Chồng khinh thường vợ vì vợ không làm ra tiền
Lương công nhân của chị chỉ có gần 3 triệu đồng một tháng, trong khi đó chồng chị cao gấp 7-8 lần chị. Chị một mình xoay xở cho gia đình nuôi các con ăn học, anh cũng chẳng đóng góp được mấy công sức nuôi con.
Bức thư bị ném vào thùng rác
Máy điện thoại reng reng đổ chuông, tôi cầm lên đọc tin nhắn, cảm giác sung sướng vì đã có lương.Tôi dắt xe máy ra khỏi nhà và đi rút tiền luôn vì biết đầu tháng nên sẽ phải chờ đợi. Đúng như dự đoán, cả thị xã có mỗi 3 cây ATM hoạt động ngoài giờ hành chính, mà cây thì rút được cây không nên lượng người rút tiền lúc nào cũng đông, mỗi lần đi rút là phải đợi đến 20-30 phút tôi quen rồi.
Như mọi lần, tôi đứng xếp hàng ngay ngắn từ bên lề đường, khoảng 10 phút sau theo thứ tự tôi cũng đã đi được đến bên trong khu vực cửa kính của máy rút tiền. Tôi vốn quen rồi nhưng đợi cũng sốt hết cả ruột.Tôi ngó nghiêng nhìn dòng người, nhìn ảnh những cô chân dài quảng cáo dịch vụ Agribank, rồi bất chợt tôi nhìn …cái thùng rác với ý nghĩ mơ hồ sao mấy ngày họ không đổ rác mà lắm hóa đơn bỏ lại thế? Tôi quay đi nhưng người phụ nữ trước mặt tôi rút lương cho cả tổ hay sao ấy, chị cầm 6-7 cái thẻ và rút hộ tiền cho từng người, tôi bắt đầu thấy sốt ruột, trong cây ATM còn mỗi mình tôi và chị ấy.
Tôi lại liếc lên nhìn thùng rác, lần này phát hiện có một tờ giấy to. Đang rảnh nên tôi liếc mắt đọc qua: “Giờ em có nói gì thì anh cũng chỉ coi em là một con điếm…”. Tôi giật mình với những dòng chữ ấy. Người phụ nữ trước tôi đã rút tiền xong, tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đến lượt mình.
Rút xong tiền tôi định quay đi thì nghĩ đến tờ giấy, tôi tò mò cầm lên, ra xe và ngồi đọc.
Video đang HOT
Bức thư của một người vợ gửi chồng. Đọc qua thư tôi cũng hiểu được phần nào câu chuyện gia đình anh chị. Chị là một công nhân may có chút nhan sắc, tôi nghĩ vậy. Còn anh chồng làm sếp của một cơ đơn vị nào đó. Anh chồng vì cậy mình có tiền, có quyền nên coi vợ không ra gì, sỉ nhục chị bằng những lời lẽ cay nghiệt, có lúc còn đánh đập chị thâm tím mặt mày.
Lương công nhân của chị chỉ có gần 3 triệu đồng một tháng, trong khi đó chồng chị cao gấp 7-8 lần chị. Chị một mình xoay xở cho gia đình nuôi các con ăn học, anh cũng chẳng đóng góp được mấy công sức nuôi con. Đi làm về sớm hơn mà anh chẳng mảy may cắm cho vợ nồi cơm. Chị tan ca 7 rưỡi tối mới về đến nhà lại tất bật cơm cơm nước nước rồi tắm giặt cho con, thế mà về đến nhà anh chửi mắng chị đủ thứ chuyện: nào món ăn không ngon, nào con khóc kìa…trong nhà anh chỉ là người dưng, không động tay vào việc nhà giúp đỡ chị hay chia sẻ, thông cảm cho chị.
Chị buồn bã, thấy bọn trẻ tải zalo ầm ầm chị cũng tải về. Chị quen một người bạn qua zalo, một người chị chỉ biết tên không biết mặt, vì quá buồn chị đã trải lòng mình nhắn tin tâm sự chuyện gia đình chị chuyện chồng con. Có người tâm sự chị cũng vơi đi được phần nào. Thi thoảng buồn và có thời gian chị lại tâm sự với người bạn ấy. Cho đến một ngày chồng chị vô tình đọc được những tin nhắn ấy. Anh lấy cớ đánh đập chị, coi chị là kẻ ngoại tình mặc dù chị chưa hề biết mặt và gặp người bạn kia. Anh chửi mắng chị, bảo chị lăng nhăng, chị là một con điếm, mặc cho chị giải thích thế nào đi chăng nữa… Lại những cuộc đánh đập bạo hành.
Còn bao nhiêu những cặp vợ chồng “đũa lệch” về tiền bạc, nửa kia lép vế hơn về khả năng kiếm tiền thì dành cho vợ hoặc chồng sự khinh thường, sỉ nhục, đánh đập trong khi từ sự bùng nổ của internet một người có thể giao lưu kết bạn bốn phương chỉ qua một cái nhấn nút enter và người ta không nghĩ đến các hệ lụy là bao gia đình hạnh phúc tan vỡ nếu không có được sự chia sẻ, cảm thông từ người đầu ấp tay gối của mình.
Bức thư kết thúc ở đoạn: “Xin anh hãy để cho em được một mình. Em biết mình kém anh về nhiều mặt nhưng không vì vậy mà anh có quyền hành xử tồi tệ với em. Em sợ anh, sợ sự hoài nghi, sợ những hành động bạo lực, sợ ánh mắt coi thường của anh…”.
Tôi ra về, trên đường về nhà tôi không khỏi mông lung suy nghĩ về bức thư ấy. Thực tế ở xung quanh tôi còn rất nhiều cặp vợ chồng rơi vào hoàn cảnh như thế.
Theo NLĐ
Bí mật nghiệt ngã 10 năm giấu chồng
Tôi khổ tâm và bế tắc thực sự rồi... Lối thoát nào cho tôi, một người đàn bà từng đưa chồng mình vào bẫy?
Hơn 10 năm qua đi, chưa một ngày nào tôi thấy lòng mình yên ổn. Mỗi lần nghĩ đến bí mật đó tôi lại hoang mang và đau khổ vô cùng. Điều gì đang chờ đợi cái gia đình nhỏ bé này khi mà chồng tôi biết được sự thật cay đắng đó.
Hơn 10 năm trước tôi lên xe hoa về nhà chồng với cái thai trong bụng. Điều tồi tệ nhất là cái thai ấy hoàn toàn không phải của chồng tôi. Anh yêu tôi, theo đuổi tôi một thời gian dài nhưng tôi chỉ nhận lời cưới anh khi bị gã đàn ông mình yêu thương thật lòng phản bội.
Tôi lừa dối anh mỗi ngày để miễn sao giữ được chồng. Tôi yêu thương, chăm lo cho anh nhưng trong lòng vẫn canh cánh về cái bí mật đầy tội lỗi đó. (Ảnh minh họa)
Cái đêm tôi biết mình có thai cũng là lúc hắn ta phủi tay ra đi bỏ mặc tôi với một sinh linh đang lớn dần trong bụng. Tôi đau khổ tột cùng. Tôi không đủ can đảm để làm cái điều tội lỗi là bỏ đứa bé nhưng tôi cũng hèn nhát không dám đối diện với cuộc đời trong vai trò một người đàn bà không chồng mà chửa. Vậy là tôi nhắm mắt đưa chân, tôi gọi anh, tôi biến anh trở thành kẻ "đổ vỏ" cho cuộc tình làm lỡ của mình.
Sau đấy 1 tháng, tôi nói có bầu. Anh đã hạnh phúc đến phát khóc khi biết mình được làm bố. Tôi và anh cùng ôm nhau khóc. Nhưng anh khóc vì vui, còn tôi khóc vì khinh bỉ chính mình. Tôi đã quá hèn nhát và tàn nhẫn khi làm khổ anh. Tôi tự nhủ với lòng mình rằng, tôi sẽ công khai mọi chuyện sau khi sinh con và ra đi. Tôi sẽ không ám ảnh anh cả đời.
Nhưng tôi không làm được điều đó. Tôi từng nghĩ mình không thể nào yêu anh, vậy mà tôi lầm. Tôi yêu chồng mình như điên, như dại sau khi sinh con xong. Sự tình cảm, ấm áp và chân thành của anh khiến tôi cảm thấy sợ mất chồng. Mỗi buổi sáng mở mắt ra không thấy chồng nằm bên cạnh, tôi giật thót mình. Tôi chỉ sợ anh sẽ rời xa tôi.
Cái bí mật mà tôi nghĩ sẽ nói ngay sau khi sinh con cuối cùng tôi lại tìm mọi cớ để chôn chặt trong lòng. Tôi bao biện, gói ghém mọi thứ của cuộc tình cũ trong bí mật. Tôi lừa dối anh mỗi ngày để miễn sao giữ được chồng. Tôi yêu thương, chăm lo cho anh nhưng trong lòng vẫn canh cánh về cái bí mật đầy tội lỗi đó.
Anh chiều vợ, thương con. Anh tuyệt nhiên chưa bao giờ hình dung về quá khứ của tôi. Chồng càng đối xử tốt với tôi bao nhiêu thì tôi càng thấy mình mang tội lớn. Từ ngày lấy nhau đến giờ, chưa một đêm tôi thấy yên bình. Bao lần tôi ôm chồng mà nước mắt cứ rơi...
Hiện tại tôi đang mang bầu đứa con thứ hai, đứa con đích thực của tôi và chồng. Tôi đã nghĩ rất nhiều tới chuyện có nên thú nhận với anh hay không? Tôi nghĩ anh là người tốt, khi tôi lại có con với anh thế này có lẽ anh sẽ không bỏ tôi. Nhưng tôi sợ lắm. Tôi sợ anh không bỏ mà khinh thường tôi, anh sống với tôi chỉ vì trách nhiệm. Lúc đó với tôi cuộc sống mới thực sự là địa ngục.
Những ngày qua tôi vật lộn với suy nghĩ, đau khổ vô cùng. Tôi không muốn mãi giấu chồng bí mật này. Tôi muốn trút bỏ mọi thứ để được sống thảnh thơi. Nhưng với một người đàn ông yêu vợ, bao năm qua nghĩ rằng mình hạnh phúc, bí mật này có khủng khiếp và vượt quá sức chịu đựng của anh hay không?
Tôi yêu chồng mình thật sự, tôi không muốn cả đời lừa dối anh nhưng liệu nói ra anh có tha thứ cho tôi không? Cuộc đời tôi và các con sẽ về đâu nếu anh bỏ rơi hai mẹ con? Tôi khổ tâm và bế tắc thực sự rồi... Lối thoát nào cho tôi, một người đàn bà từng đưa chồng mình vào bẫy?
Theo Tintuc
Em đã sai, nhưng sai nhất là đã yêu anh Yêu anh bên anh và cảm giác tội lỗi khi tin mọi người nói để rồi bên người khác khiến em càng muốn bù đắp cho anh. Nhưng cũng chính vì điều đó anh ngày càng tỏ ra khinh thường em. ảnh minh họa Em sai nhưng liệu anh có đúng? Em và anh yêu nhau khi em mới vào lớp 10 sau...