Chồng không kiếm tiền cũng không chia sẻ việc nhà
Tôi lấy chồng với bao mơ ước về ngôi nhà ấm cúng và tiếng cười trẻ thơ. Chồng tôi sẽ chăm sóc và yêu chiều tôi như anh đã hứa, tôi sẽ làm một người vợ hiền đảm đang và luôn yêu anh.. thế nhưng…
Sau khi được rước về nhà chồng, tối đến, cởi bộ áo cô dâu là tôi lăn vào dọn dẹp đến tận khuya, vừa dọn vừa dõi xem chồng ở đâu nhưng chẳng thấy. Trong lúc tôi mải làm dâu, chồng tôi đã lặn mất tăm khiến tôi hoang mang. Mẹ chồng bảo là chồng tôi đi chơi với bạn rồi. Kim đồng hồ đã chuyển sang 11h đêm, vẫn chưa thấy anh về, điện thoại không bắt máy, tôi chỉ muốn khóc.
Hơn 12h đêm anh về tới, dáng đi liêu xiêu. Anh không kịp chào hỏi tôi, vội vã chạy vào phòng vệ sinh và nôn mửa. Tỉnh lại đôi chút, anh không tắm và đi ra ôm chầm lấy tôi, dúi cái miệng khủng khiếp vào mặt tôi. Và cái đêm đầu tiên diễn ra như màn “độc thoại” của mình anh, còn tôi đóng vai búp bê tình dục để cho anh thỏa mãn cơn khát. Yêu xong, anh lăn ra ngủ và ngáy như sấm.
Vài ngày làm dâu tôi đã biết anh thật sự rất bừa bãi, làm đâu vứt đấy, quần áo thay ra không bỏ vào giỏ, cứ nhét chỗ nọ chỗ kia. Kể cả khăn tắm khi anh dùng xong vứt luôn vào bồn rửa mặt, hút thuốc lá luôn trong nhà và gạt tàn vào bất cứ thứ gì anh nhìn thấy như mẩu giấy, chén, đĩa.
Chúng tôi cùng đi làm về một giờ nhưng anh ngổi xem ti vi, lướt web còn tôi thì nấu bếp, dọn dẹp nhà, giặt giũ. Ban đầu tôi cứ để yên xem anh có giúp đỡ tôi việc gì không nhưng anh hoàn toàn không có khái niệm chia sẻ việc nhà. Tôi nghĩ đến những điều anh đã nói với tôi khi yêu mà cảm thấy mình bị lừa gạt. Anh chỉ là kẻ công tử bột được nuông chiều, dẻo mỏ và lười biếng. Đêm đến, khi anh đòi hỏi chuyện ấy,tôi đã từ chối vì những ấm ức vụn vặt trong lòng mà không thể nói ra. Anh nghĩ tôi mệt cho nên cũng không đòi hỏi gì. Những đêm sau, tôi quan hệ với anh như một trách nhiệm, chỉ mong cuộc yêu mau chóng kết thúc. Tôi cảm thấy mình hoàn toàn lãnh cảm với chuyện ấy, không có bất cứ cảm giác giới tính nào.
Nửa tháng sau tôi biết mình có thai, giờ là lúc tôi có cớ để từ chối chồng nhiều hơn. Tôi ốm nghén trầm trọng, nhưng anh vẫn không hề động chân động tay vào bất cứ việc gì. Hôm nào tôi quá mệt phải nằm nghỉ không nấu nướng giặt giũ được, thì anh gọi cơm hộp đến nhà chứ nhất định không chịu động chân tay.
Video đang HOT
Cho đến một hôm tôi nói với anh về việc anh nên giúp tôi chia sẻ việc nhà, anh cười rồi bảo: “Có mấy việc cỏn con ấy mà em cứ làm trầm trọng lên thế. Kiếm tiền mới khó chứ mấy việc vặt ấy, phụ nữ ai chả làm được, có ai kêu ca như em đâu”. Điều anh nói khiến tôi thất vọng vô cùng. Hóa ra anh luôn nghĩ việc nhà phụ nữ buộc phải làm, và anh nghĩ anh kiếm tiền là đủ, còn tôi phải làm tất cả mọi thứ. Anh không hề nghĩ, tôi kiếm tiền giỏi hơn anh, mọi thứ trong nhà đều do tôi mua sắm, còn anh được đồng nào lại rủ bạn bè đi chơi, đi nhậu hết cả.
Khi tôi sinh con, tôi phải tự mình bế con hàng đêm, tự mình bế con đi chợ, nấu cơm, chăm sóc con và kể cả việc bế con đi taxi đến bệnh viện mỗi khi con ốm. Tôi thấy mình như một người mẹ đơn thân, có chồng cũng như không.
Vì thế, kể từ khi lấy chồng, tôi trở thành một phụ nữ bị lãnh cảm hoàn toàn. Tôi làm “chuyện ấy” như một cái máy không cảm xúc. Vậy mà chẳng hiểu vì sao anh cũng chẳng quan tâm, chẳng hỏi han xem cảm giác của tôi thế nào.
Khi con được ba tuổi tôi đưa anh lá đơn ly dị. Anh vô cùng ngạc nhiên vì nghĩ rằng tôi là người phụ nữ tốt nhất cuộc đời anh và yêu anh nhiều nhất. Tôi cũng rất “ngạc nhiên” khi mình được yêu nhiều như vậy mà vẫn thấy như không có chồng.
Và dù anh nói thế nào, tôi cũng đã hiểu được bản chất của anh, giống như là kẻ lợi dụng để người phụ nữ cung phụng anh ta. Tôi còn trẻ và có thể sống đúng với mình. Là một người phụ nữ được yêu thương đúng nghĩa và hơn hết, là được chia sẻ.
Hạnh (HN)
Tôi lao đầu kiếm tiền cho vợ ở nhà cặp bồ với...xe ôm?
Tôi thấy mình thật kém cỏi, tôi có nên xử đẹp cô ta bằng một tờ đơn để chấm dứt cuộc hôn nhân này không?
Tôi từng là một người đàn ông yêu vợ, thương con vô bờ. Tôi ý thức phận mình xuất thân nghèo nên lấy được em - mối tình dai dẳng nhiều vấn đề - tưởng rằng đã là kết thúc có hậu. Vì vậy, tôi lao đầu vào làm ăn, đi sớm về muộn để kiếm tiền nuôi vợ con. Tôi không muốn vợ con thiếu bất cứ điều gì hay thua kém người ta.
5 năm trôi qua, không để vợ phải lao tâm, khổ tứ, tôi một mình trinh chiến, phấn đấu cùng và may mắn trong công việc làm ăn khiến tôi tôi đã tích đủ tiền mua một căn chung cư khá sang tại Hà Nội.
Tôi thăng chức và bắt đầu có những chuyến công tác xa nhà dài hạn. Sợ vợ thiếu thốn tình cảm, không một ngày nào xa vợ tôi không gọi điện trò chuyện thỏi thăm mẹ con em... Thế nhưng, cái tôi nhận được là gì! Một sự trơ trẽn, đĩ thõa, đáng kinh tởm từ cô ấy, đau đớn hơn đó là mẹ của con tôi.
Trong taxi, tôi nhìn thấy vợ đang tà lưa một gã đàn ông bụi bặm và bẩn thủi. Vợ thường hồn nhiên và đầy vui vẻ với tất cả mọi người mà, tôi không lấy làm lạ. (Ảnh minh họa)
Hôm ấy, chuyến công tác bị hụt, tôi định về bất ngờ để vợ vui. Trong taxi, tôi nhìn thấy vợ đang tà lưa một gã đàn ông bụi bặm và bẩn thủi. Vợ thường hồn nhiên và đầy vui vẻ với tất cả mọi người mà, tôi không lấy làm lạ.
Thế nhưng điều bất thường là khi tôi gọi định trêu đùa cô ấy: "Em đang ở đâu...?" chưa kịp nói câu trêu đùa "Anh vừa bắt quả tang em đi với anh nào nhé"
Thì vợ đã đáp ngay "Em đang dạy ở trường học, anh đến nơi công tác chưa?". Tôi sững người không hiểu tại sao vợ lại nói thế! Cô ta có gì giấu diếm gì tôi. Quay xe taxi ngay lập tức tôi bám theo chiếc xe cạc tàn và và điệu bộ hạnh phúc của họ. Họ đi ra ngoại thành... luồn vào ngõ ngách khiến tôi phải gọi xe ôm theo sau.
Một căn nhà tuềnh toàng, họ kéo nhau vào đó đóng sập cửa lại. Tôi choáng váng, vợ và người đàn ông đó đang căp kè với nhau? Tôi gọi điện cho cho cô ta, cô ta tắt máy. Qúa điên rồ, tôi đập tung cánh cửa ọp ẹp, cô ta nhìn tôi mắt lơ mày láo tỏ vẻ cố trấn an:
- Sao anh ở đây? Em qua đây mua mấy cây thuốc tắm cho Tũn.
Cô ta thật nhanh nhảu, cô ta nghĩ tôi có thể mù quáng tin cô ta vào nhà của một gã đàn ông đóng cửa trong để mua cây thuốc sao, mua thuốc mà chỉ mặc áo 2 dây sao, chiếc áo khoác cô ấy đâu? Mua thuốc mà phải đóng cửa sao? cô ta quên mất rằng cô ta nói cô ta đang ở trường sao.
Tôi bỏ đi đã được hơn 1 tháng, chưa về nhà, tôi không nhận bất cứ cuộc gọi nào từ cô ta nữa. Tôi quyết định dừng lại nhưng còn bé Tũn, tôi phải làm sao? (Ảnh minh họa)
Hay vì cô ta nghĩ tôi ngốc và yêu cô ta đến mù quáng. Không đời nào! Tôi lao vào tát cô ta hai cái thật đau, đầy khỉnh bỉ tôi tuyên bố "Bỏ giống đĩ ... tôi không tiếc". Tôi lao như điên ra ngõ, bắt một chiếc taxi. Còn cô ta ngồi thẫn người.
Tôi bỏ đi đã được hơn 1 tháng, chưa về nhà, tôi không nhận bất cứ cuộc gọi nào từ cô ta nữa. Tôi quyết định dừng lại nhưng còn bé Tũn, tôi phải làm sao? Nghĩ đến cảnh con không mẹ cha bao bọc con sẽ thế nào. Tôi đau đớn. Mẹ tôi gọi điện nói cô ta cũng đã dọn khỏi nhà tôi.
Vậy là 5 năm phấn đấu, nhục nhã kiếm tiền về cho cô ta... tôi được những gì. Tôi mất tất! Tờ đơn ly hôn viết đi viết lại nhiều lần, vò đến nát cả quyển giấy. Tôi cần phải quay về để giải quyết dứt điểm sau cú sốc ấy! Trên chuyến tàu dài, cả đêm tôi suy nghĩ "Tôi phải làm sao?"
Theo PNO
'Muốn lấy chồng thì kiếm tiền đi đã' Cuộc sống, là phũ phàng, là chất chứa rất nhiều điều không thể ngờ được, vì thế, trước khi lấy chồng, các gái hãy cố gắng kiếm nhiều tiền đi đã nhé... ảnh minh họa Chị, một nách 2 con, ở chung với bố mẹ chồng, ấy thế mà mọi người vẫn thấy chị tung tẩy bên ngoài như gái đương son, đi...