Chồng không lăng nhăng nhưng bị vợ bỏ chỉ vì 500 nghìn
Chồng tôi không ngoại tình, không rượu chè, cờ bạc nhưng anh lại mắc phải tật xấu khác khiến tôi không thể chịu được.
Tôi cho rằng, nếu đã là vợ chồng thì phải hiểu và thông cảm cho nhau. Một người phụ nữ mà không cảm thấy chồng yêu thương mình, quan tâm mình, sống với người đó như người dưng thì chẳng cố gắng để làm gì. Người ta bảo, thôi thì chín bỏ làm mười, cố gắng dĩ hòa vi quý, cái gì không hay không phải thì bỏ qua cho nhau để dễ sống. Nhưng làm vợ chồng khác với các mối quan hệ khác. Vì vợ chồng là phải hòa thuận, phải tình cảm, phải lãng mạn ở bên cạnh nhau thì mới gọi là vợ chồng. Vợ chồng mà chỉ xã giao thì đâu còn gọi là vợ chồng nữa.
Tôi luôn quan tâm, chăm sóc chồng nhưng đổi lại, anh lúc nào cũng chỉ biết tới công việc, chẳng bao giờ bận tâm tới những sở thích của vợ. Anh chưa từng hỏi tôi thích gì, thích ăn gì, quà gì trong những dịp kỉ niệm hay ngày lễ. Tôi luôn phải tự tìm niềm vui bên bạn bè. Nhưng anh lại tỏ ra khó chịu và cho rằng, tôi lười nhác.
Chồng tôi không trai gái, rượu chè nhưng lại có một cái tính chi li, ki bo. Đi chơi với bạn bè, nhất là hội bạn nữ của tôi, dù uống nước chỉ có mấy chục nghìn, anh cũng không chịu bỏ ra để trả. Tôi có rút t.iền thì anh lại kéo tay tôi lại, phát ngại với bạn bè. Có vài cốc trà đá với đĩa hạt hướng dương, có nhiều nhặn gì đâu mà sao anh lại tính toán chi li như thế. Anh bảo tôi, &’thoáng như em thì bao giờ mới giàu được, t.iền có phải tiết kiệm, dù là vài chục cũng phải tiết kiệm’.
(ảnh minh họa)
Lần ấy là sinh nhật tôi, nên tôi hứa sẽ mời bạn bè đi ăn. Ban đầu dự định đi ăn lẩu nhưng mấy người bạn thấy chồng tôi đi cùng nên lại chuyển hướng. Có nói thế nào thì chị em vẫn kiên quyết chọn quán bún đậu chứ không đi nhà hàng. Tôi đã nói là sinh nhật tôi nên tôi mời nhưng chẳng ai chịu nên cũng đành.
Ăn uống xong, tôi gọi thanh toán, rồi bảo chồng đứng lên trả t.iền. Thế mà anh hầm hầm mặt nhìn tôi bảo “campuchia chứ, sao phải trả?’. Bao nhiêu ánh mắt đổ dồn về phía tôi, tôi tím mặt mày. Bực mình, tôi đứng lên thì chồng quát tôi, “hay nhỉ, campuchia thì mới chơi bền lâu được chứ, em cứ tranh giành như thế, thì sau ai dám đi cùng em?”. Chồng nói thì nghe có vẻ có lý đấy nhưng hôm đó là sinh nhật tôi và tôi đã quyết định mời mọi người. Với lại số t.iền cũng chỉ có 500 nghìn chứ có phải là vài triệu đâu. Mình mở lời mời chị em đi thì mình phải trả t.iền, huống hồ là sinh nhật mình, mời một bữa thì có sao.
Nhìn thái độ của chồng, ai cũng ngạc nhiên. Định đi cà phê nhưng chuyến đó, chị em xin rút hết, còn tôi mặt ngắn tũn không nói được thành lời vì quá tức.
Video đang HOT
Hôm đó, về nhà vợ chồng tôi cãi nhau to. Anh kêu tôi nghèo còn sĩ, không có t.iền còn bày đặt mời mọc. Tôi điên quá làm ầm lên, bố mẹ chồng cũng phải chạy lên can ngăn. Tôi không tin đời mình lại lấy phải anh chồng ki bo tính toán như vậy.
Tôi vẫn còn nhớ như in chuyện anh mắng tôi, rồi cãi nhau vì tôi bảo biếu bố mẹ mấy triệu khi mẹ bị ốm đi viện. Vì không muốn làm mọi chuyện phức tạp, lại sợ bố mẹ chồng nghĩ mình bênh bố mẹ mình nên cãi nhau với chồng nên tôi bỏ qua. Nhưng tôi vẫn còn canh cánh trong lòng, thực tình không thể nào chịu nổi người đàn ông không biết người biết ta này. Anh chỉ ích kỉ sống có anh, gia đình anh, còn người khác là người dưng nước lã hết. Anh có coi ai ra gì đâu, kể cả bố mẹ vợ của anh. Nghĩ mà hận.
Thêm cả chuyện ngày hôm nay, chỉ vì 500 nghìn t.iền bún đậu mà anh không coi tôi ra gì trước mặt bạn bè tôi. Tất cả như giọt nước tràn ly, tôi tuyên bố với anh, tôi ly hôn. Tôi thực sự không thiết tha sống với người chồng toan tính, chi li từng đồng nữa. Tôi đã quá chán rồi.
Đi với anh ta, lần nào tôi cũng mất mặt trước bạn bè, vậy thì thử hỏi, còn ai muốn chơi với tôi nữa. Sống với người chồng &’đo lọ nước mắm, đếm củ dưa hành’ thì thà không có chồng còn hơn. Chứ ngày nào tiêu cái gì cũng bị anh ta hỏi với kiểm soát, tôi biết sống sao.
Tôi đã bỏ chồng, bỏ thực sự và chuyển về nhà mẹ đẻ sống chỉ vì 500 nghìn. Nói ra thì không ai tin tôi lại bỏ chồng vì 500 nghìn như thế. Thật ra, đó cũng chỉ chuyện giọt nước làm tràn ly mà thôi. Tôi không thể chịu được nữa rồi nên quyết định giải thoát cho bản thân, cũng là cho anh ta. Mong anh ta sớm tìm được người vợ như ý, hợp với tính mình. Còn tôi, tôi và anh thực sự không hợp nhau.
Theo Afamily
'Chồng ơi, em không cần được bố mẹ chồng khen ngợi nữa, vì...'
Ở nhà chồng, cô chỉ cần biết đến nghĩa vụ và trách nhiệm. Còn quyền lợi ư, ai cho cô? Cô chẳng khác gì một cái máy làm theo những yêu cầu của bố mẹ chồng...
"Bao giờ em mới về? Hôm nay em cố tình trốn việc phải không? Em có biết mọi người ở nhà nói về em thế nào không? Bố mẹ giận lắm, còn anh chẳng biết giấu mặt vào đâu. Anh đúng là thằng đàn ông kém cỏi, không dạy được vợ!", Dũng nói một tràng với giọng điệu đầy bực tức, rồi chẳng cần nghe vợ đáp lại đã cúp máy.
Loan ngơ ngẩn nhìn chiếc điện thoại trong tay rồi lại nhìn xuống cái chân bong gân sưng to tướng của mình, trong lòng chua xót vô ngần. Cái chân đau là lí do hôm nay cô không thể về tham gia đám giỗ ở nhà chồng. Mọi lần cô vẫn là nhân vật chính đảm đương lo liệu mọi thứ. Hôm nay không có cô, hẳn mọi người tất bật bận rộn lắm, thành ra không vui là phải.
Cưới nhau 2 năm, đây là lần đầu tiên Loan vắng mặt khi nhà chồng có công việc. Hôm qua cô về ngoại chơi, chẳng may ngã, bị bong gân nên đến giờ đi lại cũng khó khăn, cô còn phải xin nghỉ làm.
Nếu về cũng chẳng thể giúp được việc gì, bởi vậy cô gọi điện về xin phép bố mẹ chồng. Nghe xong, mẹ chồng cô lạnh nhạt cúp máy, không thèm hỏi thăm một câu xem con dâu bị ngã ra làm sao. Biết bà không hài lòng, song Loan không ngờ hôm nay chuyện cô vắng mặt lại gây ra ảnh hưởng lớn như vậy.
Ảnh minh họa
Sau đám cưới, Loan và Dũng bàn nhau chưa vội sinh con. Về làm dâu nhà Dũng, Loan vẫn thường được mọi người khen là đảm đang, khéo léo lại chịu khó, hết lòng hết dạ vì nhà chồng.
Bố mẹ chồng dù ít nói mà nếu có ai hỏi cũng sẽ mở lời khen ngợi cô một hai câu. Người ta thường nghe thấy chuyện mẹ chồng - nàng dâu mâu thuẫn, xích mích, hiếm khi thấy mẹ chồng khen ngợi con dâu, vậy nên ai cũng cho rằng Loan tốt số.
Nhưng mấy ai biết, để đổi lại lời khen ngắn ngủn ấy của mẹ chồng, cô đã phải cực nhọc đến thế nào. Thời gian đầu mới về làm dâu, dù Loan cố gắng không ít nhưng mẹ chồng vẫn chả lúc nào hài lòng về cô.
Bất cứ một vấn đề nhỏ nhặt nào cô chưa làm tốt cũng trở thành cái cớ để bà chê trách, dạy bảo. Sau những nỗ lực không ngừng, cuối cùng Loan cũng thành công trong việc khiến mẹ chồng không còn chỗ nào để chê trách về mình.
Mọi lời nói của mẹ chồng Loan phải răm rắp nghe theo, tất tần tật những câu nói khó nghe của bà cô phải nuốt vào hết, không tranh luận, cãi lại nửa lời.
Cô cũng cố gắng nắm bằng hết sở thích của mọi người trong nhà, từ bố mẹ chồng, em gái chồng, chị gái chồng, đến 2 cháu con chị gái chồng, rồi bà nội chồng, để phục vụ gia đình chồng cho chu đáo, kẻo mẹ chồng lại nói cô lấy chồng nhưng tâm không đặt ở nhà chồng.
Loan cũng phải cáng đáng hết mọi việc trong nhà, đi làm về là lao vào nấu nướng, dọn dẹp, đã thế còn phải nấu ăn ngon ngang với đầu bếp nhà hàng mong thỏa mãn khẩu vị khó tính của bố mẹ chồng.
Mỗi khi nhà chồng có công việc gì, cô đương nhiên là người phụ trách chính, làm tốt là việc đương nhiên, làm không tốt là phạm lỗi tày đình. Cô cũng không được... hết t.iền. T.iền phải để biếu bố mẹ chồng, để mua quà cho các cháu nhà chồng, để chi tiêu sinh hoạt trong gia đình, để cho anh em nhà chồng vay khi cần. Thế mới là dâu đảm, dâu thảo, có hiếu.
Đấy là gia đình cô gia giáo, bản thân cô có ngoại hình ưa nhìn, công việc tốt, nếu một trong những yếu tố ấy có khiếm khuyết ắt hẳn cô cả đời cũng chẳng nhận được lời khen từ mẹ chồng.
Ở nhà chồng, cô chỉ cần biết đến nghĩa vụ và trách nhiệm. Còn quyền lợi ư, ai cho cô? Cô chẳng khác gì một cái máy làm theo những yêu cầu của nhà chồng. Cô không được có một phút riêng tư nào sống vì bản thân. Sức khỏe, cảm xúc của cô chẳng ai buồn quan tâm.
Ví Loan như ô sin cũng không đúng đâu, bởi ô sin còn có tự do và quyền riêng tư cá nhân, hơn nữa sẽ được trả lương. Còn cô phải là siêu nhân mới đúng. Cô cứ phải làm đến khi kiệt quệ t.iền bạc, sức khỏe, tình cảm và thời gian mà không được hồi đáp bất cứ điều gì!
Lần này, vì một lí do bất khả kháng không thể phục vụ cho đám giỗ ở nhà chồng, cô đã trở thành 'tội phạm lưu danh thiên cổ'. Tất cả những gì cô đã làm trước đây, chẳng một ai mảy may nhớ đến. Sức khỏe của cô, chẳng ai thèm quan tâm. Người ta chỉ một mực nhớ đến sự thiếu sót này của cô mà thôi.
Chán chường đến tuyệt vọng, Loan mở điện thoại nhắn cho Dũng một tin nhắn: "Chồng ơi, em không cần được bố mẹ chồng khen nữa đâu, bởi vì em còn muốn sống cho bản thân mình".
Theo Thái Nguyên/Netnwes
Cô gái à, mạnh mẽ lên em nhé! Dù cho cuộc sống này có tàn nhẫn với em, bạn bè em lạnh nhạt với em, người yêu em bỏ rơi em thì em hãy nhớ vẫn còn gia đình sẽ mãi bên em dù chuyện gì xảy ra nhé... Ngày anh phản bội em, đi theo hạnh phúc mới anh có chút gì bận tâm về em không? Anh đi bỏ...