Chồng học vấn thấp, hôn nhân bấp bênh
Mỗi lần nói về chuyện công việc hay học hành, chồng đều ỉu xìu mặt mày, cảm giác khó chịu với vợ. Chính chồng cũng không hài lòng khi người khác nói về chuyện đó.
Ngày trước khi yêu nhau, chồng không bao giờ để ý chuyện học hành. Tôi cũng hơi có chút e ngại vì sợ sau này cuộc sống hôn nhân không như lúc yêu, nhỡ đâu chồng lại vì tự ti mà sinh sự thì cũng mệt. Nên là một người yêu, một người vợ, lúc nào tôi cũng tâm lý, tế nhị, không nhắc tới chuyện học vấn gì cả, để tránh làm chồng tổn thương.
Mình không tự tin vì mình học cao, hay mình cũng không khinh thường người khác vì học ít hơn mình. Vì học hành đôi khi chẳng quyết định được gì, quan trọng là ra ngoài đời, ai giỏi hơn ai mà thôi. Thế nên, tôi đâu có quan trọng điều đó. Chỉ là bạn tôi bảo, &’mày học cao như vậy mà lấy chồng học ít hơn, sau này phải cẩn thận không thì hôn nhân lại rạn nứt’.
Tôi cười vì bản thân mình nghĩ chẳng bao giờ có chuyện đó. Tôi luôn nghĩ, vợ mà biết cách ứng xử, không nhắc tới chuyện đó thì có gì ảnh hưởng đâu. Sau này vợ chồng cố gắng sống cuộc sống hòa thuận, quan trọng là chồng kiếm tiền như thế nào mà thôi…
Mình không tự tin vì mình học cao, hay mình cũng không khinh thường người khác vì học ít hơn mình. (ảnh minh họa)
Khổ nỗi, cưới nhau được 2 năm, chồng thất nghiệp. Công việc kiếm mãi không ổn định, lương ba cọc ba đồng. Mỗi lần chồng đi làm mà thấy vợ lộng lẫy quần áo, xinh đẹp, xúng xính là chồng có vẻ không hài lòng. Anh bắt đầu tỏ thái độ. Khi tôi bảo &’em có nhiều khách hàng, cần phải ăn mặc cho sang trọng, với lại công việc này người ta cũng nhìn mình mà đánh giá. Mình ăn mặc xuề xòa cũng khó giao lưu’. Chồng cười khẩy &’ừ thì cô lắm khách hàng, toàn là những tay giàu có, học vị cao, tôi chẳng biết được cô có những mối quan hệ gì, mệt mỏi lắm đấy’.
Nghe chồng nói giọng khó chịu, tôi hiểu anh đang bực bội, có vẻ đang ghen. Với lại, công việc của anh cứ làng nhàng, lúc đi làm, lúc ở nhà, ăn mặc thì toàn đồng phục trông cũ kĩ, chẳng ra sao. Anh cảm thấy chán khi người ngoài nhìn vào anh rồi lại liếc mắt sang vợ anh. Thật sự, cảm giác ấy của anh tôi hiểu nhưng mà tôi không thể làm khác. Nhà này, một người không kiếm ra tiền thì người khác phải nỗ lực mà thôi…
Những ngày tháng đó chồng càng chán nản. Có lẽ áp lực kiếm tiền của chồng quá lớn nên khi chỉ thấy vợ đi ra ngoài kiếm tiền, chồng bắt đầu sinh sự. Chồng làm việc này không hài lòng, việc kia không hài lòng, còn gây sự với sếp để xin nghỉ việc luôn. Bao lần thất nghiệp rồi lại đi tìm việc, chồng cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Chồng bảo, đã thế ở nhà cho vợ đi kiếm tiền. Tôi nói thế nào chồng cũng không nghe. Tôi thừa hiểu người đàn ông trong nhà không đi kiếm tiền, để vợ kiếm tiền thì sẽ có tâm trạng như thế nào. Thế nên, tôi mới nói với chồng rằng, &’anh phải đi làm thì mới yên cửa yên nhà, anh mà cứ như thế thì sợ rằng cuộc sống vợ chồng sẽ có nhiều căng thẳng’.
Video đang HOT
Thế nên, tôi mới nói với chồng rằng, &’anh phải đi làm thì mới yên cửa yên nhà, anh mà cứ như thế thì sợ rằng cuộc sống vợ chồng sẽ có nhiều căng thẳng’. (ảnh minh họa)
Chồng không hiểu những suy nghĩ của tôi, anh bực bội nói tôi coi thường anh, cậy học cao, kiếm được tiền rồi khinh chồng. Đã thế, chồng lại còn bị hàng xóm hỏi han suốt ngày là sao không đi làm tạm cái gì đó, cứ để ở vợ nhà kiếm tiền này kia. Họ còn so sánh học thức của chồng với tôi. Họ nói với chồng tôi rằng, &’vợ anh có học có khác, chăm chỉ đi làm, công việc tốt lại kiếm được nhiều tiền. Anh lấy được cô ấy đúng là có phúc’. Nghe tới đó chồng ức lắm, anh nổi cáu với tôi cả mấy ngày trời, nói là tôi đi nói với hàng xóm để họ khinh anh, coi anh không ra gì. Hàng xóm nhà anh thì họ biết chuyện nhà anh, tôi là dâu con hơi đâu mà này nọ với họ làm gì. Với lại, tính tôi cũng không thích buôn chuyện, không thích mấy chuyện tán ngẫu đàn bà…
Đó, từ ngày ấy, anh cay cú, bắt đầu lao vào rượu chè, cờ bạc rồi say khướt mỗi lần về nhà. Cứ về tới nhà là anh mượn rượu, là anh nói bóng nói gió rồi chửi đổng, tôi cảm thấy buồn vô cùng.
Tôi không quan trọng chuyện kiếm tiền, chồng thất nghiệp thì không sao, cứ từ từ nhưng mà thái độ của chồng làm tôi phát ngán. Ngày nào về nhà cũng nhìn thấy một ông chồng say với cả chửi bới vợ con, đúng là không còn đường nào lui. Tôi chán chồng, chán luôn cả cái gia đình này nhưng phải làm sao. Tôi càng tỏ thái độ thì anh càng có cớ nói. Đấy, bạn tôi nói về chuyện vợ học cao hơn chồng tôi không chịu nghe, giờ thì…
Theo Khampha
Tan cửa nát nhà vì chồng học kém hơn vợ
Bây giờ thì chị đã hiểu, chuyện chị học cao hơn chồng chẳng oai phong lẫm liệt gì, cũng chẳng đáng tự hào gì.
Tưởng chừng học cao để có mức lương tốt hơn, để sau này dễ tiến thân hơn trong công việc nhưng cuối cùng, chị lại ngậm đắng nuốt cay khi sống cùng gia đình chồng. Chị chịu biết bao nhiêu áp lực từ mẹ chồng, bố chồng, và đặc biệt, từ chính người chồng của chị.
Chị biết, anh không phải là người đàn ông có tính ki ke như vậy, cũng không phải là người kém bản lĩnh, thiếu tự tin, chỉ là, bị người khác lời ra tiếng vào, xúi giục, anh thay đổi...
Trước khi đến với chị, anh luôn là người khiến chị ngưỡng mộ. Anh đĩnh đạc, chu đáo, tốt bụng bất ngờ. Anh luôn làm cho chị cười vui mỗi lần đi bên cạnh anh. Anh rất có khiếu hài hước. Mỗi lần nói với anh là chị lại cười nghiêng ngả. Ngày đó, anh ngưỡng mộ chị lắm, lúc nào đi đâu với bạn bè, anh cũng khoe rằng, chị học cao, hiểu rộng. Chị đang học thạc sĩ này kia.
Chị học giỏi thật, chị vốn có tiếng học giỏi nhất nhì trường. Tốt nghiệp đại học loại giỏi, ra trường lại được chuyển thẳng lên thạc sĩ, nên chị sớm nhận bằng thạc sĩ sau đó chỉ hơn 2 năm. Tuổi còn trẻ mà có học thức cao, chị được họ hàng nhà anh thích lắm khi anh đưa chị về ra mắt. Ai cũng khen ngợi chị vì chị vừa xinh đẹp, ăn nói khéo lại còn học giỏi.
Chị học giỏi thật, chị vốn có tiếng học giỏi nhất nhì trường. Tốt nghiệp đại học loại giỏi, ra trường lại được chuyển thẳng lên thạc sĩ, nên chị sớm nhận bằng thạc sĩ sau đó chỉ hơn 2 năm. (ảnh minh họa)
Công việc của chị khá ổn, thu nhập tốt. Anh cũng đi làm, công việc bình thường. Hai người yêu nhau sau khi chị đã có mọi thứ tương đối ổn. Đám cưới được tổ chức long trọng, ai cũng khen ngợi chị và anh là một cặp đôi đẹp. Chỉ là, sau kết hôn, mọi thứ dường như đã thay đổi hoàn toàn, một cách chóng mặt...
Chị cưới anh, cả họ nhà chị thích vì nghĩ một cô con dâu có học hành cao lại công việc tốt, thu nhập tốt thì còn gì bằng. Nhưng ngày đó, cả gia đình anh cũng chỉ nghĩ có vậy. Họ chưa nghĩ được, cái chuyện vợ học cao hơn chồng sau này lại gây ra nhiều phiền phức cho anh đến vậy...
Anh chỉ học hệ trung cấp, làm công việc được gia đình lo cho. Lương của anh là lương nhà nước, cũng chỉ tầm tầm đủ tiền tiêu pha linh tinh thôi...Thu nhập trong gia đình này chủ yếu là tôi kiếm. Tôi lo cho anh, cho gia đình nên rất mải mê đi làm, kiếm tiền. Nhiều khi tôi nghĩ đơn giản, vợ kiếm được tiền thì chồng cứ làm như thế cũng được, chẳng sao.
Nhưng cuộc sống vợ chồng lâu ngày sinh nhiều thứ mâu thuẫn, nhất là khi tôi sinh con, nghỉ sinh ở nhà, anh một mình lao động, càng cảm thấy chán nản. Anh nghĩ, khi tôi đi làm thì thu nhập nhiều, giờ tôi nghỉ sinh, chẳng có mấy đồng, anh đâm buồn bực...
Nhưng cuộc sống vợ chồng lâu ngày sinh nhiều thứ mâu thuẫn, nhất là khi tôi sinh con, nghỉ sinh ở nhà, anh một mình lao động, càng cảm thấy chán nản. (ảnh minh họa)
Chẳng hiểu thế nào mà gia đình anh nghe được câu chuyện anh nói với tôi. Anh bảo, anh muốn đổi nghề, đi làm công việc khác làm giàu. Tôi bảo anh thôi, nếu anh yêu thích công việc ấy thì cứ làm đi, không phải chuyển, tiền tôi sẽ kiếm. Dù sao thì anh cũng học trung cấp, đi xin việc khác không phải là dễ dàng gì. Tôi có bằng cấp thì có thể sẽ thăng tiến, dễ kiếm tiền hơn anh. Quan trọng là anh ổn định...
Câu nói của tôi khiến anh hiểu lầm. Anh tự ti, nghĩ rằng tôi đang chê bai anh ngấm ngầm về chuyện anh học thấp... Anh bảo tôi là đừng có tự cho mình học cao mà chê anh, anh quyết tâm chuyển nghề, quyết tâm kiếm tiền hơn tôi cho tôi biết mặt.
Bố mẹ anh nghe được câu chuyện này cộng thêm sự than vãn của anh, họ nghĩ ngợi. Họ cũng hùa theo anh suy diễn rằng tôi khinh con trai họ. Tôi có chút buồn, cố gắng giải thích không phải vậy và tôi đã phải đồng ý để anh đi xin việc mới.
Khổ, đúng như tôi dự đoán, từ bỏ công việc ổn định nghĩ bươn trải, anh chẳng làm được gì. Anh không kiếm được một công việc tử tế. Đã hai ba lần anh đều bị thất bại. Cuối cùng, anh chuyển hướng kinh doanh, mở quán cà phê. Anh bảo, nhờ tôi mượn thêm tiền làm vốn này nọ, rồi sau này tính toán trả sau khi làm ăn được... Thương chồng lại sợ chồng buồn khi thất nghiệp, tôi đành đồng ý...
Nhưng mà, quán cà phê vắng teo, không có khách. Được gần 1 năm, anh buộc phải phá sản. Chẳng làm được gì, anh ở nhà chán nản, buồn rầu. Anh đi xin công việc linh tinh, làm cho qua ngày đỡ buồn. Áp lực làm giàu càng làm anh đau đầu, anh càng cảm thấy tự ti hơn. Nhất là khi hàng xóm cứ nói, may mà có người vợ giỏi, học cao hiểu rộng lại có thu nhập tốt chứ không thì anh cũng phá cái nhà này từ lâu rồi.
Đàn ông cứ hay thích sĩ diện, tự cho mình trọng trách gánh vác gia đình ngay cả khi mình thất nghiệp, rồi đổ tội lên đầu những người vợ có công. (ảnh minh họa)
Những câu nói ấy không làm tôi an lòng, vì tôi biết, anh sẽ nổi khùng lên khi nghe được. Có một hôm, anh về nhà nói với tôi &'cô cậy cô học cao, cô đi giao khắp thiên hạ rằng cô đỡ chồng cô làm ăn, chồng cô làm ăn thất bát, cô trả nợ hộ anh ta này kia phải không. Cô thích mình giỏi thế à, cô định biến chồng cô thành trò cười của cô hả'?.
Nghe anh nói, tôi buồn lắm. Chẳng hiểu miệng lưỡi làng xóm thế nào, họ cứ thích mang chuyện nhà khác đi nói chứ riêng cô, cô không bao giờ muốn nói chuyện nhà khác. Cô cũng không bao giờ &'vạch áo cho người xem lưng'. Vợ học cao hơn chồng có phải là cái tội? Trước đây, anh chẳng từng tự hào về cô lắm sao? Chính cô cũng không muốn anh như thế này, cô cũng động viên anh học lên nhưng anh không chịu. Bao năm làm vợ, sinh con cho anh, cô chưa từng oán thán một lời.
Việc nhà, việc kiếm tiền cô quán xuyến hết, anh còn nói gì nữa. Gia đình anh, cô đã bao giờ đối xử tệ bạc. Với bố mẹ chồng, cô coi như bố mẹ đẻ. Vậy mà giờ, cả họ nhà anh xâu xé cô, nói cô hách dịch, cậy tài, nếu cậy được thì ra ngoài mà cậy, đừng ở nhà này...
Khổ, tại hàng xóm, tại gia đình anh gây áp lực lên người đàn ông duy nhất trong nhà như anh nên anh tự biến mình thành người khổ sở. Chính anh tự ti, chính anh nghĩ mình kém vợ. Chứ nếu như anh cứ đi làm công việc bình thường, công việc đủ thu nhập cho anh tiêu pha hàng ngày, vợ anh cũng đâu có nói gì... Anh cứ tự làm khổ mình.
Đàn ông cứ hay thích sĩ diện, tự cho mình trọng trách gánh vác gia đình ngay cả khi mình thất nghiệp, rồi đổ tội lên đầu những người vợ có công. Chính anh cũng đang mắc phải sai lầm ấy khi đổ tội vợ khinh thường chồng học kém hơn vợ nên anh mới phản ứng tiêu cực như vậy. Thật tội cho anh và cho chị. Chị mong muốn giữ hạnh phúc gia đình, chị yêu anh, yêu con, chị đâu dám làm gì có lỗi với anh, vậy mà anh không hiểu tấm lòng của chị.
Chị đau khổ lắm khi mà ngày ngày anh chìm đắm trong men rượu rồi chửi bới chị. Biết bao giờ mọi thứ mới tốt hơn, biết bao giờ mọi thứ mới được an bài? Trái tim chị như có ai đó bóp nghẹt. Cuộc sống vợ chồng sao lại khó khăn thế này? Vợ giỏi hơn chồng lại là cái tội sao?
Theo Khampha
Chồng ơi, khi nào anh mới lớn? Mỗi ngày trôi qua, em đều cảm thấy mình già đi, cũng suy nghĩ nhiều hơn, cũng lo lắng nhiều hơn khi đã bước vào cuộc sống vợ chồng. Bao bộn bề lo toan, lúc nào cũng nghĩ cách phải làm sao để tương lai sau này sung túc hơn, vui vẻ hơn, sướng hơn. Em còn lo nếu như sinh một đứa...