Chồng không có chí tiến thủ lại còn cặp bồ với đồng nghiệp
Khi anh cặp kè với cô lễ tân ở công ty, chồng của nhân tình tìm đến đòi chém cả nhà tôi.
Hình ảnh minh họa
Vợ chồng tôi lấy nhau từ mối tình sinh viên. Sau ra trường chúng tôi kết hôn ngay. Tôi luôn cố gắng trau dồi bản thân, phát triển sự nghiệp nên chỉ sau 8 năm đã có nguồn thu nhập cao từ công việc và kinh doanh thêm bên ngoài. Ngược lại chồng tôi không có ý chí cầu tiến, anh chấp nhận công việc văn phòng ngày làm 8 tiếng, lương chỉ đủ cho anh tiêu xài, dù nếu chịu khó anh có thể tìm được công việc với thu nhập tốt hơn.
Quay lại công việc sau 6 tháng nghỉ, tôi đành gửi con cho mẹ đẻ chăm giúp, ngày đi làm, tối về đón con, lo cho con, lo cơm nước, chồng chỉ biết đến game, không quan tâm vợ con làm gì, muốn gì. Tôi nhiều lần góp ý để nhận được sự chia sẻ từ chồng mà còn bị anh hờn dỗi lại. Có chút ngoại hình cộng ăn nói khéo nên ra ngoài anh luôn tỏ vẻ chăm chút cho vợ con, trong khi ở nhà quần áo thay xong vứt ra sàn để vợ gom đi giặt, bát chén ăn xong ném đó vợ đi làm về dọn.
Đỉnh điểm của sự việc là khi chồng tôi cặp kè với cô lễ tân ở công ty, chồng của nhân tình tìm đến đòi chém cả nhà tôi. Mẹ con tôi được phen thất kinh hồn vía. Nhìn lại cuộc đời từ khi có chồng, tôi thấy chỉ toàn hờn tủi và oán hận. Tôi muốn chấm dứt cuộc hôn nhân này để mẹ con có cuộc sống bình yên. Mong các bạn tư vấn giúp tôi. Chân thành cảm ơn.
Theo vnexpress.net
Hẹn hò với riêng em
Có cô gái miệng hay cười - Giữ nguyên trong mắt, khoảng trời buồn tênh. Ừ thì trong mắt nàng chẳng có ai, ừ thì nàng độc thân, vậy thì cứ để nàng hẹn hò với chính bản thân nàng đi. Vì thế, nàng chẳng hề cô đơn!
Tháng ba âm lịch, trời trở lạnh. Gió từng cơn len lỏi khắp các con đường. Cái rét nàng Bân chẳng đủ làm con người ta tê tái, nhưng cũng đủ để những vạt áo choàng khép lại càng thêm chặt, đủ để người ta hít hà hơi lạnh thoang thoảng trong không khí đầy thích thú, để những kẻ "dở hơi" như nàng cười ngẩn ngơ cả ngày, chỉ vì "Nay lạnh mà!"
Nàng bước xuống phố với sơ mi denim dày, với giày thể thao, với Jean rách xắn gấu. Người ta bảo "chênh vênh hai lăm", mà đây nàng hai bảy tuổi đời vẫn như cô nhóc tuổi nổi loạn. Ừ thì có sao đâu, nàng thích vậy, thế thôi. Trong khi bạn nàng con bồng con bế, đứa nào chậm chân cũng đã rục rịch phát thiệp hồng đến tận tay nàng, kèm theo câu hỏi muôn thuở: "Khi nào thì đến lượt cưng đây?" thì nàng, vẫn nhởn nhơ, lững lờ, và có vẻ hờ hững với những mối quan hệ, cự tuyệt tìm đường đi đến hôn nhân. Ừ thì nàng ế, nhưng ế là vì nàng thích thế, có sao không?
Mà sao nàng phải phí tâm tư vào những suy nghĩ đâu đâu thế nhỉ? Hôm kia nàng ế, hôm qua nàng ế, hôm nay nàng... vẫn ế, và rất có thể ngày mai, ngày kia, ngày kìa nữa, nàng cũng vẫn cứ là ế nốt, thì sao nàng phải để phí một ngày đẹp trời đến thế này cho những sự kiện muôn thuở chẳng thể thay đổi ngay tức khắc như vậy nhỉ? Phí, phí quá! Nàng tự nhủ bản thân mình như thế, và nàng lại mỉm cười, nụ cười hạnh phúc của một kẻ độc thân giữa cái lạnh đang len lỏi khắp ngõ ngách, cái lạnh ngọt ngào khiến nàng thích thú, như nụ cười nàng bừng lên giữa phố đang lên đèn.
Nàng thong thả lượn lờ khắp phô đông, ngắm chỗ này một tí, nhòm chỗ kia một tẹo, dừng lâu hơn trước một chiếc váy đẹp bày trong tủ kính, rồi dứt khoát chọn thêm cả cho mình một đôi giày cao gót cho hợp nữa. Chân nàng dài mà, nàng mặc váy xẻ đẹp mà, nàng đi cao gót cũng hợp nữa, ừ thì nàng mua thôi, cho dù cả hai món ấy cũng tiêu tốn của nàng kha khá đấy chứ, nhưng lâu lâu chiều chuộng bản thân nàng một chút thì chẳng có gì là sai cả. Trong lúc nàng còn đang thanh toán, thì điện thoại của nàng lại reo. Ồ, mẹ nàng gọi nàng.
- Mẹ à, con nghe ạ.
- Ừ, mẹ cô chứ còn ai. Đang làm gì thế? Đi làm về chưa? Đã ăn uống gì chưa?
- Dạ, mẹ bình tĩnh để con tự khai báo chứ. Con về rồi, đang ra ngoài mua đồ ạ, con chưa ăn, mẹ nhắc con mới nhớ, hóa ra từ nãy đến giờ, con... đói mẹ ạ.
- Gần ba mươi tuổi đầu rồi, ăn uống còn phải để mẹ nhắc, thế thì chẳng đứa nào nó rước mày là đúng rồi con ạ. Khổ, con gái trong nhà như bom nổ chậm, mà nó thì cứ nhởn nhơ thế kia nữa cơ chứ.
Nàng kẹp vai giữ điện thoại, nhét hóa đơn và tiền lẻ vào túi, rồi mở cửa bước ra, phì cười vì câu nói nàng nghe lần thứ en nờ cộng một từ mẹ nàng.
- Vâng, con biết rồi, thế nên hôm nay con ra hẳn...ngoài đường để tìm "con dê vàng" cho mẹ đây này, con tích cực quá còn gì.
- Thôi đi, vẫn ở ngoài hả? Thế thì đi đứng cho cẩn thận vào, đi ăn gì đi. Mà lười nấu cơm ăn ngoài mãi cũng không tốt đâu, thỉnh thoảng về nhà, mẹ gói đồ lên cho mà bỏ tủ lạnh ăn dần. Ở nhà thì bao nhiêu đồ ăn, mà chẳng ai ăn cho.
- Dạ, vâng. Để con sắp xếp cuối tuần về càn quét tủ lạnh mẹ nhé! Vậy thôi bố mẹ nghỉ sớm đi, con đi ăn đây. Con chào mẹ.
- Ừ đi đi. Con với cái! - Mẹ nàng cúp máy, kèm theo cái chép miệng và tiếng cười khe khẽ của bố nàng vọng trong ống nghe.
Mẹ nàng với những câu nói muôn thuở, lúc nào cũng lo nàng không lấy được chồng khi đã sắp sang "băm", nhưng cũng lại sợ nàng không biết chăm sóc bản thân, lo lắng cho nàng cứ như nàng còn bé bỏng lắm. Ừ thì nàng bé mà, nàng mới mười bảy tuổi... lần thứ mười thôi chứ bao nhiêu. Ôi những nghịch lý trong suy nghĩ của các ông bố bà mẹ, chắc nàng chẳng hiểu được, cái nàng hiểu, chỉ là bố mẹ nàng yêu nàng, như trước giờ vẫn thế. Tình yêu thương ấy sẽ chẳng thay đổi, cho dù nàng đang độc thân, hay đã có đôi có cặp. Ừ, vậy là nàng độc thân, nhưng nàng lại thừa yêu thương, tình yêu từ chính gia đình nàng, từ chính những người gắn bó, thân thiết với nàng, và nàng cũng yêu họ, bằng tất cả trái tim mình.
Phố đã lên đèn. Hà Nội rực rỡ, phù hoa. Ngoài đường tấp nập kẻ qua người lại, đèn xe nối nhau dài mãi, dài hoài, tạo thành cả dải sáng lấp lánh trước mắt nàng. Thế mà trong khung cảnh lãng mạn ấy, bụng nàng lại réo lên từng hồi, ôi nàng...đói. Nàng đi bộ quá lên một đoạn, rẽ vào tiệm café quen hay ngồi, chọn một bàn bệt góc cầu thang, rồi ôm gối đợi món bánh nho và ly cacao nóng quen thuộc. Nàng thích quán này, từ thời còn là sinh viên, từ thời còn tình yêu lãng mạn và sôi nổi những năm tuổi trẻ. Quán đẹp, theo cái kiểu rất đơn giản, mộc mạc, và lúc nào cũng rợp bóng hoa tigon, lúc nào cũng có một phin café cắm đầy những nhành tigon mang hai sắc trắng hồng ngọt ngào đặt trên mỗi bàn.
Từ ngày anh chủ quán cưới vợ, ở mỗi góc còn thêm một giá sách nho nhỏ, những cuốn truyện từ kinh điển cho đến ngôn tình lãng mạn, hay những tờ báo tuổi teen nổi tiếng. Anh chủ quán bảo, tại chị thích đọc, mà đọc tạp nham luôn, nên anh muốn chị ngồi chỗ nào cũng có sách đọc, mà khách cũng thích nếu muốn giết thời gian trong lúc chờ đợi. Nàng đã từng nghe anh nói thế, với ánh mắt lấp lánh yêu thương, với tình yêu chân thành, giản dị, mộc mạc và đầy quan tâm. Họ đã yêu nhau nhẹ nhàng, và lãng mạn đến nhường ấy. Nàng thực sự ngưỡng mộ chuyện tình yêu của họ. Họ hạnh phúc quá chừng, bởi vì, trong mắt họ có nhau. Thế còn trong mắt nàng có ai? Chẳng có ai thì phải? Vậy nàng có hạnh phúc không? Nàng rất hạnh phúc chứ nhỉ? Nàng có cô đơn không? Ồ, nàng chẳng thấy cô đơn. Vậy thì tội gì nàng phải buồn, chỉ vì nàng độc thân. Nàng độc thân, chứ nàng có đơn độc đâu nhỉ. Điện thoại của nàng lại reo. Một dãy số nàng đã thuộc nằm lòng, nhưng lại chẳng mấy khi liên lạc.
- Alo, em nghe.
- Anh đây, em có phiền không, nếu ta gặp nhau một chút, ngay chỗ em ngồi?
- Vâng, cũng không phiền lắm. Mà sao anh biết em đang ở đâu?
- Vậy thì đợi một lát, anh tiễn bạn, rồi quay lại tìm em, anh nhìn thấy em từ trên lầu café Tigon.
- Vâng.
Nàng vừa nói chuyện với người đàn ông từng là một nửa của nàng, người đã bên nàng những tháng năm tuổi trẻ, người đã từng là tất cả trong đôi mắt nàng, cho đến khi, họ chia tay, trong hòa bình, kết thúc một mối tình sinh viên tươi đẹp. Anh ngồi đối diện trước mắt nàng, gọi một ly đen đá quen thuộc. Đã bao lâu rồi họ mới lại ngồi cùng nhau, nơi góc quán quen đầy kỉ niệm này nhỉ? Hẳn là lâu lắm, lâu đến mức người đàn ông ngồi trước mắt nàng đây thật gần gũi, mà cũng thật xa lạ.
- Em đi một mình?
- Vâng anh. - Nàng nhấp một ngụm ca cao.
- Tối thứ bảy? - Anh nhướng mày hỏi lại.
- Có gì đáng ngạc nhiên hả anh? Một cô gái độc thân, đi mua sắm một mình vào cuối tuần, vậy thôi. - Nàng cười khe khẽ, thích thú nếm miếng bánh thơm lừng trước mặt.
- Em độc thân?
- Vâng.
- Sao em lại chọn nói thế, cho dù có thể đó là sự thật. Em không muốn thể hiện là em sống tốt hơn anh sao?
- Bằng cách nào? Mà em sống tốt hơn hay không có liên quan gì với anh đâu, sao em phải cố thể hiện điều ấy?
- Thì nói rằng, em đang đợi bạn trai chẳng hạn, anh ấy vừa đi mua sắm cùng em, đang chạy đi đâu đó, anh ấy rất chiều chuộng em, anh ấy rất thành công,... em rất hạnh phúc... Kiểu như vậy đó.
- Em hạnh phúc mà anh. Mà sao hạnh phúc của em lại cứ phải gắn liền với một người đàn ông? Em có cuộc sống của riêng em, độc thân cũng có niềm vui của độc thân. Em một mình, nhưng em chẳng cô đơn. Em có bố mẹ, bạn bè ở bên, em có công việc, niềm đam mê mà em theo đuổi, em có những cuối tuần shopping yêu chiều bản thân mình, em có thể ngồi café cả buổi tối chẳng sợ chồng con chèo kéo, chẳng sợ mẹ chồng ra nhìn vào ngó, chẳng sợ trăm nghìn công việc không tên của người phụ nữ thuộc về gia đình. Em có thể về với mẹ em bất cứ khi nào em thích, em có thể làm bất cứ điều gì em muốn... Em cứ thế này thôi, em hẹn hò với TỰ DO, em là của TỰ DO mà anh.
- Anh xin lỗi, nhưng em sắp ba mươi, và có khi nào em nghe người ta gọi mình là GÁI Ế không?
- Ừ thì em ế mà anh, nhưng em có đủ yêu thương. Em ế vì em chọn như thế! Tại sao khi người ta có đủ tình yêu rồi, người ta lại cứ phải kiếm tìm thêm cái tình yêu đôi lứa từ một người đàn ông khác. Khi em độc thân, em tự tin là mình có sức quyến rũ của riêng em, em độc thân, nên em còn nhiều quyền lựa chọn, em có những người đàn ông muốn hẹn hò. Khi em có gia đình, liệu em có dám mặc một chiếc váy sexy thế này, liệu em có dám bỏ ngần ấy tiền để mua một đôi giày cao gót em thích? Em cũng không tự tin mình có thể. Dĩ nhiên đến một lúc nào đó, em cũng cần một gia đình, nhưng đó là khi em thực sự cần, là khi em đã sẵn sàng, còn bây giờ, có lẽ chưa đến lúc ấy. Vậy nên, em cứ hẹn hò với riêng em thôi....
Nàng đẩy cửa café Tigon bước ra ngoài. Cái lạnh se se ùa thẳng vào mặt, khiến nàng như tỉnh táo hẳn. Đêm dài, phố đông, nàng đi một mình, nhưng nỗi cô đơn chẳng thể trói buộc.
Có cô gái miệng hay cười
Giữ nguyên trong mắt, khoảng trời buồn tênh.
Ừ thì trong mắt nàng chẳng có ai, ừ thì nàng ế, ừ thì nàng độc thân, vậy thì cứ để nàng hẹn hò với chính bản thân nàng đi. Vì thế, nàng chẳng hề cô đơn!
Theo blogradio.vn
Có một mối tình không yêu thương cũng chẳng hờn giận Một ngày dài đến đâu cũng có bình minh và hoàng hôn. Khi hoàng hôn buông xuống, ánh nắng tắt lụi thì mọi chuyện cũng đã là của ngày hôm qua. Sẽ đến một lúc nào đó việc yêu hay không yêu cũng chẳng còn quan trọng. Cái người ta vẫn luôn tìm kiếm là một thứ hạnh phúc bình dị, một cuộc...