Chồng hối lỗi nhưng tôi không thể nào tha thứ
Hình ảnh người chồng tuyệt vời trong tim tôi đổ vỡ. Chuyện anh ngoại tình, lừa dối cứ ám ảnh, khiến tôi không thể cười hạnh phúc.
Mọi người bảo tôi quá cố chấp. Anh cũng nói tôi quan trọng hóa vấn đề. Nhưng không một ai biết niềm tin và tình yêu của tôi bị tổn thương. Là phụ nữ, tôi ghét nhất là bị lừa dối. Tôi từng nói với chồng rằng sẽ không tha thứ nếu như anh có lỗi với tôi. Không phải tôi cố chấp, mà anh đã thật sự làm tổn thương tôi.
7 năm yêu rồi kết hôn, tôi luôn tự hào về tình yêu chồng dành cho mình. Tôi tuyệt đối tin tưởng và yêu thương anh. Vậy nhưng giờ đây tôi phát hiện ra anh lừa dối tôi. Sau lưng tôi, anh làm quen và thân thiết với một người con gái. Quan hệ của họ kéo dài suốt 3 năm, cho tới lúc tôi phát hiện ra. Cả hai đều phủ nhận và nói rằng chỉ coi nhau như anh em.
Đêm Noel, khi bé nhà tôi mới được 3 tháng tuổi, anh nói rằng con nhỏ không đi chơi được nên đi mua quà tặng tôi. Tôi đã hạnh phúc, chuẩn bị quần áo cho chồng, không may may nghi ngờ gì. Khi chồng về muộn, tôi lo lắng, chỉ sợ anh đi đường xảy ra việc gì. Trời đông rét, hai mẹ còn vừa bán hàng vừa trông ngóng, lo lắng cho anh. Có ngờ đâu, khi ấy anh lại đi chơi với cô ta.
Ảnh minh họa: Inmagine.
Khi về, anh tặng quà cho tôi rồi nói tắc đường và anh muốn lang thang đi tìm quà cho vợ. Tôi đã tin. Rồi nhiều lần sau đấy, mỗi khi giận dỗi, cãi nhau với tôi, sau khi làm tôi tổn thương và khóc, anh lại bỏ đi gặp người đó. Mỗi lần như vậy, tôi ở nhà tự dằn vặt bản thân, lo lắng gọi điện cho anh nhưng anh không bắt máy. Tôi nào ngờ, lúc ấy anh đang ở bên người con gái khác.
Anh nói, anh không có tình cảm gì với cô ấy, nhưng hàng ngày lại nhắn tin, điện thoại cho người ta. Cũng một vài lần tôi vô tình bắt gặp thì anh chối cãi, còn bảo tôi dùng sim của anh thử xem có ai nhắn tin, gọi điện không. Rồi có khi, anh bỏ không dùng điện thoại vài tháng để chứng minh. Tôi đâu ngờ anh đổi số và báo cho cô ấy. Họ cứ như vậy suốt bao năm.
Video đang HOT
Bây giờ, khi tận mắt nhìn thấy ảnh anh đi ăn uống vui vẻ với cô ấy, rồi khi tôi có số điện thoại của cô ta, anh mới thú nhận tất cả. Anh xin tôi tha thứ. Anh nói chưa đi quá giới hạn, chưa làm gì có lỗi với tôi. Nhưng tôi không tin được nữa rồi. Người chồng tôi tin yêu đã làm tôi thật sự đau. Đâu phải lên giường với nhau mới là có lỗi với tôi.
Không muốn con khổ, tôi đã hứa tha thứ cho anh, không nhắc chuyện cũ nhưng tôi lại luôn bị dằn vặt. Đang vui vẻ tôi lại cảm thấy tức giận và ghét anh. Cứ như vậy, vợ chồng tôi không còn vui vẻ, hạnh phúc nữa. Tôi yêu anh, cũng không muốn nói những lời cay đắng với chồng nhưng chính tôi đã phải nói với anh rằng tôi không quên, không thể coi như không có gì được. Tất cả không thể trở về như trước. Tôi không đủ độ lượng để tha thứ cho anh.
Bạn bè và mọi người đều nói tôi phải nghĩ thoáng ra nhưng tình yêu nó ích kỷ. Tôi đã yêu và chỉ biết duy nhất mình anh. Chưa một lần tôi nói chuyện hay đi chơi với một người đàn ông nào. Từ khi yêu anh, tôi luôn chỉ có duy nhất mình anh. Tôi không đi làm, chỉ ở nhà kinh doanh, không bạn bè. Mọi thời gian, mối quan tâm chỉ dành cho chồng, cho con. Bởi vậy, giờ đây tôi cảm giác mình bị phản bội. Anh không coi trọng tôi, anh biết tôi sẽ buồn, sẽ không tha thứ nhưng vẫn làm.
Tôi không thể cười hạnh phúc khi bên anh. Hình ảnh người chồng tuyệt vời trong tim tôi đổ vỡ. Giờ đây, tôi không biết phải làm sao. Đã cố tha thứ, đã cố nghĩ thoáng, đã cố gạt bỏ tất cả nhưng nó cứ ám ảnh, hành hạ tôi. Thật sự phải chia tay như lời tôi đã thề sao?
Theo VNE
Cưới hay là chết?
Nếu tôi không ưng thuận làm vợ anh thì anh sẽ... chết. Nếu anh làm chồng tôi thì khác nào tôi tự đào mồ chôn mình. Sao trời lại đẩy tôi vào bi kịch thế này?
Người ta thường nói trước đám cưới cô dâu thường hay có những suy nghĩ bi quan, sợ không hạnh phúc với người chồng sắp cưới nên muốn thay đổi quyết định của mình. Nhưng cảm xúc của tôi lúc này không phải là hội chứng tiền hôn nhân như mọi người vẫn tưởng. Nó đến từ khi tôi mới quen anh. Và giờ đây càng ngày nó càng bóp chặt lấy tôi, khiến tôi cảm thấy khó thở trước ngày mà mọi người tưởng rằng tôi hạnh phúc nhất. Bằng mọi giá tôi muốn trốn thoát cái đám cưới sắp tới, nhưng tôi có thể làm được gì khi không biết phải làm như thế nào và bắt đầu từ đâu.
Tôi quen anh trong dịp sinh nhật cô bạn gái trong lớp. Nụ cười hồn nhiên, cách nói chuyện vui vẻ của anh đã thu hút tôi từ buổi đầu tiên gặp gỡ. Thấy tôi vẫn cô đơn sau nhiều năm chỉ chúi mũi vào sách vở, đi làm thêm, bạn bè gán ghép tôi cho anh.
Nhìn bạn bè có đôi có cặp, nghĩ đến mình lâu nay vẫn đi lại một mình, chuyện nhà, chuyện học, bươn chải trong cuộc sống khiến nhiều đêm tủi thân tôi cũng muốn có người bạn trai chia sẻ những buồn vui, đồng cảm với tôi trong cuộc sống. Chỉ bấy nhiêu thôi nên tôi đã đồng ý để anh làm bạn trai mình.
Tôi quen anh trong dịp sinh nhật cô bạn gái trong lớp. Nụ cười hồn nhiên, cách nói chuyện vui vẻ của anh đã thu hút tôi từ buổi đầu tiên gặp gỡ. (ảnh minh họa)
Nhưng lâu ngày dài tháng tôi thấy mình quá thất vọng vì anh. Anh thiếu suy nghĩ và chín chắn của một người đàn ông để có thể là chỗ dựa cho một người phụ nữ, cho một gia đình. Từ ngày quen tôi đến giờ anh đã thay đổi công việc của mình đến 4 lần. Khi quen tôi, anh đang học sư phạm. Bỗng anh đòi nghỉ học, ra học nghề thợ bạc. Cũng đi học một thời gian anh bảo chán, đi học sửa điện thoại "là nghề thời thượng, không sợ thất nghiệp".
Chưa đâu vào đâu anh lại bỏ, hùn vốn đi buôn với bạn bè. Anh vay mượn hết chỗ này đến chỗ nọ, quơ cả tiền tôi để dành cùng bạn buôn hàng điện tử. Lỗ hay lời hay cũng chẳng nói rõ, chỉ nói rằng vẫn đang hùn vốn với người ta. Và giờ thì đang làm "cò đất"; "không cần vốn mà vẫn sống tốt", như lời anh nói.
Thiếu trách nhiệm với bản thân nên đâm ra anh dựa dẫm vào cha mẹ. Cái gì cũng "anh sẽ xin ba mẹ, thế nào ba mẹ cũng đồng ý". Rồi thì dựa vào đó anh tự quyết định mọi chuyện, chẳng hỏi qua ý kiến tôi hay quan tâm đến những lời tôi khuyên nhủ.
Thấy anh không có chí cầu tiến, chỉ như lục bình buông trôi, có lần tôi đã chia tay anh để dứt khoát, thà đau một lần nhưng không đau mãi mãi. Nghe tôi nói anh im lặng hồi lâu, chỉ nói một câu "chúc em sống hạnh phúc". Dù áy náy nhưng tôi thở phào vì chẳng có gì vướng bận nữa.
Thế nhưng số phận khốn nạn chưa chịu buông tha tôi.
Lần đó, sau khi về nhà, đợi đêm xuống anh uống thuốc ngủ tự tử. May mà người nhà anh phát hiện kịp, đưa vào nhà thương cấp cứu. Khó có thể nói hết cảm giác đau đớn mà tôi phải chịu ngày hôm đó. Mẹ anh điện thoại mắng tôi sa sả. Bà bảo tôi là kẻ lợi dụng anh, anh quá yêu tôi mà tôi còn muốn gì ở anh. Chắc bây giờ tôi vừa lòng hả dạ lắm...
Người ta vẫn bảo: nên lấy người yêu mình hơn là lấy người mình. Nhưng tôi không cần tình yêu đó. (ảnh minh họa)
Sau lần tự tử hụt đó, anh càng bám chặt lấy tôi mặc cho mẹ anh nhìn tôi rẻ rúng, khinh bỉ. Anh bảo mẹ anh chỉ có mình anh, thế nào bà cũng sẽ chấp nhận tôi, tôi không cần phải quá lo chuyện đó.
Rồi anh ngỏ lời và bàn chuyện đám cưới với tôi như điều đó là chuyện tất yếu sẽ xảy ra, mặc cho tôi im lặng mỗi khi anh nhắc đến. Anh dần dần giết chết những tình cảm mà tôi dành cho anh vào buổi ban đầu mà anh không hề biết.
Cả nhà tôi và chòm xóm dưới quê suốt ngày cứ hỏi mẹ tôi "khi nào con A. sẽ cưới", rằng "có con rể làm thợ bạc thì nhất rồi còn gì". Ai cũng thầm ganh tị với tôi khi gia đình chồng sắp cưới là bác sĩ, khá giả, nhưng mấy ai biết rằng tôi muốn tung hê mọi thứ chỉ để cảm nhận được làn gió mát mỗi khi về quê, ăn bữa ăn cơm rau, canh cà của gia đình mình đơn sơ mà ấm cúng.
Người ta vẫn bảo: nên lấy người yêu mình hơn là lấy người mình. Nhưng tôi không cần tình yêu đó. Một tình yêu chẳng làm cho tâm hồn tôi vui sướng, hân hoan mỗi khi nghĩ đến mà chỉ là cảm giác khó chịu, bị ép buộc phải yêu thương, phải chịu đựng.
Bây giờ tôi đã thấy khó thở khi bước chân vào nhà anh thì sau này cảm giác đó sẽ còn tệ hại như thế nào mỗi khi tôi bước về nơi gọi là "mái ấm" của mình. Rồi tôi sẽ làm gì mỗi khi đối diện với ánh mắt dằn dỗi của mẹ anh mỗi ngày khi tình yêu tôi không đủ lớn để vượt qua nó.
Chỉ còn 2 tháng nữa là tôi cưới. Giờ đây mỗi ngày đến với tôi là thêm một ngày lo sợ, căng thẳng. Tôi sắp nổ tung vì không thể tìm ra cho mình một con đường khác nào ngoài sự lựa chọn hoặc cưới hoặc chết. Có ai cứu được tôi không?
Theo Khampha
Cưới chồng vẫn không quên người cũ Tôi thật sự không yêu chồng mà vẫn yêu người ấy - người mà cả thời trẻ tôi đã mang cảm xúc thực sự, đó mới là tình yêu. Tình yêu của thuở ban đầu thơ dại nhưng thật đẹp. Tôi biết nói ra điều này là không phải với chồng... - (Hạ). ảnh minh họa Tôi không biết mình có nên tiếp...