Chồng khuyên vợ đi “ăn nem” vì sợ vợ chạm vào người
Anh nói hai chúng tôi sống tự do, ai muốn làm gì thì làm, anh không quan tâm và tôi muốn quen ai thì quen.
Vừa qua, chồng tôi đề nghị cả nhà đi du lịch hè cho con vui. Mặc dù đi chơi, anh vẫn dành thời gian để nhắn tin cho người ấy, bỏ mặc mẹ con tôi ở khách sạn. Tôi buồn và tủi thân vô cùng. Tôi đã khóc rất nhiều, khóc suốt hai đêm đó.
Sau đó, anh lại nổi giận với tôi, anh nói tôi hành hạ anh trong khi tôi không hề làm gì, cũng không nặng nhẹ hay cau có với anh, tôi chỉ im lặng khóc thôi.
Anh bảo rất sợ hãi mỗi khi tôi chạm vào anh, anh như khúc gỗ bên tôi, người anh không còn cảm giác gì nữa hết. Anh nói hai chúng tôi sống tự do, ai muốn làm gì thì làm, anh không quan tâm và tôi muốn quen ai thì quen. Tôi bảo nếu sống như vậy, anh và tôi nên dứt khoát chia tay luôn thì anh nói muốn sống gần con để chăm sóc cho con. Tuy nhiên, anh không có thời gian nào dành cho con cả. Tan sở, anh đi chơi thể thao đến 22h mới về, thậm chí bữa cơm tối anh còn không ăn chung với hai mẹ con tôi nữa.
Hàng ngày, tôi phải sống bên anh và trách nhiệm phải chăm sóc cho anh mọi thứ, nhưng tôi không nhận bất cứ tình cảm hay sự quan tâm nào của anh cả và thậm chí cả vật chất nữa, như cái bóng vô tri. Hàng đêm, tôi phải chứng kiến nét mặt tươi cười rạng rỡ của anh khi anh bên chiếc điện thoại cùng người ấy (cô ấy người Đài Loan).
Tôi đã không chịu đựng được và cứ khóc suốt. Tôi không biết phải làm sao để thoát khỏi tâm trạng không ổn định này và để làm theo ý anh được. Hãy cho tôi lời khuyên. (Nguyễn)
Ảnh minh họa: Thinkstock.
Video đang HOT
Chào bạn!
Bạn hình dung việc đi du lịch với chồng con, trong khi người chồng thương người con thế mà bạn không tìm cách kéo người chồng đi chơi, tắm biển… cùng với con. Việc anh ấy nhắn tin chưa phải là nguy hiểm mà bạn lại cho đó là chuyện quá nặng nề trong khi đang phải tìm cách kéo chồng về phía mình.
Nước mắt chỉ cứu người phụ nữ khi chồng cáu, còn khi chồng nhắn tin, có chuyện ngoại tình, thì lúc đấy không thể lấy nước mắt mà phải dùng lý trí, trước hết phải làm cho ra chuyện nhưng không xúc phạm đến chồng và người kia.
Nếu “mềm nắn rắn buông” không được thì chuyển ngay sang nhẹ nhàng vui vẻ, chỉ có hai cách này thôi. Bạn lại “chỉ im lặng mà khóc” trong khi con của bạn chứng kiến tất cả phản ứng của bạn và gần như mọi tội lỗi thuộc về anh ấy. Lẽ ra bạn kéo con đi chơi, cứ mặc anh ta làm gì thì làm, bạn chỉ cần cho con bạn vui vẻ và đừng để cháu biết chuyện gì thì lúc đó con bạn là vũ khí để dọa anh ta với khẩu hiệu “em mà nói ra con nó biết thì anh thật xấu hổ”, nhưng bạn đã để mất vũ khí này rồi.
Bạn nói cô ấy là người Đài Loan thì hiện nay cô ấy ở đâu, gặp gỡ chồng bạn thế nào, tại sao họ quen nhau? Những thông tin này chúng tôi rất cần để phân tích tâm lý người chồng của bạn. Bạn nói “hằng đêm phải chứng kiến nét mặt tươi cười rạng rỡ của anh khi anh bên chiếc điện thoại cùng người ấy” thì họ có gặp nhau không hay chỉ liên hệ qua điện thoại? Nếu điện thoại là kênh liên lạc để họ gặp nhau thì vấn đề sẽ khác, nhưng nếu chỉ ở trong điện thoại mà họ như vậy thì sẽ rơi vào trạng thái tâm lý bất thường. Bạn cần xem lại anh ấy có tâm lý bất thường về mặt tình cảm không. Đây là vấn đề rất phức tạp do trạng thái tâm lý có thể xuất hiện “ảo giác” dẫn đến thờ ơ với người thân, kể cả vợ họ.
Anh ấy nói “bạn quen ai thì quen” nhưng không ly hôn cũng là biểu hiện bất thường của đàn ông. Bạn hãy chuyển hướng suy nghĩ để tìm hiểu tâm lý anh ấy thay vì “khóc lóc, buồn chán”. Anh ấy đang cần sự điều trị tâm lý và bạn sẽ là vị bác sĩ tâm lý trị liệu ấy.
Chúc thành công.
Theo VNE
Đại gia trả tiền tỷ để tìm chồng cho con
Tôi tin rằng, mọi việc Minh làm đều là để trả thù tôi. Con gái vẫn chưa quên được chuyện của 5 năm về trước và cháu tìm mọi cách đế khiến tôi đau lòng, và vô tình, cháu làm đau chính bản thân mình...
Tôi nghĩ đến việc viết câu chuyện của mình và gửi đi như một lời cấu cứu ngay khi tôi nghe phong thanh rằng có tỷ phú nọ trả 65 triệu đô để kén chồng cho con gái. Tỷ phú đó là một người cha gặp hoàn cảnh tương tự như tôi, và vì thế, tôi tin, ở phần nào đó trong cảm xúc, chúng tôi có cùng một nỗi niềm. Tôi năm nay 62 tuổi, vợ tôi đã mất gần 20 năm nay. Tôi chỉ có một cô con gái duy nhất tên Minh, cháu nay nay 32 tuổi.
Cháu chưa có gia đình và khăng khăng tự nhận mình là người đồng tính. Tôi không kỳ thị người đồng tính, cũng không coi tình yêu giữa họ là thứ tình yêu bệnh hoạn nhưng khi nghe con gái tuyên bố như vậy, tôi là người làm cha, tất nhiên không tránh khỏi việc bị sốc. Minh không trực tiếp nói với tôi điều đó mà tôi nghe qua người ngoài. Khi ấy, con gái tôi đang du học tại Hà Lan.
Minh là một đứa trẻ rất thân thiện và cởi mở. Đó là tính cách cháu có được từ người mẹ đã khuất của mình. Vợ tôi bị bệnh tim, việc sinh con vốn rất nguy hiểm tới tính mạng. Tôi không nặng nề chuyện con cái, nói với vợ rằng chúng tôi hoàn toàn có thể nhận con nuôi nhưng cô không đồng ý. Cô nhất quyết phải sinh được cho tôi một đứa con. Việc Minh ra đời và vợ tôi vẫn có thể sống thêm gần 10 năm nữa có thể nói đó là kì tích mà cô tạo ra, và đó cũng là kì tích của đời tôi. Vợ chồng tôi không đặt nhiều áp lực cho con gái mà để cháu lớn lên tự nhiên, như những đứa trẻ bình thường.
Tôi cho con đi học ở trường bình thường, có những niềm vui trẻ thơ theo kiểu mỗi buổi ngồi nhà đợi mẹ đi chợ về sẽ có vài món ăn vặt hay hớn hở với tấm áo mới mẹ đan... Tôi không muốn con gái nghĩ mình là con nhà giàu và có thái độ kênh kiệu, đối xử phân biệt trên dưới với những người xung quanh.
Năm Minh lên 8, vợ tôi thực hiện một cuộc phẫu thuật nhằm kéo dài sự sống. Vợ tôi nói, con gái còn nhỏ quá, cô không muốn để con phải mồ côi mẹ quá sớm. Khả năng thành công của ca mổ này là rất ít nhưng cô vẫn muốn thử. May mắn không đến với gia đình tôi, vợ tôi sống đời thực vật 2 năm trước khi cô mất. Đó là quãng thời gian rất buồn mà tôi không hề muốn nhớ lại. Minh là một đứa bé hiểu chuyện. Con bé hiểu chuyện gì đang xảy ra với mẹ mình. Nhưng thay vì buồn phiền và rầu rĩ cả ngày như tôi, Minh chọn cách vui vẻ và đối xử với người mẹ nằm im trên giường với chằng chịt đủ loại dây, như thể mẹ vẫn nghe được hết những điều cháu nói và sẽ trả lời tất cả những gì cháu hỏi.
Ngoài giờ học trên lớp và giờ tự học ở nhà, phần lớn thời gian Minh dành để ngồi đọc truyện, hát, múa và cả khóc bên mẹ. Những yêu thương ấy của con gái dành cho mẹ đã tạo nên điều kì diệu cho vợ tôi trước khi cô mất. Trước khi mất khoảng 1 tuần, vợ tôi biết động đậy tay chân mỗi khi nghe Minh kể chuyện. Chúng tôi mừng rỡ đón nhận tin tốt lành. Không ai nghĩ chỉ sau đó vài ngày, cái chết đột ngột ập đến. Cái chết của vợ tôi khiến cha con tôi xa nhau. Con gái và tôi vốn rất thân thiết bỗng dưng thấy chẳng thể chia sẻ với nhau như trước được nữa. Có một sự thật là chúng tôi sợ cả hai sẽ vô tình nhắc tới người đã khuất. Cả hai đều không dám đối diện với việc người thân yêu nhất của chúng tôi không còn nữa.
Minh vẫn học rất giỏi. Có điều, thay vì vui chơi ngoài vườn với những khóm hoa và những người trong nhà sau giờ học, Minh luôn giấu mình trong phòng và ít khi giao tiếp với mọi người. Vào năm đại học thứ ba, con gái tôi đưa một chàng trai trẻ về ra mắt. Tôi rất không ưng ý chàng này ngay từ lần gặp đầu tiên. Cái dáng lấm lét, không đàng hoàng của cậu khiến tôi nghi ngờ và thấy không thể tin tưởng cậu ta. Sau buổi gặp mặt, tôi gọi con gái vào phòng làm việc để nói chuyện và bày tỏ quan điểm của mình. Minh kiên quyết không đồng ý chia tay, thậm chí con bé còn nói về một đám cưới trong tương lai không xa.
Đó là chuyện của Minh. Con bé cứ việc mơ mộng và ao ước, còn tôi âm thầm, sắp xếp trường cho con và ép con gái đi du học. Chàng trai kia sau vài biện pháp cưỡng chế có phần mạnh tay của tôi cũng dứt hẳn tình yêu với Minh và mọi chuyện được giải quyết êm xuôi. Tuy nhiên, nó chỉ êm xuôi vì tôi nghĩ thế. Năm đầu tiên, Minh không chịu học hành và đã 3 lần trốn về nước. Tôi thuê người quản lý con gái và cô ta báo cáo cho tôi biết những gì Minh làm trong ngày. 3 năm tiếp theo, Minh tập trung vào việc học hơn, cô quản lý kia cũng không cần nữa. Tôi mừng rỡ vì ngỡ con gái mình đã nhận thức được vấn đề và hiểu được vì sao tôi phải đối xử nghiêm khắc với cháu như thế.
Nhưng rồi, khi tôi tạm thở phào với con gái thì tôi lại được nghe một tin động trời: Minh đang yêu một cô bạn người nước ngoài và cả hai đã dọn về sống với nhau như vợ chồng. Thậm chí, chúng còn có một đám cưới nho nhỏ với sự chứng kiến của bạn bè thân thiết. Nhìn ảnh, thấy con mình ăn vận như con trai và cô gái kia e thẹn nép vào ngực nó cười đầy hạnh phúc, tôi không dám tin đó là sự thật. Ngay lập tức, tôi gọi Minh về.
Việc học chưa kết thúc cũng không sao.
Con gái tôi đã từng yêu và từng đòi cưới một người đàn ông. Điều đó có nghĩa giới tính của cháu hoàn toàn bình thường. Chẳng có lý nào giờ cháu lại trở thành một đứa đồng tính và yêu thẳm thiết một cô gái như vậy? Tôi nghĩ mãi và tin rằng, lí do chính là để trả thù. Con gái tôi đang trả thù bố, vì năm xưa, tôi ngăn cản tình yêu của cháu. Bằng chứng là sau khi bị tôi đưa về nước, Minh cũng không liên lạc lại với cô gái kia nữa. Thế nhưng, cháu từ chối mọi cuộc hẹn hò mà tôi cố ý sắp đặt. Những đám tôi ưng ý đều từ chối khi tôi ngỏ ý muốn làm thông gia. Họ đã biết được tin đồn đồng tính của con gái tôi, và vì thế, Minh bị các phu nhân gạch khỏi danh sách con dâu đáng mơ ước.
Không yêu đương, con gái tôi chăm chú với công việc ở công ty và vùi đầu vào việc làm vườn. Lắm lúc nhìn Minh cặm cụi xới đất trong khu vườn nhỏ, tôi thầm nghĩ con gái tôi nữ tính đến nhường ấy, tại sao không một ai có thể yêu con hết mình và làm cho con rung động? Tôi đã đưa Minh đến gặp lại tình yêu cũ, gặp người đàn ông mà năm xưa con đòi lấy làm chồng. Anh ta đã có một gia đình hạnh phúc với hai con gái. Minh hững hờ nhìn cảnh đó rồi nói: "Bố cho con về". Tôi không biết và không hiểu con bé nghĩ gì. Nó từ chối mọi lời đề nghị hai bố con nói chuyện của tôi. Ngay cả vào ngày giỗ vợ tôi, đi thăm mộ mẹ, Minh cũng đi một mình mà không hề đợi tôi theo. Tình cảm giữa hai bố con tôi ngày càng có khoảng cách lớn. Điều đó khiến tôi rất đau lòng.
Tuy nhiên, tôi còn việc quan trọng hơn cần phải quan tâm là tìm cho con gái một người yêu thương con và có thể hết lòng chăm lo cho con. Tôi phải tìm chồng cho con. Tôi chỉ có một cô con gái, tất cả tài sản của tôi sau này sẽ được chia một nửa cho con gái và một nửa cho con rể. Con rể của tôi nhất định phải là người tốt bụng, nhiệt thành và nhân hậu. Tôi đánh giá cao một chàng trai nhân hậu và tôi cực kì thích một chàng trai như vậy.
Thật khó để miêu tả về con gái tôi là một người như thế nào, vì kì thực, tôi không hề hiểu con gái. Minh không cho tôi cơ hội để làm điều đó. Nhưng tôi biết, cháu sẽ không đồng ý với việc tôi tìm chồng cho cháu. Bố con tôi cũng có thể sẽ vì chuyện này mà nảy sinh mẫu thuẫn, nhưng nỗi lòng của một người cha, có mấy ai hiểu được, nhất là những đứa trẻ vẫn còn giữ ý nghĩ trả thù con trẻ trong lòng như con gái Minh của tôi?
Theo VNE
Chuyện kể của người con từ bỏ mẹ ruột của mình Hình ảnh của mẹ, những lời thì thầm của mẹ và cả sự sợ hãi của tôi... Tất cả những điều đó, tôi bắt mình phải nhớ. Để đến bây giờ, khi bơ vơ trên cõi đời, tôi tự hỏi bản thân liệu mình có sai không, khi đã bỏ mẹ ruột của mình vì một người không máu mủ ruột thịt... Cho...