Chồng không có nhu cầu với tôi từ khi tôi sinh con
Sau khi tôi sinh xong, anh không hề động đến người tôi. Trừ khi tôi chủ động, còn không thì anh như lãnh cảm.
Tôi 29 tuổ.i, chồng 33 tuổ.i, tài chính không dư giả nhiều nhưng chúng tôi sống tương đối thoải mái cùng bố mẹ chồng. Chúng tôi yêu nhau 4 năm rồi mới cưới, khoảng thời gian yêu có một số bất đồng nhưng không là trở ngại lớn, sau cưới lại có thai ngay mà sức khỏe thai kỳ không tốt nên cuộc sống chăn gối cũng giảm nhiều.
Vợ chồng tôi sống cùng bố mẹ chồng nên mọi việc có mẹ đỡ đần, nhiều lúc mẹ giành làm hết nên chồng có lúc rất vô tâm, coi như đã có người khác làm, không cần anh phải đụng tay vào. Khi con còn nhỏ, anh vẫn ngủ cùng mẹ con tôi nhưng tôi cảm thấy anh không thích vì sợ ảnh hưởng đến con, một phần làm lỡ giấc ngủ của anh vì tôi phải dậy giữa đêm bật đèn pha sữa. Trong thời gian này, đã nhiều lần anh lấy cớ xem đá bóng hay uống bia mệt… ra ngoài ngủ.
Thực lòng tôi cũng cảm thấy lo lắng không biết anh ấy có đi giải quyết ở bên ngoài không vì tôi biết rất nhiều người khi vợ mang bầu đã có bồ hoặc đi giải quyết. Phải nói thêm là chồng tôi nhìn hình thức rất to khoẻ nhưng chuyện đó lại không khoẻ, anh ấy mắc chứng xuấ.t tin.h sớm, nhiều lần vừa “lâm trận” đã “rút quân” luôn.
Qua sách báo tôi được biết sau khi sinh khoảng 2, 3 tháng là vợ chồng có thể sinh hoạt lại được. Tôi vì lo kiêng lâu sợ chồng sinh chuyện nên cũng mong thời gian kiêng cữ đó qua nhanh, nhưng tôi nhận thấy anh ấy không hề quan tâm đến chuyện đó, anh cũng không hỏi phải kiêng đến lúc nào hay nói gì đả động đến vấn đề đó. Hết 3 tháng mà không thấy “động tĩnh” gì tôi đã phải nói xa, nói gần, bật đèn xanh, nhưng anh vẫn không có ý kiến gì cả. Tôi rất bực mình và nghĩ chắc chắn là anh đã có người khác nên không cần vợ nữa.
Video đang HOT
Tôi cũng góp ý, nói chuyện cùng anh để tìm hướng giải quyết chứ 2 vợ chồng còn trẻ mà chuyện chăn gối quả thật rất ít, phải nói là nếu tôi không chủ động có khi anh có thể nhịn luôn cả đời cũng được. Anh bảo: “Thời buổi này lo kiế.m tiề.n đi, thời gian ở đó lo chuyện bậy bạ, không đáng…”, nhưng tôi đang cùng anh chia sẻ, tìm hiểu giải quyết khúc mắc mà.
Tôi sẽ làm theo ý anh, vợ chồng mà sống không có tìn.h dụ.c đã đành, chỉ cần cái ôm trước khi ngủ hay những cử chỉ thân mật anh cũng không có. Nói thêm là anh thuộc tuýp người gia trưởng, thực tế, không lãng mạn. Mọi người thấy tôi và anh có giống vợ chồng không?
Theo Phunutoday
Vợ chủ động hàn gắn khi chồng phản bội nhưng chồng và mẹ chồng lại đưa ra yêu cầu "trái khoáy"
Ngày hôm sau chị dự định chuyển đồ của 2 mẹ con về đoàn tụ với anh, bởi trước đó khi nộp đơn xong chị đã đưa con về bên ngoại, thì tối hôm trước mẹ chồng gọi điện cho chị...
Dù chồng đã phản bội mình và dùng dằng mãi không dứt khoát với bồ, nhưng chị vẫn muốn giữ một mái ấm trọn vẹn cho con. Nhìn những em bé không có tình thương của bố, chị thật sự không đành lòng. Vì vậy, chị ngầm chấp nhận cuộc sống "chung chồng", với hi vọng một ngày nào đó anh sẽ tỉnh ngộ mà quay đầu là bờ.
Ai nói chị nhu nhược, ngu ngốc cũng được, chị chấp nhận hết, vì đó là quyết định của chị. Thế nhưng một ngày anh lại chủ động đưa đơn l.y hô.n bảo chị kí, bởi anh muốn cho bồ một danh phận đàng hoàng. Lòng chị đau như cắt, song chị không níu kéo anh nữa, anh đã muốn dứt áo ra đi, vậy chị để anh đi.
Trong lúc thủ tục l.y hô.n của anh chị chưa hoàn tất thì anh cãi nhau và chia tay với bồ. Anh trở nên quan tâm tới mẹ con chị hơn, thậm chí có lần anh còn nói muốn rút đơn về. Chị nghĩ nhiều lắm, và quyết định tha thứ cho anh, đón nhận anh về. Chị cho rằng, bởi anh không còn mặt mũi nào nên mới không thẳng thắn đề cập tới chuyện làm hòa, nên chị sẽ là người chủ động vậy.
Có sự chủ động của chị, anh chị rút đơn về và chính thức quay lại bên nhau. Chị cứ nghĩ như thế là ổn thỏa. Sau chuyện này anh sẽ nhận ra gia đình mới là điều quan trọng nhất, mà biết trân quý hạnh phúc đang có hơn. Nhưng chị đâu có ngờ, ngày hôm sau chị dự định chuyển đồ của 2 mẹ con về đoàn tụ với anh, bởi trước đó khi nộp đơn xong chị đã đưa con về bên ngoại. Thì tối hôm trước mẹ chồng gọi điện cho chị, không vòng vo nói thẳng với chị có tiề.n thì tốt, không thì cố gắng vay mượn anh em bên nhà tầm 80 triệu để về sửa nhà.
Ảnh minh họa
"Mẹ cũng là muốn tốt cho các con thôi. Lần này hai đứa làm hòa là một chuyện vui, sửa lại nhà cửa cho đẹp đẽ, ở cho khí thế", mẹ chồng thủ thỉ nói với chị. Nhưng khổ nỗi, mấy câu nói nhẹ nhàng của bà vào tai chị lại chẳng khác gì sét đán.h ngang tai. Chị lấy đâu ra số tiề.n lớn như thế? Bình thường lương chị có được bao nhiêu, nuôi con và chi tiêu hàng ngày cũng hết. Lương của anh, anh nói để tiết kiệm nhưng có bồ một cái, anh mang đi ăn tiêu với bồ hết, nào đưa cho chị nổi một đồng. Còn bảo chị vay mượn bên nhà, chưa nói đến chuyện đằng nhà nhà chị có tiề.n hay không, mà vay xong chị lấy gì mà trả?
Chị ậm ừ trả lời mẹ chồng, nhưng trong lòng thì tủi thân vô hạn. Trong chuyện này rõ ràng chồng chị là người có lỗi, nếu có thành ý đón chị về, vậy người đứng ra sửa nhà phải là anh và bố mẹ chồng mới đúng chứ? Sao lại trở thành chị gánh trách nhiệm vậy? Nghe kiểu mẹ chồng nói, thì chắc sau này nhiệm vụ trả nợ cũng là của chị luôn.
Chị buồn bã gọi điện cho anh, nói với anh chuyện mẹ chồng vừa nói, thầm mong anh sẽ đứng về phía mình để khuyên can mẹ chồng, bởi chị không tin đây là ý tưởng của anh. Nhưng người chồng mà chị dẹp bỏ cả tự trọng để hàn gắn đã thở dài nói: "Anh cũng bảo mẹ rồi, mà ý mẹ cứ quyết như thế. Nếu anh có tiề.n anh sẽ bỏ ra ngay, đằng này anh có xu nào đâu. Mẹ kiên quyết lắm, mẹ bảo nếu em không có tiề.n sửa nhà thì cứ từ từ hãy về cũng được. Em xem cố vay mượn bạn bè, anh em, số tiề.n đâu có lớn lắm, mỗi người một ít là đủ mà. Mẹ cũng chỉ là nghĩ cho hạnh phúc của vợ chồng mình thôi".
Ảnh minh họa
Nghe anh đáp xong chị chẳng thiết tha nói thêm gì nữa. Anh chỉ đang mang mẹ mình ra làm tấm chắn, để anh hoàn toàn vô can. Và anh cũng mặc kệ chị với yêu cầu trái khoáy ấy, không chút chia sẻ hay quan tâm, chứ đừng nói là đứng lên gánh vác thay.
Trái tim chị lạnh ngắt, bởi suy nghĩ và hành động của chồng cũng như mẹ chồng. Đến giờ phút này, họ đâu có thực sự muốn chung sống hạnh phúc, ấm êm với chị? Họ vẫn coi chị như một thứ có thể lợi dụng được, tất nhiên rồi sẽ vứt bỏ bất cứ lúc nào nếu có thứ tốt hơn hoặc chị đã hết giá trị thu lời. Có lẽ họ thấy chị lụy anh quá, anh ngoạ.i tìn.h vẫn chấp nhận "sống chung với lũ", sau này lại chủ động làm hòa nữa. Họ nghĩ chị chả bao giờ sống thiếu được anh. Nhưng họ đâu hiểu, chị không phải vì quá yêu anh, quyến luyến anh, mà vì chị muốn giữ gia đình cho con đến khi không thể nữa.
Song tới lúc này, anh đã làm chị hoàn toàn tuyệ.t vọn.g. Có một người bố như thế, con chị liệu cũng hạnh phúc hơn? Chưa nói, lần này trở về, biết đâu chẳng mấy chốc lại phải ra đi, một khi anh đối với chị chẳng có tí tẹo thật lòng? Thôi, có số tiề.n ấy mang về sửa nhà, thà rằng chị để nuôi con, thiết thực hơn nhiều!
Theo Afamily
Nhờ đổ vỡ hôn nhân, tôi gặp được anh, người đàn ông quá đỗi tuyệt vời Gia đình chồng ép tôi phải chấp nhận việc chồng có "vợ bé", không được mặt nặng mày nhẹ với chồng. Thậm chí họ còn bàn tính việc làm một đám cưới linh đình để bố mẹ cô kia được đẹp mặt với họ hàng làng xóm. Sáng nay đọc bài "Nhân quả ngọt ngào" trên Báo điện tử Phụ Nữ, tôi lại...