Chồng hờ! (Phần 3)
Cô luôn có cảm giác không đáng tin đối với Thịnh. Dù cùng là hai người lạ đối với cô, hai người chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của cô, nhưng cô có xu hướng tin vào bé Bin hơn là Thịnh.
Thịnh rất muốn hỏi bé Bin rằng Đăng là ai, nhưng anh không muốn làm nó sợ. Vẻ mặt căng thẳng hiện giờ của anh khiến nó e dè.
- Chú Đăng là ai vậy? Con có thể kể về chú ấy cho bố được không?
Thằng bé liếc nhìn anh một cái, rồi chần chừ. Như thể nó đã nghĩ xong, cuối cùng cũng trả lời lại.
- Chú hàng xóm nhà con đó. Chú ấy tốt lắm.
Thịnh ngờ vực. Tại sao một người đàn ông lạ lại đối tốt với người khác như vậy? Anh ta có ý đồ gì đây? Anh phải giữ cho Hồng và bé Bin tránh xa khỏi anh ta.
Thịnh vỗ lưng thằng bé.
- Được rồi. Con có muốn chuyển đến nhà bố ở không? Cả nhà mình sẽ sống cùng nhau.
Thằng bé im lặng. Nó lại liếc nhìn về phía Hồng. Thịnh có thể hiểu rằng thằng bé rất muốn có một gia đình, nhưng sợ Hồng không cho phép. Anh an ủi nó.
- Về nhà bố thì sẽ tiện chăm sóc mẹ con hơn. Mẹ sẽ mau khỏi bệnh hơn.
- Thật không ạ?
Thịnh gật đầu. Anh không hề lừa thằng bé. Nhà anh đương nhiên là đầy đủ về vật chất và tiện nghi hơn để cô dưỡng bệnh rồi. Hơn nữa còn có thể tránh xa khỏi tên Đăng kia.
Bé Bin gật đầu lia lịa, ra vẻ sung sướng lắm. Nó mong mẹ mau tỉnh lại, để được về nhà bố ở.
Bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, Thịnh giật mình ngẩng đầu lên, thắc mắc rằng sao lại có người đến vào giờ này. Trang đứng trước cửa phòng bệnh, giơ tập tài liệu lên.
- Em đưa cái này đến cho anh.
Thịnh buông bé Bin ra, vội vàng đi về phía Trang, đẩy cô ra khỏi phòng bệnh và đóng cửa lại. Anh tỏ rõ thái độ, không muốn cho cô tham gia vào chuyện của mình.
- Em đến đây làm gì?
- Đưa cái này cho anh mà.
Trang giơ cái tập tài liệu lên. Cô ta nghiêng người ngó vào trong. Thịnh nhích người lên, che hết tầm nhìn của cô ta.
Trang cúi đầu, khẽ bĩu môi một cái rồi rũ người xuống.
Mục đích cô ta đến chỉ là để xem Hồng là ai. Vất vả suốt năm năm, chưa một lần nào chiếm được sự chú ý của Thịnh. Vậy mà chỉ trong nháy mắt, anh đã ở cạnh người khác. Thật là không cam tâm.
- Đừng quên anh sắp phải đi công tác đó nhé.
- Hủy luôn đi. – Thịnh nhanh chóng cắt lời. Hiện tại anh có chuyện quan trong hơn là những buổi công tác dai dẳng và nhám chán.
Trang cau có, cuống lên.
- Nhưng đó là buổi họp quan trọng. Anh quên là vốn của công ty sẽ phụ thuộc vào nó à?
- Vậy thì em sẽ đi cùng Dũng, phó giám đốc của công ty. Anh thật sự không thể đi được.
Trang hậm hực. Cô tỏ ra khó chịu.
- Em không muốn đi cùng anh ta.
- Đây là công việc, không có chuyện tình cảm riêng tư.
Thịnh lạnh lùng cắt lời. Trang bị chặn họng thì bực lắm. Cô khoanh tay trước ngực, nhìn anh đầy khiêu khích.
- Vậy ư? Thế còn anh thì sao?
Thịnh ngớ người ra. Đúng là anh đang bỏ bê việc công vì chuyện riêng của mình. Anh không cãi được. Thịnh đành cãi cùn, lần đầu tiên sử dụng quyền hạn của mình để làm việc xấu.
- Anh là giám đốc.
Thịnh nói xong thì cầm lấy tập tài liệu trên tay Trang, mở cửa ra và chui vào trong phòng, trông khá là hèn.
Trang bực bội và ấm ức. Cô đứng trước cửa phòng bệnh, nhìn chằm chằm vào tờ giấy thông báo. Tên bệnh nhân “Vũ Nguyệt Hồng”.
Lại là cái tên này. Tại sao cô ta cứ luôn quanh quẩn ở cạnh Thịnh như vậy?
Đăng bần thần một lúc lâu. Chồng cô ấy ư? Hồng đâu có chồng? Cô ấy chỉ là mẹ đơn thân, một mình nuôi một đứa con, lấy đâu ra một người chồng nữa?
***
Hồng tỉnh lại khi đã chiều muộn. Cô thấy Thịnh và bé Bin đang hào hứng ở cạnh mình, sắp xếp đồ đạc và bỏ vào trong một cái vali.
Ống truyền trên tay cô đã được rút ra, vết kim đâm nhói lên dù đã được bịt lại.
- Mọi người đi đâu vậy? – Hồng hỏi với giọng hoang mang.
- Con với bố đang xếp đồ để về nhà đó. Chúng ta sẽ được về nhà b…
Bé Bin chưa nói hết câu thì Thịnh đã nhanh chóng bịt mồm nó lại. Anh nháy mắt với nó.
- Chúng ta sẽ về nhà. Nằm viện không thoải mái.
Bé Bin ngậm ngùi gật đầu khi lỡ lời nói ra vài điều mà bố đã dặn là không được nói. Nhưng Hồng luôn nhanh nhạy với những sơ hở đó. Cô giữ tất cả lại trong lòng, và sẽ tự mình tìm hiểu về chúng.
Cô luôn có cảm giác không đáng tin đối với Thịnh. Dù cùng là hai người lạ đối với cô, hai người chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của cô, nhưng cô có xu hướng tin vào bé Bin hơn là Thịnh.
Thịnh đỡ cô xuống khỏi giường, thậm chí còn định bế cô ra xe nhưng cô đã từ chối. Như thế trông thật là ngu ngốc chết đi được, chứ chẳng hề lãng mạn chút nào. Cô bị thương ở đầu, gãy tay, nhưng không gãy chân, vậy thì vẫn có thể tự đi.
Video đang HOT
- Hai mẹ con đợi ở đây, anh ra lấy xe nha.
Hồng gật đầu. Cô nắm tay bé Bin, bé Bin cũng siết chặt lấy tay cô. Nó cảm thấy mẹ nó đang sợ hãi và lo lắng, nên nó muốn nắm tay cô để trấn an.
Một người đàn ông chạy vụt qua. Gương mặt anh ta tỏ vẻ lo lắng, hớt hải.
- Ơ, chú Đăng kìa.
Bé Bin níu tay cô, chỉ về phía người đàn ông tên Đăng kia.
Hồng ngoái lại nhìn anh ta. Gương mặt anh ta thật kỳ lạ, nó khiến cô có cảm giác lạ lùng nhưng cũng quen thuộc.
- Anh ta là ai vậy?
Hồng nghiêng đầu, suy nghĩ. Có vẻ như bé Bin biết người này. Cô có thể hỏi nó, nhưng không phải bây giờ, bởi vì xe của Thịnh đã đỗ lại trước cửa bệnh viện rồi.
***
Đăng chạy thẳng vào quầy lễ tân. Anh không có tâm trí đâu mà để ý đến những chuyện xung quanh. Mấy ngày tìm kiếm cô đến mức gần như lật tung cả thành phố lên, cuối cùng cũng nhận được tin cô bị tai nạn.
Anh chạy vội đến bệnh viện. Anh nghĩ rằng mình cần phải nhanh chân lên trước khi bị người khác tìm ra cô.
- Cho hỏi bệnh nhân Vũ Nguyệt Hồng nằm ở phòng nào ạ? Cô ấy bị tai nạn ô tô, cách đây khoảng một tuần.
- Anh chờ một chút.
Y tá ở quầy cúi xuống tra sổ bệnh nhân.
- Xin hỏi anh là gì của bệnh nhân?
- Tôi là… anh trai cô ấy. – Đăng nghĩ một hồi, quyết định chọn một vai vế nào đó nhẹ nhàng và dễ chấp nhận.
Cô y tá gật đầu, tra sổ một lúc, rồi ngẩng lên nhìn anh, tiếc nuối.
- Xin lỗi anh, cô ấy vừa ra viện lúc chiều rồi.
- Ai đã đưa cô ấy về vậy?
- Chồng cô ấy.
Đăng bần thần một lúc lâu. Chồng cô ấy ư? Hồng đâu có chồng? Cô ấy chỉ là mẹ đơn thân, một mình nuôi một đứa con, lấy đâu ra một người chồng nữa?
Liệu có phải người đó đã tìm thấy cô ấy không?
Đăng vội vàng cảm ơn, rồi rời khỏi bệnh viện.
Nhưng cô chẳng có chút ký ức gì về nó. Hồng đang cố gắng tìm kiếm xem có chút gì đó liên quan đến mình, hay là gợi nhớ ký ức của mình hay không.
***
Thịnh sắp xếp chỗ cho Hồng, cất quần áo của cô và của bé Bin vào tủ. Anh để Hồng nằm trên giường, gém chăn cẩn thận lại cho cô.
Anh cúi người hôn lên trán cô một cái.
- Em nghỉ ngơi đi nhé. Anh sang phòng bên làm việc.
Hồng gật đầu.
Đợi Thịnh đi rồi, cô nhảy bật xuống khỏi dường. Vì động tác quá nhanh nên cô hơi choán váng một chút.
Hồng đi quanh phòng dò xét.
Thịnh nói cô là vợ anh, tức là cô từng sống cùng anh, cùng ở tại căn phòng này. Nhưng cô chẳng có chút ký ức gì về nó. Hồng đang cố gắng tìm kiếm xem có chút gì đó liên quan đến mình, hay là gợi nhớ ký ức của mình hay không.
Nhưng chẳng có gì cả.
Bé Bin ngồi yên trên ghế sô pha, nhìn theo hành động kỳ lạ của mẹ mình.
- Mẹ đang tìm gì vậy?
Hồng giật mình, ngoái ra sa, nhận ra rằng trong phòng không phải chỉ có một mình mình. Cô lại gần đứan nhỏ, ngồi xuống cạnh nó.
Bé Bin trèo vào lòng cô.
- Con tên gì?
- Con tên là Bin. Mẹ còn quên cả tên con luôn ấy hả?
Hồng gật đầu. Biết rằng thằng nhỏ sẽ buồn lắm khi nghe được điều đó, nhưng cô buộc phải làm rõ mọi chuyện nếu không muốn bị lừa.
- Không sao. Bố nói cứ từ từ là mẹ sẽ nhớ lại thôi.
- Con có thể kể lại những chuyện trước đây cho mẹ được không?
Bé Bin gật gù. Nó thao thao bất tuyệt kể lại những chuyện trước đây cho cô nghe, nhưng tất cả đều là lời của Thịnh. Vì vậy, Hồng không thể biết được trước đây mình thật sự sống như thế nào.
- Thế mẹ không đi làm à?
- Có. Mẹ làm ở tiệm bánh. – Thịnh đã quên không dặn bé Bin điều này. Nó suy nghĩ một chút rồi quyết định kể thật. – Chú Đăng cũng làm ở đó đấy mẹ.
- Chú Đăng là ai vậy con?
Hồng bắt được câu trả lời của thằng bé, hỏi về người đàn ông vừa lạ, vừa quen mà cô gặp ở bệnh viện.
- Chú hàng xóm nhà mình đó. Chú ấy tốt lắm, thi thoảng chú ấy đi đón con từ trường về, xong còn cho con ăn bánh ngon ơi là ngon.
Hồng nhíu mày. Thịnh không hề nhắc gì về người này. Nhưng cũng có thể là vì cô không kể với anh. Nhỡ như cô lại có một mối tình ngoài luồng thì sao? Hồng cố suy nghĩ về tất cả những khả năng có thể xảy ra. Cô không thể chắc chắn được, vì cô chẳng còn nhớ gì nữa.
Thật là mệt mỏi.
Nhưng có một điều mà cô buộc phải làm. Cô phải đi tìm người đàn ông tên là Đăng kia.
Theo eva.vn
Chồng hờ! (Phần 2)
Hồng nghĩ rằng mình có vài chuyện cần phải hỏi, nhưng chắc chắn cô không thể hỏi người đàn ông này được. Anh ta rốt cuộc là ai? Hiện tại chỉ có một người mà cô có thể hỏi được, đó là đứa bé kia.
Không chỉ Hồng mà ngay cả Thịnh cũng bị bất ngờ trước phản ứng của cô. Có vẻ như cô không nhớ gì từ sau vụ tai nạn. Bác sĩ đã nói với anh rằng cô bị chấn thương não khá nặng.
Người ta thường quên đi những ký ức đau buồn sau khi gặp phải một chấn thương nào đó. Có lẽ Hồng cũng vậy. Cô đã xóa sạch tất cả những nỗi đau mà một mình cô phải chịu đựng trong suốt năm năm qua.
Thịnh đặt tay lên vai cô, anh không muốn cô phải hoảng loạn vì việc này. Những chuyện đến với cô đều là do anh, anh phải là người có trách nhiệm.
- Đừng lo lắng. Để anh gọi bác sĩ đến.
Thịnh nhấn chuông cạnh đầu giường. Tiếng chuông réo rắt vang lên khiến cho Hồng nhức đầu. Cô không hỏi gì nữa. Với tình trạng này của mình, tốt nhất là cô nên để bác sĩ chẩn đoán thì hơn.
Bé Bin đứng bên cạnh giường, nhìn cô chằm chằm. Hồng đọc được trong mắt nó khát khao và mong muốn được ở cạnh mình. Dù không còn nhớ gì, không biết đứa bé này là ai, nhưng nhìn nó như vậy thật đáng thương.
- Lại đây.
Hồng vẫy tay với nó. Thằng bé hớn hở nhào vào lòng mẹ. Suốt cả tuần qua nó đã mong chờ mẹ tỉnh dậy và chơi với mình, ôm ấp mình bao nhiêu lần, như mẹ đã làm.
- Để cho mẹ con nghỉ ngơi đi. - Thịnh níu lấy tay bé Bin. Thằng bé quay lại nhìn anh, trông khá là ấm ức.
- Không sao. Đến đây đi.
Hồng đưa tay ra. Bé Bin gạt tay Thịnh ra để chạy về phía Hồng.
- Con nhớ mẹ lắm ấy. - Bé Bin hậm hực. - Mẹ cứ ngủ mãi mà không chịu dậy chơi với con gì cả. Chú kia nói mẹ có thể sẽ ngủ mãi như thế, làm con sợ hết hồn.
Thằng bé thì thào với cô, rồi lén lút nhìn về phía Thịnh. Trông nó có vẻ như sợ Thịnh lắm.
Hồng nhíu mày. Trẻ con không biết nói dối. Nếu như người đàn ông này nói anh ta là chồng mình và đây là con mình, vậy thì tại sao thằng bé lại không gọi anh ta là bố?
Hồng nhăn trán, mới chỉ hơi suy nghĩ một chút đã khiến cô đau đầu nhức óc như có kim đâm rồi.
Đúng lúc này, vài vị bác sĩ bước vào, y tá đi phía sau họ còn đẩy theo một xe thuốc.
Hồng còn muốn hỏi bé Bin nhiều thứ nữa, nhưng cô không còn thời gian. Thịnh kéo bé Bin ra và giao nó cho một cô y tá khác.
- Con chơi với cô y tá một lúc nhé, để các bác sĩ khám cho mẹ.
Bé Bin ngậm ngùi gật đầu và đi ra khỏi phòng bệnh. Hồng cứ mãi nhìn theo nó, không để ý rằng các bác sĩ đang hỏi thăm cô điều gì.
- Cô Hồng?
Hồng vẫn ngây ra. Những suy nghĩ về chuyện đang xảy ra lúc này quẩn quanh đầu cô, kéo tâm trí của cô lên mây. Có gì đó không ổn, không phải chỉ vì cô đã mất trí nhớ.
- Cô Hồng?
Bác sĩ gọi to hơn, một vài người huơ tay trước mặt cô.
Hồng vẫn ngây ra. Những suy nghĩ về chuyện đang xảy ra lúc này quẩn quanh đầu cô, kéo tâm trí của cô lên mây. Có gì đó không ổn, không phải chỉ vì cô đã mất trí nhớ.
Hồng bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng của mình. Thịnh đứng ngay bên cạnh cô, vẻ mặt lo lắng. Không hiểu sao cô cứ thấy anh ta thật giả tạo.
- Cô tên là gì? - Vị bác sĩ cất tiếng hỏi.
- Hồng. Không phải ông cũng vừa gọi tôi như vậy sao?
- Năm nay cô bao nhiêu tuổi?
- Mười tám.
Hồng đáp lại ngay lập tức, nhưng ngay sau đó cô chợt suy nghĩ lại. Cô bao nhiêu tuổi? Nếu như cô thật sự mất trí nhớ và đã có một đứa con khoảng năm tuổi, vậy thì có lẽ cô còn già hơn thế.
Các bác sĩ hỏi cô thêm vài câu nữa, rồi quay lại bàn bạc với nhau khá lâu.
Thịnh bước đến, nắm lấy tay cô.
- Không sao đâu, em đừng lo lắng quá.
Hồng e dè rụt tay về. Thịnh nhận ra là cô không hề tin tưởng mình. Anh đành thu tay lại, lén thở ra một hơi dài.
- Tôi không sợ, anh không phải lo cho tôi.
Hồng nghĩ rằng mình có vài chuyện cần phải hỏi, nhưng chắc chắn cô không thể hỏi người đàn ông này được. Anh ta rốt cuộc là ai? Hiện tại chỉ có một người mà cô có thể hỏi được, đó là đứa bé kia.
- Tôi muốn gặp bé con kia, con... con của tôi ấy. Anh cho tôi gặp nó được không?
- Được chứ. Đợi các bác sĩ khám xong, anh sẽ đưa con vào với em nhé.
Hồng gật đầu, nằm xuống giường. Mấy cô y tá làm việc xung quanh cô, thay băng và lau rửa cơ thể cho cô. Cho đến khi xong việc, thì Hồng đã ngủ thiếp đi.
***
Đẫ một tuần liền Đăng không thấy Hồng đến làm việc, anh cũng không thể liên lạc được cho cô. Điện thoại luôn báo không thể kết nối được, đến nhà thì đóng cửa, thậm chí gọi cửa cũng không ai nghe.
Anh không muốn báo cảnh sát. Anh có lý do riêng để âm thầm tìm kiếm cô. Đăng muốn giấu diếm cô khỏi một người.
Nhưng hiện tại, cô đã biến mất. Anh sợ rằng cô đã bị người đó bắt đi.
Đăng đứng trước trường mẫu giáo của bé Bin, thập thò trước cửa. Cô giáo phát hiện ra có một người đàn ông lạ mặt ở ngoài thì vội chạy ra.
- Xin chào. Anh muốn tìm ai? - Trà lên tiếng hỏi, chắn trước mặt, không để cho Đăng nhìn vào trong lớp học.
- Tôi là Đăng, hàng xóm của bé Bin. Cho tôi hỏi là, bé Bin có ở lớp không vậy?
Cô giáo Trà lắc đầu.
- Không, cả tuần nay bé không đi học rồi. Mẹ của bé đã nhắn tin cho tôi, xin nghỉ dài hạn, hình như là đi du lịch rồi thì phải.
- Du lịch?
Đăng ngạc nhiên. Hồng làm gì có tiền mà đi du lịch cơ chứ? Hơn nữa anh không thể liên lạc được với cô, sao cô giáo lại nhận được tin nhắn của cô?
Đăng hoảng lên. Anh chạy về khu nhà của cô. Bà chủ nhà đang dọn dẹp căn phòng để chuẩn bị cho người khác thuê. Đăng nhận ra có điều không ổn. Anh túm lấy tay bà chủ nhà, kéo ra một góc.
- Chuyện gì vậy? Cô gái ở đây đi đâu rồi?
- À, cậu đây rồi. Tôi đã đi tìm cậu mà không thấy đâu.
Bà chủ nhà mừng húm, cười với anh.
- Tóm lại là đã có chuyện gì?
- Mấy hôm trước đã có người đến đây, trả tiền nhà và hủy hợp đồng thuê của cô Hồng. Anh ta nói rằng cô Hồng về nhà rồi.
Anh ta là ai? Đăng ngờ vực. Đúng như anh nghĩ, kẻ đó đã đưa cô đi rồi.
Bà chủ nhà trọ cầm cái chổi lên định quét tiếp thì Đăng đã túm tay và ta, giả bộ cười nhăn nhở.
- Khoan đã, nếu có người trả tiền rồi, vậy thì số tiền mà tôi đã trả cho cô ấy cũng phải được lấy lại chứ?
Bà chủ nhà trọ tưởng rằng sẽ thoát được, nhưng không ngờ Đăng lại nhớ dai như vậy. Bà ta hậm hực lấy phong bì tiền trong túi ra, dúi vào tay anh, cũng cười giả lả.
- Cậu không nhắc thì tôi suýt quên mất đấy. Của cậu đây.
Đăng cầm tiền, vội vàng rời đi.
Thịnh khá bất ngờ trước vẻ già đời của thằng bé. Anh thầm đoán được rằng cả hai mẹ con đã từng khổ sở thế nào.
***
Thịnh ngồi ở ghế sô pha trong phòng bệnh. Anh xoa đầu bé Bin, vỗ về nó.
- Nghe này, mẹ con bị ốm, vì thế nên mẹ con không nhớ được gì về chúng ta nữa.
Bé Bin gật đầu, bĩu môi.
- Nghĩa là mẹ không biết cháu là ai nữa ạ?
- Ừ, đúng vậy. Con đừng buồn quá nhé, rồi mẹ cũng sẽ nhanh chóng nhớ lại thôi. Cả hai chúng ta sẽ giúp mẹ.
- Tại sao lại cả hai chúng ta? Chú đâu phải bố cháu.
- Suỵt.
Thịnh đưa mắt liếc nhìn về phía Hồng, xác định cô vẫn đang ngủ say thì mới thở phào.
- Bố là bố của con mà. Mẹ đã không nói điều này với con, vì bố mẹ đã cãi nhau, và mẹ con bỏ đi. Bố không biết chuyện này. Bố xin lỗi Bin nhé. Từ giờ chúng ta sẽ ở bên nhau, được không?
Bé Bin lại gật đầu. Với một đứa trẻ, đây có thể là chuyện lớn. Nhưng vì sống tự lập từ nhỏ, thằng bé rất hiểu chuyện. Nó biết nên làm gì và không nên làm gì để mẹ đỡ phiền lòng.
- Nếu cháu gọi chú là bố, nếu chúng ta sống cùng nhau, mẹ sẽ không vất vả nữa đúng không ạ?
- Đúng vậy.
Thịnh khá bất ngờ trước vẻ già đời của thằng bé. Anh thầm đoán được rằng cả hai mẹ con đã từng khổ sở thế nào. Cuộc sống phải thiếu thốn đến mức nào mới biến một đứa trẻ con thành một ông cụ non như vậy chứ.
- Vậy thì con sẽ không nói gì với mẹ. Bố nhất định phải chăm sóc mẹ thật tốt nhé.
- Ừ, hai chúng ta sẽ yêu thương mẹ con thật nhiều. Bố cũng sẽ yêu thương con thật nhiều.
Thịnh ôm lấy thằng nhỏ vào lòng, xoa đầu nó.
Thằng bé ngồi gọn trong lòng Thịnh, bóc gói thạch ra ăn. Đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nó ngước lên, hỏi nhỏ.
- Thế con có được đi học không? Con nhớ cô và các bạn lắm.
Thịnh suýt thì quên mất chuyện này. Vì Hồng gặp tai nạn, anh đã luôn phải ở cạnh, chăm sóc cô, thậm chí công việc cũng chuyển về phòng bệnh, và thường xuyên họp qua web cam. Anh đã xin nghỉ cho thằng bé để có thể tiện trông nom cả hai mẹ con.
- Được chứ. Đợi bao giờ mẹ con xuất viện, về nhà, bố sẽ đưa con đến trường. Hiện giờ bố rất bận, cần phải ở đây với mẹ, không thể đưa con đi học được. Con chịu khó chờ một thời gian nữa nhé.
Bé Bin ngúng nguẩy, vừa ăn thạch, vừa vui vẻ đồng ý. Có lẽ nó đã cời bỏ được những thắc mắc của mình, nên cảm thấy rất vui.
Thịnh cũng có cảm giác lạ lẫm. Mặc dù Hồng bị tai nạn và mất trí nhớ, nhưng nhờ thế mà anh tìm được cô, còn được làm bố, và rồi có thể tạm thời làm chồng cô cho đến khi giải quyết được hết những khúc mắc của cả hai. Vị trí chồng hờ này cũng không tệ lắm.
- Còn chú Đăng nữa đó. Lúc đến đây con chưa chào chú ấy, chắc chú lo lắm.
Thằng bé lại hỏi. Nhưng câu hỏi lần này khó trả lời hơn những câu trước rất nhiều. Đăng ư? Anh ta là ai?
Theo eva.vn
Cưới đi rồi tính (Phần 19) Nhật khẽ buông ra một tiếng thở dài. Ngay cả tiểu sử của cô, anh ta cũng biết chẳng sót một chữ. Có lẽ là vì Sơn, người đàn ông luôn muốn thấu hiểu cô từng tí một. Mấy ngày liền, Nhật chỉ có thể quanh quẩn ở nhà của Tống. Sơn thường xuyên tới để chăm sóc cho cô. Nhật không thể...