Chồng hốt hoảng dắt tình nhân chạy trốn khi bị vợ bắt quả tang
Cứ nghĩ lấy chồng hơn tuổi sẽ chín chắn, ai ngờ anh lại bồng bột nông nổi như một thanh niên mới lớn. Nghĩ lại cái cảnh chồng dắt nhân tình chạy trốn, tôi không thể cầm nổi nước mắt.
Tôi và chồng quen nhau được hơn nửa năm thì trót “vượt rào”, sau hôm đó tôi có thai. Anh hơn tôi 10 tuổi, nhưng vì rào cản gia đình nên chúng tôi không được phép yêu nhau, chỉ sau khi tôi có thai hơn 2 tháng, gia đình anh mới chấp nhận mối quan hệ ấy và đồng ý cưới.
Gia đình tôi kinh tế ổn định, bố mẹ đều là công nhân viên chức. Tôi hình thức không đẹp nhưng cao ráo, hiện đang làm nhân viên Tư vấn bán hàng. Còn anh thì khỏi phải bàn cãi, vừa đẹp trai, cao ráo, đào hoa và có nghề nghiệp nhà nước ổn định. Gia đình cũng thuộc diện khá giả, có tiếng trong xã hội.
Anh có 2 chi gai, lâp gia đinh rôi, đêu giau co. Chi thư hai con la hoa hâu một cuộc thi sắc đẹp ở nước ngoài. Anh đươc nuông chiêu tư nho nên khá chơi bời. Ngoài thời gian đi công sở, anh còn la cà quán sá, bạn bè tụ tập tới thâu đêm suốt sáng. Thậm chí, anh còn là tay nghiện game cừ khôi mà tôi biết.
Khi cưới, thời gian mang thai, tôi phải nghỉ làm ở nhà với mẹ chồng. Nói là ở nhà nhàn rỗi cái thân nhưng tinh thần tôi luôn bị khủng hoảng chỉ vì chồng quá ham chơi. Ngoài thời gian đi làm, anh chỉ tập trung “cày” game, tụ tập bạn bè mà chẳng màng gì tới vợ. Nhiều khi bực quá tôi nói “Ngoài 30 tuổi rồi mà anh cứ nghĩ mình là một đứa trẻ sao, anh chẳng dành thời gian cho em và con gì cả”.
Chồng ngoại tình ôm hôn người phụ nữ khác, khi thấy tôi còn dắt tay ả bỏ trốn. (Ảnh minh họa)
Anh nghe thế thì mủi lòng ôm vợ xin lỗi, nhưng được vài hôm lại đâu vào đấy. Thấy cảnh con dâu suốt ngày mòn mỏi, lầm lũi một mình, mẹ chồng quyết định gửi tôi về ngoại bảo bà chăm nom giùm cho. Được 3 tháng sau tôi sinh một cậu con trai kháu khỉnh. Thấy cháu đáng yêu, giống anh như đúc, mẹ chồng thích lắm, suốt ngày đến chơi. Nhưng mãi tới khi con tôi được hơn 1 tuổi, bà mới chịu đón về.
Đang xa nhau, bỗng dưng lại ở gần chồng tôi bỗng thấy khó chịu. Anh thích chơi với con, nhưng khi con khóc anh lại làm ra vẻ cáu kỉnh, thậm chí chửi mắng con không ra gì. Thế là vợ chồng cãi nhau chỉ vì quan điểm chăm con. Mẹ chồng thấy thế, liền mắng tôi xối xả, bà một mực bênh con trai. Bà nói tôi là trẻ ranh chưa gì đã bày đặt làm mẹ, làm vợ. Rồi bà kêu tôi ăn hại chỉ suốt ngày ru rú trong xó bếp.
Video đang HOT
Ức chế, nên tôi quyết định nộp đơn đi làm lại. Và thế là từ hôm đó, bà ở nhà một mình trông cháu. Tôi biết bà mệt nhưng vì cuộc sống tôi phải bươn chải để vừa lòng bà. Tôi đã rất cố để trở thành cô con dâu hiền thảo hiếu lễ. Tôi cũng một mực chiều chồng, áp dụng các chiêu thức của chị em để chồng năng ở nhà hơn, để anh cảm nhận được hai chữ gia đình quý giá tới mức nào.
Nhưng rồi một buổi trưa nọ khi đang trên đường về cho con bú, tôi bắt gặp anh đang trên chiếc xe SH quen thuộc chở một cô gái đi trên đường, rồi rẽ vào một cái ngõ gần cơ quan chồng. Tôi rất run, nhưng vẫn cố bám theo. Dưới cái nắng hơn 40 độ quả là không dễ để giữ bình tĩnh.
Cả hai người họ rẽ vào nhà nghỉ, khi cởi hết lớp quần áo chống nắng, chân dung gã chồng đẹp trai hiện rõ mồn một. Cạnh anh là cô gái trẻ măng, ăn mặc hớ hênh vừa đặt xong phòng, trơ trẽn hơn cô ta còn kiễng chân ôm hôn chồng tôi dù khi đó có nhiều người ở đó. Máu nóng trào lên não, tôi lao vào gọi tên chồng mình. Thấy tôi, anh cầm tay nhân tình bỏ chạy lên tầng trên.
Tôi đuổi theo, nhưng khi đó bảo vệ đã ngăn tôi lại. Tôi đã ngồi đó và khóc trong sự bàng hoàng của nhân viên nhà nghỉ. Nhiều người khuyên tôi nên đi về nhà nói chuyện sau bởi họ là khách quen, rồi sợ ảnh hưởng này nọ tới uy tín nhà nghỉ… Sau đó, tôi bất lực lặng lẽ ra về.
Khi thấy bộ dạng của tôi, mẹ chồng không những không hỏi han mà còn cáu gắt, hậm hực với con dâu. Tôi chỉ biết ôm con mà khóc, nghĩ con còn nhỏ mà bố nó đã tằng tịu đi nhà nghỉ với người khác. Cứ nghĩ lấy chồng hơn tuổi sẽ chín chắn, ai ngờ anh lại bồng bột nông nổi như một thanh niên mới lớn. Nghĩ lại cái cảnh chồng dắt nhân tình chạy trốn, tôi không thể cầm nổi nước mắt.
Giờ đây, cuộc sống vợ chồng tôi vô cùng bế tắc. Chúng tôi thường xuyên cãi nhau, anh đổ lỗi cho tôi rằng tôi xa anh quá lâu nên để anh “thiếu thốn”, anh nói tôi không quan tâm tới nhu cầu của anh. Anh chê tôi kém cỏi, không biết quyến rũ, giữ chồng,…
Còn mẹ chồng suốt ngày soi mói, xét nét con dâu. Hễ thấy chúng tôi cãi nhau, dù chưa rõ chuyện gì bà luôn miệng chửi tôi láo, trẻ ranh. Bà nói con bà vô phúc nên mới cưới đứa con gái như tôi về làm vợ.
Tôi mệt mỏi, quay cuồng trong cuộc sống ở nhà chồng, hiện tại tôi chỉ muốn ly hôn để làm mẹ đơn thân mà thôi. Khi kể ra câu chuyện này, mong rằng chị em sẽ cho tôi một lời khuyên chân thành để tôi biết mình phải làm gì với. Tôi mới 23 tuổi, thật sự tôi cảm thấy bế tắc vô cùng.
Theo Afamily
Cuộc chạy trốn của gã họ Sở và cái kết bất ngờ
Thùy bị hụt hẫng, bao nhiêu kiêu hãnh của "thời con gái" mới vài ngày trước còn, nay biến mất. Để một gã trai "chẳng ra gì" như Quân xem chuyện ghé thăm Thùy giống một hình thức ban ơn!
Ảnh minh hoạ.
Quân từ nhà tắm đi ra, chỉ quấn cái khăn trên người. Lúc này, Thùy còn nằm yên trên giường, ở tư thế thuận lợi nhất cho việc tinh trùng gặp trứng. Bằng giọng nói ngọt ngào nhất có thể, Thùy nhìn thẳng vào mắt Quân: "Nếu chúng ta có con thì sao?". Quân điềm nhiên trả lời: "Thì nuôi chứ sao?". Quân không phát hiện ra có gì lạ, vì lần nào Thùy cũng hỏi Quân câu này, và lần nào Quân cũng trả lời như một cái máy đã cài đặt sẵn.
Sau đó thì tuyệt nhiên mất tích vài tháng, có khi cả năm mà chẳng hỏi xem "con chúng ta" có hay không, nếu có thì mấy tháng rồi. Và nôn nóng gặp nhau để áp tai vào bụng nói chuyện với con, giống như những ông bố biết cách làm vui lòng mẹ đứa trẻ. Thùy nghĩ đến đó cảm thấy ê chề quá!
Tự dưng Thùy có linh cảm đứa trẻ đã hình thành từ cách đây vài phút, bố của nó là một gã trai "chuẩn men" theo kiểu chỉ cần bước một bước chân qua khỏi cửa phòng con gái là nghĩ ngay đến chuyện đó. Và mẹ nó là người lợi dụng sự có mặt của nó để trốn chạy chuỗi ngày nhàm chán. Thùy thấy cả hai đều tệ ngang nhau. Nghĩ mà thương cho đứa trẻ!
Ở một cửa hàng thuốc Tây, Thùy được nhân viên phổ cập cách thử thai rất chi tiết. Thùy cũng chỉ là mua cho có, chứ linh cảm cho Thùy biết rất rõ: đứa trẻ đang dần hình thành trong Thùy. Bắt đầu là cảm giác bồn chồn, rồi nhạt miệng, ngực căng... Có vài lần Thùy còn nôn ọe khi ngửi thấy mùi cá biển bốc lên từ nhà hàng xóm. Vậy là chính xác rồi!
Thùy nghĩ ngay đến việc "bắt" Quân lại để "chịu tội" chung với Thùy. Cô nhắn tin: "Đến gặp Thùy gấp!". Quân tử tế gọi lại cho Thùy, hỏi: "Có chuyện gì à?", giọng Quân hiền khô và chẳng giống tên sở khanh đang tìm đường tẩu thoát. Máu nóng trong người Thùy dịu xuống. Quân ân cần hỏi: "Em ổn không? Sao lại im lặng?".
Giọng Thùy ngập ngừng: "Hình như... em có con rồi!". Thùy cố tưởng tượng ra sắc mặt Quân nhưng không thể, chỉ nghe giọng Quân điềm nhiên: "Thì anh sẽ nuôi!". Thùy hỏi lại: "Phải là chúng ta nuôi chứ!". "Ừ, em đừng lo lắng gì kẻo ảnh hưởng đến đứa trẻ!". Thùy cúp máy, thẫn thờ nghĩ: Mình lúc nào cũng đa nghi, Quân không phải là một ông bố tồi. Thùy sửa lại suy nghĩ hôm trước là cha đứa bé rất tốt, chỉ có mẹ đứa bé là ích kỷ. Ý nghĩ ấy khiến Thùy thấy đỡ tội nghiệp nó hơn.
Ngoài giờ đi làm, Thùy tích cực đọc các loại sách kiến thức về chăm sóc trẻ, phụ nữ mang thai. Thùy siêng năng dọn dẹp lại nhà, chuẩn bị đón thêm thành viên mới. Cứ như thể đứa trẻ ấy sẽ xuất hiện trong nay mai. Cuộc sống của Thùy bận rộn hẳn lên. Những nỗi lo lắng cũng rõ ràng chứ không mờ ảo như ngày trước. Chúng như một đoàn quân hùng dũng tiến lại gần Thùy, mạnh mẽ và đông đúc. Thùy ở trạng thái thiếu chủ động, không biết phải chiến đấu với tên nào trước, tên nào sau. Thùy nhớ lại có đọc trong một cuốn sách nào đó, việc người mẹ stress sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến tinh thần thai nhi. Thùy cầm điện thoại gọi cho Quân.
Hồi chuông đổ dài. Thùy gọi thêm lần thứ 2, thứ 3, vẫn là tiếng nhạc chờ đều đều đến lạnh lùng ấy. Sao bỗng dưng tình yêu của Thùy dành cho đứa trẻ mới hôm qua còn đầy đặn, nay đã vơi xọp đi thế này. Thùy nghĩ, nếu Quân biến mất, có khi Thùy không còn hào hứng gì với đứa trẻ nữa. Nhưng Quân không biến mất mà gọi lại cho Thùy. Vẫn cái giọng điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra ấy: "Có chuyện gì không em? Khi nãy anh bận họp!".
Tự dưng Thùy nghĩ đến việc phải quan tâm đến bố đứa trẻ hơn, ít ra là cũng biết Quân đang làm công việc gì, có áp lực lắm không? Giọng Quân có vẻ buồn: "Có vài chuyện, nhưng anh sắp xếp được. Còn em?". "Em thì không sao, nhưng con chúng ta...". Thùy nói rất chậm và bỏ lửng câu nói để xem phản ứng của Quân thế nào. Nhưng Quân không có phản ứng gì, chỉ bảo: "Anh sẽ sắp xếp thời gian đến thăm em!", rồi cúp máy.
Thùy bị hụt hẫng, bao nhiêu kiêu hãnh của "thời con gái" mới vài ngày trước còn, nay biến mất. Để một gã trai "chẳng ra gì" như Quân xem chuyện ghé thăm Thùy giống một hình thức ban ơn! Mà thôi, mọi thứ đã khác, Thùy cũng phải tập khác đi. Thùy định nhắn hỏi Quân: "Anh yêu con của chúng ta chứ!", nhưng thôi vì biết luôn câu trả lời của Quân: "Đương nhiên rồi!".
Thùy chọn lọc ra một câu hỏi cụ thể hơn để nhắn cho Quân: "Anh sẽ đến ở cùng với mẹ con em chứ?". Bao giờ Quân cũng trả lời tin nhắn rất nhanh: "Nhất định rồi! Chúng ta là một gia đình mà!". Thùy vẫn chưa yên tâm, hỏi tiếp: "Bao giờ anh tới?". Tin nhắn ấy không được gửi đi vì Thùy thấy như vậy là lụy tình quá, hạ thấp mình quá, ràng buộc Quân quá! Dù gì cũng phải giữ lại chút kiêu hãnh chứ!
Sự kiêu hãnh còn sót lại trong Thùy tồn tại thêm đúng 3 ngày. Sáng của ngày thứ 4, Thùy nhấc máy gọi cho Quân nhưng điện thoại không liên lạc được. Lần nào cũng vậy, rơi vào tình huống này, Thùy không thể nghĩ lạc quan theo kiểu: máy hết pin, bận họp, đi đến nơi không có sóng,v.v. được. Thùy luôn nghĩ bi quan: Quân đã cao chạy xa bay. Đã bao nhiêu lần Quân bị nghi oan bởi suy nghĩ ấy của Thùy. Nhưng lần này là thật! Quân đã rời khỏi thành phố.
Thùy buông thõng người xuống salon sau khi xác thực điều đó từ một mối quan hệ uy tín. Vậy là viễn cảnh chụp ảnh gia đình ở công viên không thực hiện được. Vậy là Thùy sẽ phải đối đầu với hoàn cảnh làm mẹ đơn thân. Và tủi nhục nhất là Thùy bị một đứa "chẳng ra gì" bỏ rơi trong lúc đang mang giọt máu của hắn. Thùy thấy mình bị tổn thương thật sự!
Ý nghĩ ấy khiến Thùy muốn nổi loạn, nhưng bằng cách nào? Quăng ném đồ đạc, gào thét thật to, ngửa cổ tu hết một chai rượu... Tất cả hành vi đó dường như không cân xứng với tâm trạng Thùy hiện tại. Thùy chọn cách im lặng và quan sát thái độ của chính mình. Đó cũng là phản ứng quen thuộc của Thùy mỗi khi gặp chuyện buồn. Thùy nhìn quanh căn phòng rất ngăn nắp và ấm cúng của mình. Trên tường đã treo những tấm ảnh trẻ em rất dễ thương. Một đôi giày bằng len xinh xinh Thùy mua hôm đi siêu thị. Con gấu bông bé xíu... Mắt Thùy dừng lại ở dụng cụ thử thai... Cô cầm nó, đi vội vào nhà tắm.
Thùy bước ra từ nhà tắm, cô không có thai. Bỗng Thùy thấy cô đơn quá! Cả đứa trẻ chưa kịp hình thành kia cũng bỏ Thùy mà đi. Thùy thấy áy náy với đứa trẻ vì mình đối xử với nó tệ quá! Thùy chẳng giống những người mẹ yêu thương con vô điều kiện. Chưa gì đã có ý nghĩ sẽ bỏ rơi nó nếu Quân đối xử tệ với Thùy.
Ừ, thì Thùy công nhận từ đầu rồi, Thùy là người mẹ ích kỷ mà. Nhưng nó có tội tình gì mà phải sống với một ông bố không ra gì và một bà mẹ ích kỷ chứ? Chi bằng nó đừng đến trong cuộc đời này. Thùy thở phào, không thấy buồn bã gì nữa. Chỉ còn thấy thương cho Quân, bởi anh đã phải vất vả chạy trốn khỏi thành phố tươi đẹp này!
Theo Motthegioi
Uất hận vì yêu phải một anh chàng ...đào mỏ Giờ em mới biết anh không có việc làm, lại còn phạm pháp phải chạy trốn. Bố mẹ từ mặt, nhà không được về, lánh nạn trong Nam. Anh đang sống tầm gửi nhờ một cô gái lương thiện khác. Em học sư phạm mới ra trường với đôi mắt xanh biếc nhìn cuộc đời hồn nhiên, trong sáng, bước vào cuộc đời...