Chồng khinh không kiếm ra tiền
Sau khi gọi tôi là ‘mày’ và chửi bới, anh còn buông nhiều câu tỏ vẻ coi thường, ý nói tôi ăn bám anh, gia đình nhà anh.
Tôi và chồng tôi lấy nhau được 4 năm. Bọn tôi quen nhau từ sự giới thiệu của bạn (em họ của chồng tôi, học cùng trường đại học với tôi). Khi đó, tôi đang làm nhân viên cho một công ty sản xuất điện thoại ở quê. Mặc dù lúc đó chưa học xong nhưng vì tìm được việc lương khá cao so với thời buổi bấy giờ và tôi muốn kiếm nhiều tiền chứ sống trong cảnh túng thiếu thật khổ nên tôi tạm gác việc học lại (tôi còn mấy môn nữa thì tốt nghiệp đại học).
Quen nhau được vài tháng, chồng và nhà chồng tôi giục cưới. Chồng tôi làm nghề lái xe du lịch (trình độ học hết lớp 7). Thực ra tôi chưa nghĩ gì đến việc kết hôn nhưng nhà chồng giục nhiều và nhìn thấy hoàn cảnh gia đình anh cũng được nên tôi đồng ý. Từ đó, cuộc đời tôi bắt đầu xảy ra nhiều chuyện.
Cưới nhau xong, tôi có bầu bé đầu tiên và nghỉ làm để tập trung học cho xong. Nhưng bầu bí, ốm nghén, lại sống trong nhà chồng khiến tâm lý tôi không thoải mái (tôi nghĩ mình ăn bám họ) nên tôi cứ thi đi thi lại. Mãi đến khi tôi sinh bé thứ 2 được hơn một năm thì mới tốt nghiệp. Tổng cộng, tôi có 4 năm sống với nhà chồng.
Ảnh minh họa
Video đang HOT
Tôi cứ nghĩ là tốt nghiệp rồi thì mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn nhưng không phải thế. Trong bữa cơm tối có hai vợ chồng, tôi hỏi anh: “ Sao anh ở nhà không bón cháo cho con” (vì tôi đi làm) thì chồng tôi nói là cho con ăn quả trứng rồi. Nhưng mới lúc trưa anh cũng cho con ăn trứng mà. Tôi giận quá nên trách: “Bà nội ở nhà trông cháu không cho cháu ăn, bố nó ở nhà trông con cũng vậy” (bà nội không làm gì nên tôi vẫn nhờ bà trông cháu, còn công việc của anh buổi làm buổi nghỉ). Và tôi cũng nói thêm là ăn mãi một thứ sẽ thừa chất, phải cho con ăn thay đổi. Mà tôi đã nấu sẵn nồi cháo lươn cho con rồi.
Anh nghe vậy liền chửi thẳng vào mặt tôi và nói: “Từ ngày mai ở nhà trông con, việc ai người đó làm”. Anh còn bảo từ trước tới nay, tôi chưa làm được vương tướng gì mà to mồm. Ý của anh là tôi không kiếm được tiền, chỉ ăn bám. Anh chửi tôi: “Mấy tuần nay mày mới đi làm vài buổi mà đã nói này nói nọ, mày làm may chứ làm chó gì mà to tiếng với tao?”, “Có loại vợ nào như mày, quát mắng chồng”. Anh còn buông nhiều câu tỏ vẻ coi thường, khinh rẻ tôi. Cứ như thể có gì suy nghĩ trong đầu, anh tuôn hết ra chửi tôi.
Hiện giờ, cuộc sống của tôi vô cùng đảo lộn. Công việc không có, hai đứa con còn nhỏ, chồng không thương, mẹ chồng cũng không thích. Chồng tôi là chúa sợ mẹ, bà nói gì cũng phải nghe. Tôi thực sự không thấy hạnh phúc chút nào mặc dù những lúc vợ chồng bình thường cũng không hay nói chuyện với nhau. Xin chia sẻ thêm với các bạn là chồng tôi trước đây cặp bồ, nói chuyện với gái ngọt hơn với vợ. Tôi hoang mang như đứng giữa dòng, tiến không được mà lui cũng chẳng xong. Tôi đang bối rối, không biết xử lý thế nào. Xin các bạn cho tôi vài lời khuyên.
Theo VNE
Cảm phục cậu sinh viên mồ côi nuôi em bại não
Năm Trần Ngọc Sang học lớp 10, mẹ em mất vì bạo bệnh. Chưa nguôi ngoai nỗi đau, đến năm Sang học lớp 12 thì cha em cũng qua đời. Từ đó, một buổi đi học, một buổi Sang đi làm thêm, trang trải việc học và nuôi đứa em bị bệnh bại não từ nhỏ.
Hiện Trần Ngọc Sang (quê ở xã Hiệp Lợi, thị xã Ngã Bảy, Hậu Giang) là sinh viên năm nhất ngành Bệnh học thủy sản Trường ĐH Cần Thơ. Nhìn chàng tân SV dáng cao gầy, ít ai biết rằng Sang phải trải qua những tháng ngày gian khó khi mất đi cả cha lẫn mẹ. Giờ đây, một buổi đến giảng đường, một buổi Sang đi chạy bàn cho một quán cà phê lấy tiền trang trải chi phí học hành và nếu có dư thì Sang gửi về quê cho người dì nuôi đứa em bị chậm phát triển.
Nhớ lại những ngày tháng đau buồn, Sang trầm giọng kể: "Gia đình em thuộc hộ nghèo nên gia đình luôn rơi vào cảnh túng thiếu. Nhưng thời đó em cảm thấy rất hạnh phúc dù cả nhà ăn cơm với rau, nước mắm. Có hôm cha đi đồng bắt được con cá lóc là cha mẹ cứ để dành cho hai anh em của em ăn. Bây giờ, cha mẹ mất hết rồi, cho dù em có ăn được những bữa cơm đầy cá thịt đi nữa em vẫn cảm thấy trống vắng. Và khoảng trống này mãi mãi em không bù đắp được...".
Mồ côi cha mẹ, Trần Ngọc Sang cố gắng vượt qua mọi khó khăn để vào đại học.
Cha mẹ mất sớm, căn nhà trống vắng, lúc đó Sang phải gánh vác gia đình, cám cảnh nghèo khó nên họ hàng, làng xóm thấy thương ai cũng giúp đỡ, riêng Sang hàng ngày vừa đi làm thuê vừa lo chuyện học vừa lo cho đứa em bại não.
Tuy vậy, cuộc sống nghèo khó không làm Sang nản chí, càng ngày Sang càng học giỏi. Tốt nghiệp Trường THPT Nguyễn Minh Quang, cậu học trò mồ côi thi vào Trường ĐH Cần Thơ và trúng tuyển ngành Bệnh học thủy sản. Ngày nhận giấy báo trúng tuyển, Sang mừng vô kể, nhưng xen vào đó là lòng mang nặng nỗi lo. Nhất là đứa em nhỏ dại khờ ai sẽ chăm sóc khi em lên thành phố học hành và canh cánh nỗi lo làm sao để có tiền đi học suốt 4 năm trời...
Đến ngày nhập học, Sang đành gửi đứa em thơ dại cho người dì chăm sóc. Sang ra đi mà không dám nhìn lại để nén nước mắt vào lòng với quyết tâm vừa học vừa làm để nuôi em và học hành thành tài. Đến Cần Thơ được xét vào ở ký túc xá, Sang tranh thủ sắp xếp thời gian đi làm thêm tại một nhà hàng. Số tiền công chỉ hơn 1.500.000 đồng, Sang dành một phần trang trải chuyện học hành, một phần gửi về quê nuôi đứa em bệnh tật đang sống với dì.
Được biết về hoàn cảnh của Trần Ngọc Sang, mới đây công ty TM -DV - SX Hương Thuỷ trao cho em suất học bổng 3 triệu đồng cùng với 5 sinh viên có hoàn cảnh khó khăn khác đang theo học tại trường ĐH Cần Thơ và An Giang.
Nói về cậu học trò Ngọc Sang, thầy Nguyễn Thanh Phương - tổ trưởng tổ Văn Trường THPT Nguyễn Minh Quang cho biết: "Năm lớp 12, Ngọc Sang gặp biến cố lớn trong gia đình, em thiếu vắng tình cảm cha mẹ nên tôi cùng tập thể giáo viên nhà trường rất thông cảm và động viên, chia sẻ với em. Điều đáng quý là Sang rất cần cù, chăm chỉ trong học tập và trong cuộc sống. Có lúc em đi làm thêm, nhất là từ sau Tết Nguyên đán, em đi làm cả ngày lẫn đêm, làm đến mức cơ thể suy dinh dưỡng... Giờ đây em đặt chân vào cánh cửa đại học như quả ngọt đối với em, tuy nhiên 4 năm phía trước còn dài, việc làm thêm ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến việc học của em".
Chia sẻ về con đường phía trước, Ngọc Sang cho biết trước tiên cố gắng học tập thật tốt, sẽ cố gắng sắp xếp thời gian đi làm thêm để trang trải chi phí học tập và sinh hoạt hàng ngày. "Em mong muốn sau khi học ĐH sẽ tiếp tục học tiếp các chương trình sau ĐH và ước mơ đem sức mình để góp phần phát triển ngành nuôi trồng thủy sản vùng ĐBSCL nói riêng và cả nước nói chung...".
Nghị lực vượt khó của cậu sinh viên mồ côi Trần Ngọc Sang thật đáng trân trọng, nhưng với gánh nặng cơm áo gạo tiền, sách vở và nhất là việc thay cha mẹ chăm sóc đứa em bị bại não từ nhỏ là gánh nặng không nhỏ với cậu sinh viên đam mê ngành Thuỷ sản.
Nguyễn Hành
Theo dân trí