Chồng hối lỗi nhưng tôi không thể nào tha thứ
Hình ảnh người chồng tuyệt vời trong tim tôi đổ vỡ. Chuyện anh ngoại tình, lừa dối cứ ám ảnh, khiến tôi không thể cười hạnh phúc.
ảnh minh họa
Mọi người bảo tôi quá cố chấp. Anh cũng nói tôi quan trọng hóa vấn đề. Nhưng không một ai biết niềm tin và tình yêu của tôi bị tổn thương. Là phụ nữ, tôi ghét nhất là bị lừa dối. Tôi từng nói với chồng rằng sẽ không tha thứ nếu như anh có lỗi với tôi. Không phải tôi cố chấp, mà anh đã thật sự làm tổn thương tôi.
7 năm yêu rồi kết hôn, tôi luôn tự hào về tình yêu chồng dành cho mình. Tôi tuyệt đối tin tưởng và yêu thương anh. Vậy nhưng giờ đây tôi phát hiện ra anh lừa dối tôi. Sau lưng tôi, anh làm quen và thân thiết với một người con gái. Quan hệ của họ kéo dài suốt 3 năm, cho tới lúc tôi phát hiện ra. Cả hai đều phủ nhận và nói rằng chỉ coi nhau như anh em.
Đêm Noel, khi bé nhà tôi mới được 3 tháng tuổi, anh nói rằng con nhỏ không đi chơi được nên đi mua quà tặng tôi. Tôi đã hạnh phúc, chuẩn bị quần áo cho chồng, không may may nghi ngờ gì. Khi chồng về muộn, tôi lo lắng, chỉ sợ anh đi đường xảy ra việc gì. Trời đông rét, hai mẹ còn vừa bán hàng vừa trông ngóng, lo lắng cho anh. Có ngờ đâu, khi ấy anh lại đi chơi với cô ta.
Video đang HOT
Khi về, anh tặng quà cho tôi rồi nói tắc đường và anh muốn lang thang đi tìm quà cho vợ. Tôi đã tin. Rồi nhiều lần sau đấy, mỗi khi giận dỗi, cãi nhau với tôi, sau khi làm tôi tổn thương và khóc, anh lại bỏ đi gặp người đó. Mỗi lần như vậy, tôi ở nhà tự dằn vặt bản thân, lo lắng gọi điện cho anh nhưng anh không bắt máy. Tôi nào ngờ, lúc ấy anh đang ở bên người con gái khác.
Anh nói, anh không có tình cảm gì với cô ấy, nhưng hàng ngày lại nhắn tin, điện thoại cho người ta. Cũng một vài lần tôi vô tình bắt gặp thì anh chối cãi, còn bảo tôi dùng sim của anh thử xem có ai nhắn tin, gọi điện không. Rồi có khi, anh bỏ không dùng điện thoại vài tháng để chứng minh. Tôi đâu ngờ anh đổi số và báo cho cô ấy. Họ cứ như vậy suốt bao năm.
Bây giờ, khi tận mắt nhìn thấy ảnh anh đi ăn uống vui vẻ với cô ấy, rồi khi tôi có số điện thoại của cô ta, anh mới thú nhận tất cả. Anh xin tôi tha thứ. Anh nói chưa đi quá giới hạn, chưa làm gì có lỗi với tôi. Nhưng tôi không tin được nữa rồi. Người chồng tôi tin yêu đã làm tôi thật sự đau. Đâu phải lên giường với nhau mới là có lỗi với tôi.
Không muốn con khổ, tôi đã hứa tha thứ cho anh, không nhắc chuyện cũ nhưng tôi lại luôn bị dằn vặt. Đang vui vẻ tôi lại cảm thấy tức giận và ghét anh. Cứ như vậy, vợ chồng tôi không còn vui vẻ, hạnh phúc nữa. Tôi yêu anh, cũng không muốn nói những lời cay đắng với chồng nhưng chính tôi đã phải nói với anh rằng tôi không quên, không thể coi như không có gì được. Tất cả không thể trở về như trước. Tôi không đủ độ lượng để tha thứ cho anh.
Bạn bè và mọi người đều nói tôi phải nghĩ thoáng ra nhưng tình yêu nó ích kỷ. Tôi đã yêu và chỉ biết duy nhất mình anh. Chưa một lần tôi nói chuyện hay đi chơi với một người đàn ông nào. Từ khi yêu anh, tôi luôn chỉ có duy nhất mình anh. Tôi không đi làm, chỉ ở nhà kinh doanh, không bạn bè. Mọi thời gian, mối quan tâm chỉ dành cho chồng, cho con. Bởi vậy, giờ đây tôi cảm giác mình bị phản bội. Anh không coi trọng tôi, anh biết tôi sẽ buồn, sẽ không tha thứ nhưng vẫn làm.
Tôi không thể cười hạnh phúc khi bên anh. Hình ảnh người chồng tuyệt vời trong tim tôi đổ vỡ. Giờ đây, tôi không biết phải làm sao. Đã cố tha thứ, đã cố nghĩ thoáng, đã cố gạt bỏ tất cả nhưng nó cứ ám ảnh, hành hạ tôi. Thật sự phải chia tay như lời tôi đã thề sao?
Theo Ngoisao
Lời hối lỗi đã muộn màng
Chỉ vì chênh lệch địa vị xã hội mà tôi đã bỏ em. Giờ tôi hối hận khôn nguôi nhưng chẳng thể nào quay lại được quá khứ.
ảnh minh họa
Đã hơn 30 năm qua, nhưng lòng tôi vẫn mang nặng nỗi ân hận khó giãi bày, nhất là đối với em. Ngày ấy, năm cuối cấp 3, tôi và em học cùng lớp. Em là con gái của một lãnh đạo ngành ngân hàng, gia đình thuộc dạng giàu có, còn tôi thì ngược lại.
Hàng ngày tôi vừa đi làm, vừa đi học. Nhiều hôm lịch làm việc lại trùng với ngày học, để đảm bảo công việc, tôi phải bỏ học để đi làm. Việc này tôi trình bày với Ban Giám hiệu nhà trường, các thầy cô rất cảm thông với hoàn cảnh của tôi, động viên tôi cố gắng học tốt.
Rồi một ngày em chủ động tìm tôi và hỏi nguyên nhân vì sao tôi lại thường xuyên trốn học. Sau phút ngập ngừng, tôi đã kể cho em nghe về hoàn cảnh khó khăn của mình. Nghe xong câu chuyện, em rất cảm động rồi đưa ra lời đề nghị sẽ chép bài cho tôi trong những ngày tôi vắng lớp. Kể từ ngày đó, chúng tôi thành đôi bạn thân, luôn chia sẻ, động viên nhau trong cuộc sống.
Thời gian hối hả trôi đi thật nhanh, chúng tôi đều giành những tình cảm tốt đẹp nhất cho nhau. Một ngày em thổ lộ đã rất yêu tôi, một phần vì em ngưỡng mộ tinh thần cầu tiến, hiếu học của tôi. Nghe lời nói yêu thương của em tôi thực xúc động. Gần đến ngày thi cuối cấp, em mời tôi về nhà chơi, em nói rằng đã kể chuyện hai đứa cho gia đình biết. Cha mẹ em đón tôi thật niềm nở và ân cần.
Bố em bảo rằng ông đã nghe con gái kể chuyện về tôi, ông rất quý những người có chí như tôi, rất vui khi con gái ông có một người bạn như tôi. Ông cũng động viên tôi cố gắng học tập, nếu cần ông sẵn sàng giúp đỡ để tôi có điều kiện học tập tốt nhất. Nhưng tôi đã khéo léo từ chối lời đề nghị đó, chúng tôi luôn động viên nhau học thật tốt.
Năm ấy, sau khi tốt nghiệp, tôi đã thi đỗ vào Đại học luật, còn em đỗ Đại học sư phạm. Một thời gian sau tôi đem chuyện tình cảm nói với cha mẹ. Khi nghe tôi nói về hoàn cảnh nhà em, gia đình tôi đã phản đối với lý do gia cảnh hai bên quá chênh lệch về địa vị xã hội, hơn nữa bố mẹ tôi đã hứa hôn cho tôi với con của một người bạn. Ngẫm lại những điều cha mẹ nói tôi thấy có phần đúng, nên không có ý kiến.
Đến năm học thứ hai Đại học, theo sự sắp đặt, tôi đã kết hôn với vợ tôi bây giờ, em chủ động hẹn gặp tôi lần cuối. Gặp tôi, em rất đau khổ, nhưng không hề oán trách về việc tôi đã làm. Cũng năm đó, em bỏ học và vào một tu viện ở Đà Lạt, khép kín cuộc đời mình. Nhận được tin đó, tôi bàng hoàng tìm gặp em để nói lời xin lỗi và an ủi, em khóc rất nhiều, và khuyên tôi đừng quá nặng lòng, và hãy chăm sóc gia đình thật tốt. Kể từ đó, chúng tôi không còn gặp lại nhau và tôi không biết bây giờ em sống thế nào.
Mấy chục năm đã qua, nhưng tất cả những kỷ niệm khi xưa tôi vẫn còn giữ. Đây quyển vở em chép bài cho tôi, nét chữ của em vẫn còn đó. Tôi thực sự ân hận vì quyết định sai lầm cùng sự mặc cảm, tự ti đã làm lỡ dở cuộc đời của một người con gái giỏi giang, hiền lành. Mấy chục năm, nỗi day dứt này vẫn còn luôn thường trực trong tôi.
Hôm nay trải lòng mình, tôi mong rằng ở một nơi xa nào đó, em có thể nghe được những lời hối lỗi muộn màng của mình. Mong em hãy tha thứ cho những lỗi lầm mà tôi đã gây ra. Cầu mong em có cuộc sống thật yên ả, bình an.
Theo VNE
Tôi ngã vào vòng tay bạn thân của chồng Tôi chưa bao giờ hết yêu chồng nhưng tôi cũng yêu cả bạn thân của anh... Tôi và anh quyết định đi đến hôn nhân sau gần 4 năm yêu nhau. Tình yêu của chúng tôi đẹp lắm! Lúc ấy, tôi là cô sinh viên sư phạm xinh xắn, dịu dàng và căng tràn sức trẻ của tuổi đôi mươi. Tâm hồn trong...