Chồng ‘khéo mồm’ nịnh vợ ngày 20/10
Tôi, nhân danh đàn ông, đại diện một nửa thế giới, nhân ngày 20/10 xin gửi tới chị em lời chúc hạnh phúc, vui vẻ, đầm ấm và đặc biệt cấm những kẻ nào buông lời xúc phạm chị em trong ngày trọng đại này.
Tôi sẽ tự tay vào bếp nấu một ngón thật ngon cho vợ, đó là phương án thứ nhất, rồi tự tranh phần rửa bát. (Ảnh minh họa)
Ngày hôm nay, tôi xin hứa sẽ làm những việc như sau, ít nhất là đối với vợ tôi, sau là gửi lời chúc chân thành tới chị em, những người bạn, người chị, người em, có trong danh bạ điện thoại một tin nhắn chúc mừng, dù chẳng thể tặng từng người một bó hoa.
Với vợ tôi, tôi hứa:
Tối nay về, tôi sẽ mua một món quà khiến vợ bất ngờ, kèm theo một bó hoa hồng đỏ thắm. Ngày yêu nhau làm được, hà cớ gì bây giờ không? Vợ chồng càng phải mặn nồng, không ngọt ngào vợ nhanh chán, đổ tội cho ai? Đừng cứ nghĩ khi yêu mới hoa, mới quà, mới ngọt ngào lãng mạn. Khi đã là vợ chồng, điều ấy còn quan trọng hơn. Yêu còn bỏ được yêu cô khác, chứ vợ rồi, có con rồi mà bỏ, được đấy nhưng mà khó, thiên hạ họ chửi cho. Vợ không có tội thì hà cớ gì không được nhận quà….
Tôi sẽ tự tay vào bếp nấu một ngón thật ngon cho vợ, đó là phương án thứ nhất, rồi tự tranh phần rửa bát. Nói thật, các bà vợ rửa cả đời, chăm sóc phục vụ mình cả đời. Ngày nào mình cũng nhận được những câu hỏi ‘tối nay chồng thích ăn gì, vợ nấu’, sao hôm nay chồng không thử ‘tối nay vợ ăn gì, chồng vào bếp nấu cho’. Chắc vợ sẽ ngạc nhiên lắm, há hốc mồm miệng vì sự ga lăng của chồng nhưng không sao. Mấy khi, có làm một lần thì mới có lần sau, ắt vợ sẽ quen. Bất ngờ mới hay, bao giờ bất ngờ cũng giá trị…
Video đang HOT
Phương án thứ hai là, đưa vợ đi nhà hàng, cho vợ ăn một bữa thịnh soạn bằng ý tưởng lãng mạn của chồng. Vợ chắc hẳn thích lắm vì lâu rồi, từ ngày bận rộn công việc, anh ấy quên mất ngày lãng mạn này… Phương án này chắc là nhiều đức ông chồng làm vì không phải rửa bát, quét nhà, không phải vào bếp, chỉ mất tiền… Thôi thì cũng tạm chấp nhận được…
Tối nay, tôi sẽ giành phần chăm con, trông con học, lo cho con ăn ngủ, rồi nằm vỗ về con, để vợ ngủ một giấc thật sâu. Từ ngày sinh thằng cu Tí, nói không ngoa, chưa đêm nào vợ ngon giấc. Vì thằng cu Tí nó hay khóc đêm, lúc thì gọi mẹ đi tè, lúc thì khóc vì mơ sảng. Vợ phải gánh hết, còn chồng thì cứ ngáy khò khò… Nghĩ cũng tội vợ đấy nhưng thân làm chồng, chỉ vậy thôi. Biết đâu mà chăm con, biết đâu mà này nọ. Chỉ có vợ mới là người đảm đương được việc nhà, chỉ có vợ mới là người có thể lo cho con những bữa ăn ngon, lo cho chồng mấy món nhậu. Chứ cánh đàn ông mà vào bếp, mấy ai được như đàn bà… Ông nào mà vừa kiếm được tiền lại vừa giỏi chuyện bếp núc, thì xem ra ông ấy phải gọi là hoàn hảo…
Tôi tính là vậy, nên bây giờ, hoàn thành công việc thật sớm, mau về với vợ con, còn đi chợ, còn nấu nướng, còn gây bất ngờ. Nhưng phải nhớ hẹn vợ trước, chứ nếu thích gây bất ngờ nhưng làm vợ giận, vợ lại mò đi với thằng cha nào hay chị em nào thì có mà, công cốc… Vậy nên, phải tùy từng tình huống mà bất ngờ nhé. Đến giờ này mà chưa nhắn tin cho vợ, chưa chúc mừng vợ thì mau mau đi kẻo vợ giận tối không thèm về ăn đâu…
Nói gì thì nói, phụ nữ là thiên thần, là vị cứu tinh tạo hóa đã ban cho cánh đàn ông chúng tôi. Là chồng, tôi yêu vợ, chiều vợ, hết lòng với vợ, có gì sai. (Ảnh minh họa)
Có những lúc cánh đàn ông chúng tôi hay nóng nảy, quát tháo nhưng mà chúng tôi biết rõ, phụ nữ là một nửa vĩ đại mà ông trời ban cho. Chẳng có đàn ông nào lại không cần phụ nữ. Có ai sống được mà không yêu. Không có người phụ nữ bên cạnh thì tuổi trẻ thật buồn, thật tẻ nhạt. Không có người phụ nữ sinh cho một thằng cu, cái tí thì thật là quá sầu luôn. Và không có người phụ nữ chăm bẵm những bữa cơm ngon thì quả thật là đời quá chán, vì ngày nào cũng ăn hàng, ai chịu được đây. Sống nhờ mẹ thì cũng có tầm có buổi, có thời thôi chứ, con trai lớn không lấy vợ thì ăn bám sao được?
Nói gì thì nói, phụ nữ là thiên thần, là vị cứu tinh tạo hóa đã ban cho cánh đàn ông chúng tôi. Là chồng, tôi yêu vợ, chiều vợ, hết lòng với vợ, có gì sai. Đừng ông nào đếm xỉa vào, lại còn soi mói, khó chịu, nói tôi là gã nhu nhược, thích nịnh vợ nhé. Chỉ là các ông sĩ diện, các ông tự cho mình là đàn ông, phải mạnh mẽ, phải trị vợ, phải khiển đàn bà. Các ông sai. Chẳng ai được khiển ai cả nếu các ông nghĩ thế. Phụ nữ đáng tôn vinh và trân trọng biết nhường nào.
Ngày 20/10, tôi gửi tới chị em ngàn lời chúc tốt lành. Gửi tới vợ tôi lời yêu thương chân thành nhất. Không chỉ ngày hôm nay, mãi về sau sẽ luôn trân trọng chị em phụ nữ…
Theo VNE
Gửi người bên lề trái tim tôi!
Cám ơn vì sự vô tâm hời hợt....đã cho tôi biết mình cần dừng lại ở đâu.
Người ta thường nói im lặng là thứ tạo nên khoảng cách lớn nhất của con người, nhưng đối với tôi, im lặng là khoảng thời gian để mình suy ngẫm lại những gì đã trải qua và quan trọng nhất là để cảm nhận được tình cảm của người ta đối với mình như thế nào. Đúng là cần gì phải đặt nghi vấn người ta có tình cảm với mình hay không, cách hay nhất là do tự mình cảm nhận được qua hành động thái độ của người ta đối với mình ra sao thôi.
Quả thật tôi không hiểu tình cảm mà tôi đang cảm nhận là thứ tình cảm gì nữa, không phải yêu thương, không phải bạn bè mà cũng chẳng phải anh em, dường như nó là một mối quan hệ không rõ ràng, nó cũng có thương đó, nhớ đó và cũng có giận đó. Nhưng qua thời gian tôi nhận ra được, tất cả những cảm xúc đó cũng chỉ là đơn phương mà thôi, tôi không ngờ mình lại rơi vào hoàn cảnh đó, không nghĩ mình lại trải qua không ít đau đớn như vậy. Từ trước đến giờ, tất cả những nỗi niềm tôi đều có thể chia sẻ được với bạn bè thân của tôi, nhưng còn nỗi niềm này tôi biết chia sẻ cùng ai, nói thẳng ra tôi không muốn mọi người biết tôi dính vào mối quan hệ này, bởi vì không ít người biết rõ về hoàn cảnh thực tại của tôi.
Cũng giống như hai người cùng chạy chung trên một con đường, nhưng lại đi về hai hướng ngược nhau, một người với những dòng nước mắt lăn dài trên khuôn mặt được ẩn giấu qua lớp khẩu trang, nhưng cũng rất muốn biết người kia có đang suy nghĩ gì không, hay là vẫn thái độ thờ ơ đến lạnh lùng. Cái cảm giác đó nó khó chịu và đau lòng đến khôn tả, tôi cứ thắc mắc tại sao mình lại rơi nước mắt vì một người không quan tâm đến mình như vậy, có lẽ tôi thấy hối tiếc vì mình đã đặt tình cảm vào nhầm chỗ để rồi giờ mình phải chịu một mình mà không hề có ai biết.
Vẫn biết chắc rằng hai người đều có tình cảm với nhau, nhưng chưa bao giờ có một sự chia sẻ để đối phương biết, và cả hai đều luôn giữ cái tôi trong mình quá lớn. Tôi biết cái khoảng cách lớn nhất của tôi với anh là đạo và tuổi, với một người thiên về mê tính và có ác cảm về đạo như anh thì chúng tôi khó có thể đến được với nhau, mặc dù gia đình anh rất muốn có một mối quan hệ tốt đẹp giữa tôi và anh.
Tôi vẫn thầm mong anh sẽ tìm được hạnh phúc đích thực của mình bên những người thương yêu của anh (Ảnh minh họa)
Quả thật, tôi không ngờ hoàn cảnh có thể tạo nên tình cảm giữa tôi và anh đâu, ban đầu gặp anh, tôi đã xác định là chỉ coi anh như người anh trai thôi. Và nếu như anh đừng thể hiện cũng đừng nói những lời làm tôi phải suy nghĩ thì tôi cũng đâu nghĩ về anh nhiều như vậy. Thời gian trôi qua, tôi và anh có biết bao là kỉ niệm, dường như một ngày không được gặp và nói chuyện với anh tôi cảm thấy thiếu vắng đi một cái gì đó, hầu như ngày nào hình ảnh của anh cũng hiện trong tâm trí tôi, và thế là tôi có tình cảm với anh hồi nào cũng không biết. Thời gian được gọi là "có anh" khiến tôi trở nên rất hạnh phúc. Nhưng rồi niềm vui chẳng được bao lâu thì anh để tôi lại một mình với những nổi nhớ cồn cào, do hoàn cảnh nên anh mới làm thế, nhưng sao những cái quan tâm đơn giản tôi cũng không nhận được từ anh, anh nói anh không phải người vô tâm, anh vẫn nhớ tôi lắm nhưng tại anh không nói ra thôi.
Tôi biết anh là người không thích thể hiện tình cảm của mình cho mọi người biết, nhưng anh không biết rằng tôi cần lắm những cái nhỏ nhặt đó, để tôi biết rằng anh vẫn còn nghĩ đến tôi, nhưng không, những cái tôi nhận được từ anh chỉ là những thái độ vô tâm hờ hững, y như tôi không còn tồn tại trong tâm trí anh. Có thể nói, tôi đã cho anh quá nhiều cơ hội, nhưng dường như anh không nắm lấy được, vậy thì nếu sau này có chuyện gì xảy ra đi nữa, anh cũng đừng trăn trở nhiều. Cho đến bây giờ tôi nhận ra được anh không hề xứng đáng với tình cảm mà tôi dành cho anh, anh có biết rằng cái giá tôi phải trả nó cũng đắt lắm không, chỉ vì mải mê tơ tưởng về cái hạnh phúc hờ đó mà tôi xém chút nữa đánh mất đi cái hạnh phúc thực sự của mình, cũng may là tôi biết mình cần dừng lại ở đâu.
Ngay từ đầu biết được mình có tình cảm với anh, tôi cũng nhìn thấy được một kết quả không mấy gì tốt đẹp, không tìm thấy được con đường đi chung, nhưng không hiểu sao con tim tôi cứ chạy theo cái cảm xúc kì lạ đó, cũng may là lí trí đã kịp thời trấn tĩnh nó. Tôi cũng biết rằng yêu một người đã khó, nhưng để mà quên đi người mà mình đã từng yêu thì càng khó gấp vạn lần, nhưng dù như thế nào thì tôi vẫn phải cố quên, tôi tin rằng thời gian sẽ là giải pháp để tôi xóa đi hình bóng đó. Cho dù viễn cảnh của chúng tôi sau này có thế nào đi nữa, tôi vẫn luôn lưu giữ những kỉ niệm của chúng tôi vào một góc nhỏ trong tim, nơi mà tôi đã từng dành cho anh. Tôi không mong chờ nhìêu gì từ anh, chỉ mong anh cũng luôn lưu giữ những kỉ niệm và hình ảnh của tôi trong tâm trí anh. Tôi vẫn thầm mong anh sẽ tìm được hạnh phúc đích thực của mình bên những người thương yêu của anh.
Theo VNE
Người mẹ 40 tuổi và vỉ thuốc tránh thai Tôi và em gái chưa bao giờ tin bà có ý định lấy chồng chứ đừng nói là cặp kè nhân tình ở đâu đó. Bố mẹ tôi ly dị đã hơn chục năm nay, bố đi lấy vợ hai và có một em trai kém tôi 10 tuổi. Tôi ở với bố chưa nổi nửa năm đã nằng nặng đòi về với...