạn. Trong phiếu khai yêu cầu, Hoa đề nghị câu lạc bộ chú ý giới thiệu cho cô những bạn trai tuổi khoảng ba mươi, có công ăn việc làm ổn định, có nhà cửa đàng hoàng, lịch sự, ga lăng, có học vị thạc sĩ trở lên. Đặc biệt Hoa không muốn làm dâu, nghĩa là cô chỉ muốn yêu và lấy những anh nào sống độc thân, hoặc nếu có thì bố mẹ ở xa.
Một tuần sau câu lạc bộ giới thiệu cho Hoa một người con trai có gần đủ các tiêu chuẩn như cô mong muốn, nhưng cô chê anh ta vì lần đầu tiên hẹn gặp, anh ta không đi giày mà lại đi xăng-đan, trông quê quê.
Lần thứ hai, Hoa từ chối gặp một anh là tiến sĩ ở một Viện nghiên cứu, có căn hộ chung cư, thu nhập tàm tạm, nhưng mỗi tội nói ngọng. Buổi gặp đầu tiên Hoa đã cười phá lên khi anh ấy hỏi: "Đợt nũ nụt vừa rồi, nhà em có bị sao không?".
Mấy lần sau, câu lạc bộ chú ý giới thiệu cho Hoa những người Hà Nội gốc, kinh tế khá giả, tác phong lịch sự, dáng cao ráo, mặt mũi sáng sủa, nhưng cô chê họ là dân buôn bán, không cùng đẳng cấp với cô.
Nhiều lần giới thiệu bạn trai cho Hoa không thành công, người của câu lạc bộ trở nên ngao ngán mỗi khi thấy Hoa đến. Có lần họ đã nói khéo rằng: "Chỗ các chị chỉ có những đối tượng chán lắm, không phù hợp với em. Hay là em cứ nghỉ một thời gian, khi nào có anh kha khá, bọn chị sẽ nhắn cho em!".
Hoa không muốn nghỉ, mà xin hạ tiêu chuẩn xuống, không yêu cầu bằng cấp, miễn là trông tàm tạm là được. Nhưng rồi một năm sau cô cũng chưa chọn được anh nào.
Một lần cô làm một người đàn ông bẽ mặt vì đang ngồi bên nhau, cô buột miệng hỏi: "Anh có hay đọc sách không?". Lần thì cô làm cho một người đàn ông khác giận tím mặt, chỉ vì khi nói chuyện với anh, cô luôn luôn đệm vài từ tiếng Anh. Có lần một người đàn ông đã bỏ cô ở một quán ăn, chỉ vì cô cứ tranh trả tiền ăn với anh ta, đôi bên giằng co khiến khách trong quán tưởng hai người cãi nhau. Cô thản nhiên nói với chủ quán rằng: "Đừng lấy tiền của anh ấy, để tôi trả. Còn anh, không cần phải sĩ diện đâu!".
Hiện tại, Hoa vẫn là người lẻ bóng. Cô không nản chí, thỉnh thoảng đến câu lạc bộ để xem có đối tượng mới không. Khi rỗi rãi, cô ngồi trò chuyện với các cán bộ câu lạc bộ, lôi hết chuyện gặp anh này đến anh khác ra kể. Cô liên tục kết luận: "Đàn ông nó thấy chị nhiều chữ, nó sợ, nó chạy".
Là một người gần hai chục năm làm cái nghề "Alô, tôi xin nghe", đã gặp hàng ngàn lượt khách hàng tư vấn về tâm lý, tôi dám khẳng định rằng cái sự "lắm chữ" phải nâng cao con người lên, khiến cho người ấy trở thành người khéo léo, hấp dẫn, tế nhị, mang lại cảm giác dễ chịu cho người khác khi nói chuyện với mình... mới đáng kính trọng. Còn những người tự nhận mình là lắm chữ, nhưng gặp ai người ta cũng bỏ chạy, cần phải xem lại bản thân mình. Thật ra, đàn ông không sợ phụ nữ lắm chữ, họ chỉ sợ những người "ngộ chữ" mà thôi.
Theo VNE
Cưới chồng vẫn không quên người yêu cũ Tôi không biết mình có nên tiếp tục để trong lòng những tình cảm của tuổi trẻ nữa không. Cuộc sống của tôi đang rất yên ổn và được mọi người ước ao, bởi họ nghĩ gia đình tôi rất hạnh phúc, nhưng tôi biết đó chỉ là cái vỏ mà ai cũng nhìn thấy mà thôi. Tôi biết mình đang làm gì...