Chồng không chịu ‘buông tha’ cho tôi, mặc dù anh đã có con với bồ
Thực sự chuyện của tôi rất dài và tôi không biết mình nên bắt đầu từ đâu. Tôi sinh năm 1985 tôi quê ở ngoài Bắc, nhưng hiện đã vào Nam sinh sống cùng chồng. Chồng tôi cũng người Bắc, anh sinh năm 1980.
ảnh minh họa
Cưới nhau đã 3 năm nay, nhưng chúng tôi chưa có con, cũng tại bởi tôi đã mang trong mình một quá khứ đầy tội lỗi. Mới đây khi biết chuyện, chồng tôi thay tính đổi nết hành hạ tinh thần tôi, thậm chí không chịu ly hôn dù đã có con với nhân tình.
Trước khi đến với chồng, tôi từng yêu Hải, một anh chàng người Lạng Sơn tuy không đẹp trai nhưng Hải rất chân thành. Hải theo đuổi tôi từ những ngày tôi chân ướt chân ráo vào Đại học. Tuy bị tôi từ chối nhiều lần với ly do không hợp nhau, nhưng anh vẫn quyết tâm không từ bỏ. Sau hai năm kiên trì theo đuổi, cuối cùng tôi cũng đã xiêu lòng trước sự quyết tâm của anh.
Trong thời gian yêu Hải, chúng tôi từng có nhiều lần quan hệ với nhau tại phòng trọ của anh. Cũng vì ngô nghê chưa hiểu hết về các biện pháp tránh thai an toàn, nên tôi đã trót lỡ phá thai 3 lần sau 2 năm yêu nhau với Hải. Tôi từ một cô gái xinh xắn mập mạp, ngày càng gầy gò ốm yếu vì những lần phẫu thuật đau đớn.
Khi ra trường, có công việc ổn định tôi đã đưa anh về nhà ra mắt bố mẹ tôi. Nhưng cả gia đình tôi không ai đồng ý cho chúng tôi cưới nhau. Mẹ tôi nói, hình thức của anh và tôi không tương xứng, thứ hai mẹ không muốn cho tôi lấy chồng xa quê. Và mẹ ra sức ngăn cản tình yêu đó. Tuy nhiên, khi bố mẹ ngăn cản, tôi và anh càng yêu nhau hơn, chúng tôi quyết tâm đến với nhau.
Khi tôi nói dối bố mẹ, đi công tác, nhưng kỳ thực tôi về Lạng Sơn quê anh chơi. Bố mẹ anh nhìn thấy tôi vui lắm, họ ngỏ ý muốn tôi về làm dâu nhà anh. Điều đó, khiến tôi suy nghĩ rất nhiều. Sau đợt đó, tôi đã quỳ xin bố mẹ mình rất nhiều lần, nhưng bố mẹ không hề thay đổi suy nghĩ. Thậm chí, mẹ còn lấy số điện thoại của anh trong máy tôi, hẹn gặp và nói chuyện riêng với anh.
Video đang HOT
Tôi không rõ mẹ tôi nói những gì, chỉ nhớ sau lần đó. Anh cự tuyệt và đòi chia tay với tôi. Anh chuyển công ty mới mà không hề cho tôi địa chỉ, anh thay số điện thoại mà không nói với tôi một lời. Không được gặp anh, yêu anh tôi ốm tương tư nhiều tháng liền.
Những tổn thương mẹ gây ra cho tôi, khiến tình cảm của tôi và bố mẹ rạn nứt. Tôi giận mẹ và không mấy khi gần gũi tâm sự vơi bà như trước. Đợt công ty mở chi nhánh ở miền Nam, tôi đã xin được chuyển vào trong đó. Mẹ tôi khóc cạn nước mắt để giữ con ở lại, nhưng tôi phần vì muốn đi xa, phần vì muốn dằn vặt bố mẹ, nên không nghĩ lại.
Rồi tôi gặp anh- chồng tôi hiện tại. Sau một năm tìm hiểu, trái tim tôi bắt đầu ấm áp trở lại và chúng tôi quyết định kết hôn. Dù chưa có con, nhưng chồng tôi không hề nôn nóng. Sau 3 năm vẫn chưa có gì, chúng tôi đã uống nhiều bài thuốc, nhờ nhiều thầy lang khám chữa mà không có kết quả. Thấy tôi buồn chồng nhiều lần động viên tôi, thậm chí anh còn nói nếu ý trời như vậy, chúng tôi sẽ nhận con nuôi cũng không sao cả.
Mới đây khi cả 2 vợ chồng hẹn nhau cùng đi khám “hiếm muộn” ở bệnh viện thành phố, nhưng vì chồng tôi bận nên một mình tôi đến đó. Khi bác sĩ đưa kết quả kết luận tôi không còn khả năng làm mẹ, tôi như chết lặng. Những ký ức về những lần phá thai khiến tôi đau đớn tột cùng hiện về bủa vây tôi.
Lúc tôi đang phân vân không biết có nên nói với chồng như thế nào, thì mọi chuyện vỡ lẽ. Tối hôm đó, khi anh lục túi xách tìm chìa khóa xe máy của tôi, anh thấy tờ giấy xét nghiệm và sổ khám hiếm muộn ngày hôm đó.
Anh không đợi tôi giải thích mà tát tôi 1 cái đau đớn, anh nói tôi là kẻ lừa dối. Anh hỏi vì sao không nói với anh, tôi đã từng ăn nằm với tình cũ để 3 lần phá thai. Anh chì chiết, tôi đang trói buộc hại đời anh vì một người phụ nữ không ra gì như tôi. Anh chửi tôi làm ra vẻ ngây thơ, vô tội nhưng tôi là người đàn bà lẳng lơ,… Tôi biết mình sai nên không nói gì thêm nữa.
Từ hôm đó, chúng tôi lầm lũi đi về không ai nói với nhau một câu nào. Nếu có cũng chỉ là những lời chửi bới, xỉ vả của anh với tôi. Tôi nghe nhiều, cũng mệt mỏi lắm. Rồi tôi được tin, anh cặp bồ với cô nhân viên văn thư bên cơ quan. Tôi nói anh đừng làm thế, anh kêu tôi không có quyền ghen tuông. Tôi kêu anh ly hôn, để giải thoát cho anh đến với tình mới. Nhưng anh không chịu, anh nói muốn hành hạ tôi cho tới lúc bồ của anh sinh con anh mới bỏ tôi.
Không khuyên được anh, tôi bỏ ra ngoài sống. Anh tìm đến tận nơi để đánh đập, lôi tôi về bằng được. Anh nói, ngày nào tôi còn là vợ anh trên giấy tờ, ngày đó tôi vẫn phải phục vụ anh. Thực sự giờ tôi cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, tôi muốn chết đi, nhưng nghĩ tới cha mẹ chỉ có 2 người con tôi không đành lòng.
Anh cứ dằn vặt tôi trong đau đớn, sáng sớm đi làm, chiều chiều ăn cơm nhà bồ. Tối về nhà chửi rủa hành hạ tôi. Ngày bồ nhí của anh mang bầu, anh mang kết quả về ném vào mặt tôi nói rằng dòng họ nhà anh tí nữa tuyệt tự vì tôi. Anh chỉ tay vào mặt tôi và nói “cô chỉ có thể rời khỏi căn nhà này khi con tôi ra đời”.
Tôi khóc ngất đi vì sư bạc bẽo của anh, dù tôi có sai lầm trong quá khứ. Tôi cũng đã đến với anh thật lòng, tôi đâu có ý lừa dối anh như vậy. Sao anh nỡ hành hạ cuộc đời tôi thành một kẻ “sống dở chết dở” như thế. Chẳng nhẽ những người từng có vấp ngã như tôi không thể có một cơ hội để làm lại tất cả?
Theo ĐSPL
Nghĩa vợ chồng
Ngày anh bỏ chị đi theo người khác, trái tim chị như tê dại.
Hồi yêu nhau, anh thề, dù gì anh cũng không bao giờ xa chị. Nhớ lần hai đứa giận nhau, chị bỏ đi xa khiến anh phải tìm chị khắp nơi. "Cuộc sống của anh chẳng còn ý nghĩa gì nếu không có em bên cạnh". Nhìn ánh mắt đỏ hoe của anh, chị đã chùng lòng.
Sáu năm yêu nhau, anh chị kết hôn trong niềm hoan hỉ. Cuộc sống gia đình hòa thuận, ấm êm nhưng cũng không tránh được những bận cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt. Chị vẫn là người vợ chỉn chu, vun vén cho tổ ấm hạnh phúc, còn anh cư mải miết với công việc mà anh đam mê. "Vợ có công chồng chẳng phụ", nghĩ vậy chị sẵn sàng hậu thuẫn để anh rộng đường thăng tiến. Chị đâu ngờ một ngày anh bỏ chị với đứa con gái đang bập bẹ học nói để đến với tình yêu mới: một cô gái trẻ trung, xinh đẹp và giỏi giang hơn chị. Chị đã sống những chuỗi ngày đau khổ, vật vã xen lẫn căm hận vì sự bội bạc của anh.
Gia đình anh cũng "từ" mặt anh từ ngày anh bỏ chị. Mỗi lần đưa cháu về thăm ông bà nội, nhìn mẹ chồng ôm cháu khóc rưng rức, chị lại hận anh nhiều hơn.
Nhưng thỉnh thoảng chị vẫn phải chạm mặt anh, đó là những khi anh đến thăm con. Dù không còn là vợ chồng thi anh vẫn là bố của con gái chị. Không có lý gì để chị tước đi quyền thăm nom con của anh. Cũng đã có lúc, trong đầu chị lóe lên ý nghĩ trả thù anh nhưng nhìn con, từ đôi mắt đến tâm hồn đều đang trong trẻo như giọt sương mai, chị không muốn nó bị vấy bẩn bởi sự ích kỷ của người lớn.
Rồi một ngày, số phận nghiệt ngã đã lấy đi đứa con gái mà chị hết mực yêu thương. Chị đổ gục và chẳng thiết tha với cuộc sống nữa. Nhưng những người thân yêu bên cạnh đã xốc chị dậy. Cũng kể từ ngày đó, anh không còn bất kỳ mối liên hệ nào với chị. Chị cười trong nước mắt: từ nay cuộc đời mình sẽ không còn phải dính dáng đến con người bội bạc ấy.
Vậy mà hôm rồi biết tin anh bệnh nặng, suốt đêm chị trằn trọc không ngủ. Cuộc sống của anh với người vợ mới chẳng mấy tốt đẹp. Từ ngày anh bị bệnh, vợ mới càng đối xử lạnh nhạt với anh. Việc trông nom anh trong bệnh viện, cô ta thuê khoán hẳn một cô hộ lý, còn cô ta dăm bữa nữa tháng mới ghé qua một lần. Nghĩ đến cảnh đêm hôm anh vò võ một mình trong bệnh viện với cảnh cơm niêu, nước lọ, nước mắt chị lại ứa ra.
Sáng sớm, thấy chị sửa soạn túi hoa quả đến thăm anh, em gái chị chua chat hoi:
- Chị vẫn còn định đến gặp con người bạc tình bạc nghĩa ấy ư?
Tim chị như thắt lại. Lặng im hồi lâu chị mới cất giọng:
- Vợ chồng một ngày cũng nên nghĩa, huống chi chị và anh ấy đã yêu nhau sáu năm, ba năm chung sống và có với nhau một đứa con. Dù anh ấy có lỗi với chị, dù tình yêu không còn, nhưng giờ anh ấy đang bị bệnh làm sao chị có thể coi anh như người dưng nước lã.
Theo VNE
Mẹ chồng Tôi vốn chẳng ưa gì mẹ chồng dù bà không phải dạng đanh đá, hay bắt bẻ. Còn nhớ hôm đầu tiên ra mắt, tôi ôm về một cục tức và nỗi thất vọng tràn trề. Thất vọng vì gia cảnh nhà chồng quá đơn sơ, quê mùa. Đàn gà ngang nhiên chạy ra chạy vào trong bếp, gian nhà chính vừa được...