Chồng không chịu đi làm vì chờ “việc nhẹ lương cao”
Trước khi nghỉ việc, anh không hề bàn bạc với tôi, khiến gia đình rơi cảnh túng thiếu.
Bây giờ, mỗi lần thấy điện thoại nhắc nợ, hay giục trả nợ, tôi rất căng thẳng. Hơn 5 tháng nay, chồng tôi thất nghiệp, quanh quẩn ở nhà. Anh chỉ đỡ đần tôi được những việc đơn giản như đưa đón 2 con đi học, phơi quần áo.
Anh vốn vụng về trong việc nấu nướng, dọn dẹp. Cơm anh nấu không hợp khẩu vị của bọn trẻ, nên các con không ăn. Sau nhiều lần con bỏ bữa, việc nấu nướng do tôi đảm nhận. Anh chỉ giúp vợ cắm nồi cơm, nhặt rau.
Lâu nay chồng tôi là trụ cột kinh tế. Sau khi sinh bé thứ 2, tôi phải nghỉ ở nhà 3 năm để chăm con. Hơn 2 năm nay tôi đi làm lại, thu nhập chỉ 10 triệu đồng. Chúng tôi đang trả dần khoản nợ mua nhà cách đây vài năm, và dành riêng hơn 200 triệu đồng phòng bất trắc.
Phần lớn tiền sinh hoạt phí trong nhà, tiền trả nợ ngân hàng trước đây đều từ lương tháng của chồng.Từ khi chồng nghỉ làm, tôi phải lấy số tiền tiết kiệm ra chi tiêu và trả lãi ngân hàng. Tháng tết hay những khi phát sinh như hiếu hỉ, tôi vay tiền bạn bè, người thân rồi khi có lương thì căng kéo trả. Thu nhập của hai vợ chồng giảm, lại phải gánh thêm nợ, trong lòng tôi luôn có cảm giác bất an, luôn cáu gắt với chồng con.
Về lý do chồng tôi nghỉ việc, anh than do phải ngồi nhiều nên đau lưng. Chúng tôi đều đã hơn 40, sức khỏe và xương khớp gặp vấn đề cũng là dễ hiểu. Nhưng anh lấy cớ đau lưng để nghỉ việc thì tôi thấy khó chấp nhận. Lưng tôi cũng đau nhức mỗi ngày mà tôi có dám nghỉ đâu!
Có thể nhiều người cho rằng tôi không lo cho sức khỏe của chồng, chỉ nghĩ đến tiền. Nhưng tôi thấy rõ ràng anh vẫn đi lại, làm việc nhà nhẹ nhàng được, bệnh đau lưng cũng không dữ dội tới mức phải nghỉ việc ở văn phòng.
Video đang HOT
Khi trụ cột kinh tế thất nghiệp, nhiều vợ chồng rơi vào cãi vã (hình minh họa)
Sau hơn một tháng chồng điều trị ngoại trú, thấy bệnh của anh đã thuyên giảm, tôi hối chồng đi tìm việc. Nhưng chỗ thì anh chê lương thấp, chỗ thì anh nói xa nhà, ngại đi đường xa, hoặc anh chê công việc áp lực, căng thẳng. Tôi biết, chồng luôn muốn tìm việc nhẹ lương cao, chuyện đó cũng dễ hiểu, nhưng trong lúc đang nợ nần, kiếm được đồng nào hay đồng đó chứ!
Thấy tôi mặt nặng mày nhẹ, chồng nói tôi chỉ biết đến tiền. Tôi bực mình, bởi chính anh mới đáng trách khi không biết nỗi khổ của một người luôn phải vắt óc để cân đối chi tiêu. Tôi nói với anh chuyện tôi đã vay nợ tứ tung để bù vào sinh hoạt phí, nếu điều này kéo dài, sẽ tới lúc không còn cả tiền trả ngân hàng và phải bán nhà xử lý nợ.
Tôi trách giận chuyện anh nghỉ việc không bàn trước với tôi. Tôi là vợ, là người đồng hành cùng anh trong cuộc sống, anh phải nói hết những chuyện quan trọng để tôi biết đường mà lo liệu chứ!
Nghe vợ ca thán nhức đầu, chồng tôi đành xin lỗi. Tuần trước, anh khoe đã xin được vào một công ty. Lương không như kỳ vọng, nhưng môi trường khá ổn, có thể gắn bó lâu dài. Tôi động viên anh đi làm, vì bây giờ nơi nào cũng cắt giảm nhân sự, giảm thu nhập, nếu cứ chờ việc tốt lương cao, đồng nghĩa với thất nghiệp dài dài.
Hơn 2 năm ở nhà vợ nuôi, chồng không biết ngại còn đưa ra đề nghị sốc
Khi nghe những lời anh nói trước mặt tôi và bố mẹ, tôi thực sự không biết mình còn tiếp tục được cuộc hôn nhân này bao lâu nữa.
Ngày lấy chồng, ai cũng nói tôi khéo chọn. Chồng tôi không chỉ đẹp trai, khéo ăn nói còn có công việc được cho là ổn định, thu nhập tốt.
Sau kết hôn, sự nghiệp của tôi cũng thăng tiến hơn nên câu nói "phước nhờ chồng" càng được nhiều người ca tụng. Kinh tế dư dả chút, chúng tôi mua một căn chung cư. Nhiều năm trước, vợ chồng trẻ có căn hộ riêng cho mình phải nói là khá giỏi.
Bố mẹ đôi bên cũng tự hào về chúng tôi. Tuy còn nợ ngân hàng một chút nhưng khoản tiền đó chúng tôi tự tin trả góp được hàng tháng.
Nhưng đúng là ở đời không ai nói trước được điều gì. Công ty mà chồng theo làm bỗng nhiên phá sản. Đó cũng là công ty của người thân nên trước giờ chồng tôi được trọng dụng, lương thưởng đều cao. Anh cũng tự tin sẽ làm ở đó lâu dài nên không trau dồi kiến thức, tích lũy kinh nghiệm. Anh cho rằng chỉ cần cống hiến hết mình cho người chú đó, sự nghiệp sẽ thăng tiến.
Buồn vì chồng không chịu đi làm, dồn gánh nặng cho vợ. Ảnh minh họa. Nguồn: Sohu
Thời gian dịch Covid-19 bùng phát, chồng mất việc, tôi cũng lao đao. Một mình tôi gánh nợ ngân hàng, gánh tiền sinh hoạt gia đình "còng lưng". Tuy anh ở nhà đỡ đần được việc con cái nhưng tiền bạc không có, vợ chồng bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn.
Tính chồng tự cao tự đại nên tôi không dám nói nhiều. Tôi chọn cách động viên để anh cố gắng học hỏi, trau dồi thêm kinh nghiệm. Nhưng chỉ cần tôi đả động tới kiến thức hay học hành là chồng lại nói tôi dạy khôn anh. Suốt thời gian đó anh ngửa tay xin tiền vợ, không kiếm việc vì lý do dịch bệnh.
Sau này hết dịch, cuộc sống trở lại bình thường, chồng cũng không có ý định đi làm. Tôi hỏi tại sao thì anh nói ở nhà quen, chăm con tốt, đỡ đần vợ nên không cần đi. Một mình tôi gánh kinh tế mệt mỏi thế nào anh không chịu hiểu. Tôi thường xuyên rơi vào trạng thái trầm cảm vì suy nghĩ quá nhiều.
Tôi nhờ mẹ chồng ra chăm cháu để anh có thời gian đi xin việc. Anh cũng đi làm vài ba nơi nhưng nơi nào cũng chỉ được nửa tháng lại xin nghỉ. Lý do anh đưa ra là công ty không chuyên nghiệp, lương thấp.
Trước đây vì làm công ty người nhà nên anh được giữ vị trí cao. Ra ngoài làm nhân viên, anh không chịu được bị người khác sai khiến, càng không chấp nhận mức lương thấp. Còn ứng tuyển vào vị trí cao ở các công ty lớn thì trình độ của anh chưa đạt. Luẩn quẩn hơn 3 năm, chồng vẫn cứ quẩn quanh xin tiền vợ.
Đến hôm nay, sau kì nghỉ Tết dài, chồng bỗng đưa ra tuyên bố sốc. Anh nói đang bàn kế hoạch làm ăn lớn với người bạn thân. Thời gian tới đây, anh nhất định sẽ liều một phen. Anh không thể để vợ coi thường càng không chấp nhận làm thuê lương ba cọc ba đồng.
Anh đề nghị tôi bán nhà để thuê căn hộ khác ở gần công ty vợ, tiện vợ đi về chăm sóc con cái. Còn anh sẽ dùng số tiền bán được để đầu tư làm ăn.
Tuy vậy, anh chưa tính đến chuyện nếu làm ăn thua lỗ, tiền bạc hết sạch, nhà không còn, mẹ con tôi sẽ ở đâu? Hơn nữa thêm khoản tiền thuê nhà, một mình tôi gánh vác thế nào?
Dù tôi đã cố gắng thuyết phục chồng không nên liều lĩnh nhưng anh không nghe. Anh một mực muốn thực hiện kế hoạch làm giàu của mình, còn trách vợ không ủng hộ chồng. Thực lòng tôi chỉ mong chồng kiếm một công việc ổn định, lương thấp cũng được để trang trải giúp vợ. Tôi đâu bắt anh phải giàu sang phú quý. Nhưng có vẻ lần này anh thực sự quyết tâm.
Hiện tại tôi đang rơi vào bế tắc, không biết nên làm thế nào? Xin hãy cho tôi lời khuyên.
Con sốt, gọi điện cho chồng thì anh nói một câu đắng chát Tôi gọi điện báo cho chồng chuyện con sốt và bảo anh về đưa con đến bệnh viện. Nào ngờ, anh đáp lại một câu phũ phàng. Con tôi không được may mắn như những đứa trẻ khác. Thằng bé bị Down thể nhẹ, cần được chăm sóc đặc biệt. Thương con, tôi nghỉ việc từ lúc sinh con đến bây giờ là...