Chồng kể chuyện “yêu” với người cũ
Chẳng lẽ chuyện riêng tư như vậy mà chồng tôi cũng mang ra kể với người yêu cũ hay sao?
Nhiều người thắc mắc tại sao tôi và người yêu cũ của chồng lại có thể thân thiết với nhau như vậy, tôi hay đùa: “ Gặp thời thế thế thời phải thế“. Mà có lẽ đúng như vậy thật. Anh vẫn tới lui, gần gũi, nếu tôi không để mắt thì có khi mất chồng như chơi.
Thế nhưng có những điều thật khó nói. Tôi không biết mối quan hệ trước đây và cả hiện nay của họ thế nào mà tất tần tật mọi chuyện của chúng tôi anh đều kể cho chị nghe. Tôi biết điều này lần đầu tiên là vì chị góp ý cách ăn mặc của tôi. Hôm đó chị bảo: “ Anh Minh nói đi ra ngoài với em rất mắc cỡ…”. Đại khái là chồng tôi chê gu ăn mặc của vợ, nhưng tại sao anh không nói thẳng với tôi mà lại thông qua một người khác, nhất là người ấy lại là người yêu cũ, là tình địch của vợ mình?
Lần thứ hai chị chê tôi nấu ăn dở. “ Anh Minh nói không bữa nào ảnh ăn được quá 2 chén cơm. Em phải chú ý khẩu vị của chồng chớ, nếu không, ổng đi ra ngoài ăn thì mất chồng hồi nào hỏng hay đó nghen”. Nghe chị nói vậy, tôi lại giật mình và tự ái ghê gớm… Chẳng lẽ một lời góp ý với vợ mà anh cũng không nói được để phải nói qua trung gian một người thứ ba? Khi tôi cật vấn thì anh nhăn mặt: “ Vui chuyện thì nói nghe chơi thôi, có gì đâu mà làm dữ vậy?”.
Thế nhưng chính anh lại là người làm cho cuộc sống vợ chồng không lúc nào yên ổn. Cứ vài ba hôm, nếu không phải người yêu cũ thì là bạn bè, người thân, khi thì gọi điện, lúc gặp trực tiếp để phản ánh “những tồn tại, hạn chế” của tôi trong vai trò một người vợ. Tôi bận việc công ty không kịp nấu đồ ăn sáng anh cũng méc người yêu cũ; tôi về trễ do phải nán lại để giải quyết nốt công việc anh cũng than phiền với mấy cô em chồng; thậm chí tôi đi đường bị mấy tên say xỉn va quẹt làm trầy xước, anh không quan tâm hỏi thăm mà còn méc với ba mẹ là tôi “chạy xe mà lo ngó trời trăng mây nước” nên mới bị xe tông…
Tất cả những thứ ấy tôi đều chịu đựng được. Mới đầu tôi còn nói lại nhưng sau đó tôi nản quá chẳng thèm nói. Vợ chồng cưới nhau mới 2 năm mà tôi thấy mỏi mệt vô cùng. Thế nhưng đó chưa phải là tất cả những gì mà tôi phải chịu đựng. Nghe tôi kể, mẹ tôi bảo: “ Đàn ông không tật này cũng tật nọ. Nó không rượu chè, bài bạc thì cũng là tốt rồi”. Tôi nghĩ, mẹ tôi nói vậy vì thế hệ của bà khác, còn tôi, đâu nhất thiết phải phạm vào một điều xấu nào đó thì mới là con người? Thế nhưng chẳng lẽ cứ cãi cọ? Mà cái chuyện ấy tôi cũng không có thời gian, tâm trí để làm. Thay vì gây gổ với anh, tôi làm việc thì sẽ hữu ích hơn.
Tôi ở nhà một mình, những lúc rảnh rỗi tôi lại suy nghĩ về cuộc hôn nhân của mình (Ảnh minh họa)
Cho đến lần sinh nhật anh mới đây, chị người yêu cũ của anh ghé tặng quà. Tôi lịch sự mời chị ở lại dùng cơm. Chị vui vẻ xuống bếp phụ tôi nấu nướng. Vẫn như những lần trước, chị huyên thuyên chuyện trò. Bất ngờ chị bảo: “ Chị thấy anh Minh dạo này hơi xanh đó nghen. Em nên kềm chế một chút. Tốt mái hại trống, có ngày chồng liệt luôn thì hết xài”. Tôi chưng hửng: “Chị nói gì em không hiểu?”. “Anh Minh than thở với chị em mạnh quá, đòi hỏi nhiều, ảnh không đáp ứng nổi“- chị trả lời.
Video đang HOT
Tôi xấu hổ chỉ còn nước chui xuống đất. Chẳng lẽ chuyện riêng tư như vậy mà chồng tôi cũng mang ra kể với người yêu cũ hay sao? Mà tôi mạnh hay yếu thì chính tôi cũng không biết. Vợ chồng lâu lâu không gần gũi thì thấy thèm muốn. Năm mười bữa, nửa tháng thấy anh không động tịnh gì thì tôi cũng có chủ động gợi ý. Chẳng lẽ như vậy là quá mạnh, là quá đáng, là không được phép? Mà nói thật, bao nhiêu lâu chung sống, có mấy lần anh làm cho tôi được thỏa mãn đâu? Anh xong phần mình thì thôi chứ chưa bao giờ biết cảm giác của vợ. Nhiều lần xong việc thấy anh nằm ngủ, tôi ấm ức ra phòng khách ngồi khóc một mình. Chồng 34 tuổi, vợ 28 mà năm khi, mười họa mới được một lần đến đầu, đến đũa chứ có phải ngày nào, tuần nào cũng gần gũi đâu? Mà anh có nhất thiết phải… la làng lên như vậy không?
Lần này thì tôi hết chịu nổi. Tôi nhất quyết phải hỏi anh cho ra lẽ. “ Anh nói như vậy là sỉ nhục em. Tại sao chuyện vợ chồng riêng tư mà anh cũng đem kể lể với chị ấy? Hay là hai người còn có gì với nhau?”. Thấy tôi bực tức, anh cũng không nhịn: “ Này, em đừng có đem chuyện nọ xọ chuyện kia nghen. Quan hệ giữa anh với cô ấy thế nào thì em không cần biết. Không lẽ anh không được quyền tâm sự hay sao? Em nhìn lại mình đi. Nếu không như vậy thì tại sao anh càng ngày càng ốm, còn em thì càng ngày càng phát tướng? Đàn bà con gái gì mà không nết na, đoan chính. Thuở đời có khi nào vợ lại chủ động đòi hỏi như em không?”.
Tôi nhìn anh, chảy nước mắt: “ Như thế nào là không nết na, đoan chính? Chẳng lẽ vợ chồng lại không có quyền đòi hỏi? Hay là anh làm chuyện ấy ở chỗ khác nên về nhà mới mệt mỏi, hết hơi như vậy? Được rồi, từ nay giường ai nấy ngủ”. Nghe tôi nói vậy, anh gục gật đầu: “Thích thì chiều”.
Nói rồi anh bỏ đi. Tối đó anh không về. Hôm sau anh về lấy quần áo rồi đi tiếp. Chị người yêu cũ của anh gọi điện mắng tôi: “ Em làm cái gì mà ảnh giận bỏ đi vậy? Còn chưa chịu tới đây rước ảnh về nữa hả?”. Tôi bực mình: “Em cho chị luôn đó”. Nói rồi tôi cúp máy.
Vậy là anh ở luôn bên nhà người yêu cũ. Đến nay đã được 2 tuần. Tôi ở nhà một mình, những lúc rảnh rỗi tôi lại suy nghĩ về cuộc hôn nhân của mình. Sao nó chẳng giống bất cứ một cuộc hôn nhân nào dù cũng bắt đầu bằng tình yêu. Bây giờ thì nó nhạt nhẽo, vô vị quá.
Tôi chẳng biết nên tiếp tục duy trì hay chấm dứt, chỉ thấy trong lòng một nỗi chán chường…
Theo VNE
Bỏ rơi tình cũ, bất hạnh tình mới
Khi biết trước một sự bất lợi nào đó, con người tìm cách tránh nó, song họ lại gặp phải một sự bất lợi khác đôi khi nó còn lớn hơn lúc đầu. Hoàn cảnh của Hương và Trung là minh chứng cho câu nói: "Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa".
Yêu nhau được hơn một năm, trong một lần gần gũi, Bình muốn Hương chạm vào "thằng nhỏ". Một hồi lâu, cô mới cảm nhận được "cái ấy" của Bình. Nó quá nhỏ so với vóc dáng to cao của anh. Hơi shock nhưng cô cũng chẳng nói gì.
Qua điều tra Hương biết anh trai Bình phải thụ tinh nhân tạo mới có con, cộng vài thông tin nghe lỏm mấy chị trong phòng nói cái đó nhỏ là có vấn đề, có thể không có con.
Hương đành nói lời chia tay và chọn một người hơn anh về mọi thứ, nhưng hơn nhất là "thằng nhỏ" vừa to, vừa dài. Thế nhưng đến giờ cô vẫn chưa có con.
Vô tình gặp lại Bình, sau một hồi han huyên chuyện gia đình cuộc sống Hương biết anh đã có hai cậu con trai kháu khỉnh. Lúc này cô mới ấp úng hỏi: "Sao anh không hỏi em lý do vì sao chia tay? Anh vẫn tin lý do không hợp và chẳng nghi ngờ gì sao?"
Bình nắm bàn tay thô ráp của Hương rồi nhẹ nhàng nói: "Anh không nghi ngờ gì cả. Nếu em thấy cần thiết phải chia tay thì anh còn gì để nói".
Nghe Bình nói, tim cô như thắt lại, có lẽ cô đang bị quả báo vì đã bỏ rơi anh với lý do ngu ngốc. Hai vợ chồng cô lấy nhau hơn 3 năm chẳng dùng bất kỳ một biện pháp tránh thai nào nhưng đến giờ cô vẫn chưa có thai. Gia đình nhà chồng luôn phàn nàn rằng vô phúc vì lấy phải cô con dâu vô sinh.
Chạy hết thày lang này, phòng khám nọ nhưng chẳng tìm ra nguyên nhân. Bác sĩ kết luận khả năng sinh sản hoàn toàn bình thường, nên về khuyên chồng đi khám. Chồng cô hùng hổ khẳng định: "Anh chẳng có vấn đề gì, sức khoẻ đảm bảo, chuyện ấy vẫn đều đều và vẫn xuất tinh bình thường".
Tình cảm vợ chồng vì chuyện đi khám mà không ít lần xảy ra mâu thuẫn. Lúc đó Hương lại về nhà bố mẹ đẻ mất mấy hôm. Đó là thời gian cô sống với ký ức về Bình.
Một vài người muốn chia tay chồng, vợ hiện tại để đến với nhân tình với hy vọng sẽ có được một cuộc sống đỡ tẻ nhạt. Nhưng mọi thứ không phải lúc nào cũng như mong muốn của họ.
Duyên cầu xin Trung hãy nghĩ đến hai đứa con mà rút lại đơn ly hôn, nhưng anh kiên quyết chia tay để tìm hạnh phúc thật sự của mình với Diễm, cô người yêu cũ.
Ngày anh dọn đi hai đứa con cứ khóc đòi theo, Duyên cũng không cầm được nước mắt, gia đình cô giờ đây sẽ không còn đông đủ nữa.
Rời nhà, đến sống cùng Diễm được 5 tháng anh mới biết sống với cô không đơn giản và hạnh phúc như tưởng tượng.
Diễm trở thành người khác hoàn toàn, không phải là người tâm lý dễ cảm thông mà ích kỷ, tham lam. Tình cảm Trung dành cho cô chẳng còn mặn nồng mà nhiều lúc anh thấy cô kém xa vợ cũ của mình.
Từ khi chung sống với người tình, anh chẳng có thời gian bù khú với bạn bè, lương bị quản chặt. Không ít lần, Diễm nhắc về chuyện chia nhà với Duyên và hai con. Tuyệt tình hơn, Diễm gọi điện cho Duyên nhắc là không được rủ rê Trung bởi "anh ấy bây giờ không là chồng chị nữa".
Cho đến một ngày Trung choáng váng khi biết chồng Diễm không phải đã chết mà đang đi tù vì tội buôn bán heroin, sắp được tha bổng do cải tạo tốt. Tất cả như sụp đổ, cảm giác bị lừa dối, xúc phạm trào dâng trong anh. Một trận cãi vã kịch liệt xảy ra và Trung lại xách túi ra đi.
Mất mấy hôm ngủ trọ, suy nghĩ về những việc đã xảy ra, anh quyết định quay về xin Duyên và các con tha thứ. Khi vừa bước chân tới cổng anh không đủ can đảm để bước tiếp nên đành quay ra tìm một nhà trọ khác để tá túc. Không biết khi nào anh mới có đủ can đảm bước qua cánh cổng kia để cùng đoàn tụ với Duyên và các con.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hoang mang vì không biết có bầu với ai Chỉ vì trót lỡ với người đàn ông khác mà Thu và Tuyết phải sống trong sự lo âu bởi không rõ đó là "sản phẩm" của ai: chồng hay người tình. Bất ngờ Thu nhận đươc lời cầu hôn của Cường sau 5 năm anh theo đuổi. Dù không yêu nhiều nhưng Thu vẫn chấp nhận vì một phần thương anh, một...