Chồng hở một tí là nhõng nhẽo mẹ như một “thằng cu” to xác
Mỗi lần vợ chồng cãi nhau về chuyện chồng ỷ lại, lười biếng thì anh lại bảo “mẹ anh làm chứ em có làm đâu mà em la” khiến tôi không biết nói sao.
Nhà chồng tôi có hai chị em, chị gái đã lấy chồng. Vợ chồng tôi sống với ba mẹ và đã có hai đứa con trai. Cuộc sống ở nhà chồng của tôi khá thoải mái. Bởi mẹ chồng rất đảm đang và thương con.
Hầu như mọi việc trong nhà đều do mẹ quán xuyến từ bữa cơm đến giấc ngủ. Nhưng chính điều đó khiến cho chồng tôi năm nay đã 34 tuổi mà như một đứa trẻ to xác.
Chồng hở tí là nhõng nhẽo mẹ. (Ảnh minh họa)
Dù đã là bố của hai đứa con nhưng hở tí là anh nhõng nhẽo mẹ. Còn mẹ chồng luôn chiều con trai hết mức. Chồng đi làm về, nhìn qua mâm cơm mà không thấy món gì hợp ý là bỉu môi: “Chẳng có gì để ăn cả” và bỏ lên phòng nằm.
Mẹ chồng thấy thế là cuống quýt cả lên, đi theo hỏi: “Thế muốn ăn gì để mẹ nấu”. Tôi bực mình bảo: “Mẹ cứ kệ anh, thức ăn cả mâm thế này mà kêu không có gì ăn”. Mẹ lại xót xa: “Thế sao được, nó không thích là không ăn đâu, tính thằng này mẹ biết”.
Tôi chỉ biết thở dài: “Anh ấy lớn rồi, đói tự khắc tìm ăn, mẹ đừng có lo”. Vậy mà, mẹ bỏ cả bữa cơm, lấy xe đi siêu thị để mua gà về chiên mắm cho con. Tôi góp ý với chồng thì anh cười sung sướng: “Em ghen tỵ à, mẹ chiều anh từ nhỏ quen rồi”.
Chẳng riêng việc ăn uống mà cả đến việc sinh hoạt hàng ngày cũng thế. Từ đôi tất đến áo quần, giày dép, chồng không bao giờ tự giặt, thậm chí không bỏ vào máy. Mẹ chồng phải gom từng cái một để giặt còn tôi nói mãi không được đành mặc kệ luôn.
Video đang HOT
Khổ nhất là mỗi lần chồng ốm, chỉ mới hắt hơi sổ mũi, mẹ đã quýnh quáng cả lên. Bắt tôi lấy thuốc đưa đến tận giường, cứ dăm phút lại sang hỏi thăm đã đỡ hơn chưa. Nhắc tôi phải trông chừng chồng, đút ăn tận giường. Nhưng tôi không làm vì nghĩ không cần thiết, thấy vậy mẹ quay sang trách tôi thờ ơ, không thương chồng.
Hầu như chồng chẳng biết làm việc gì cả vì đã có mẹ bao trọn gói. Nếu như mẹ và tôi vắng nhà, anh chỉ biết ăn mì tôm hoặc cơm bụi. Đi làm cả ngày, tối về anh gác chân xem ti vi chứ chẳng biết phụ việc gì.
Hai đứa con đều nhờ ông bà nội, chồng chưa bao giờ thay bỉm hay đút cho con ăn. Chẳng riêng gì chuyện sinh hoạt hàng ngày, ngay cả khi quyết định việc gì, anh đều đắn đo hỏi ý kiến ba mẹ mới làm. Vừa rồi, vợ chồng tôi định đổi xe, đã đủ tiền thì mua thôi, thế mà anh cứ phải hỏi mẹ đã mới dám mua.
Vào bếp là chuyện hiếm hoi với chồng. (Ảnh minh họa)
Nhiều lúc, tôi muốn ở riêng để anh tập tính tự lập nhưng không được vì anh là con một. Tôi đã giải thích với chồng, mẹ ngày càng già yếu, không thể cứ phục vụ anh mãi được. Vả lại, anh phải làm gương để cho hai con học theo nữa. Ai đời, tôi đi làm về, thấy bà đút cơm cho thằng cháu lớn đang nằm ngửa xem tivi vừa gọt hoa quả cho bố nó ngồi vắt vẻo chơi game. Tôi sợ sau này con trai lớn lên cũng như bố thì chịu làm sao được.
Nhưng hễ tập cho chồng làm việc gì là mẹ chồng can ngăn, xót con lại tự tay làm hết. Bởi thế, chồng càng ỷ lại vào mẹ. Mỗi lần vợ chồng cãi nhau về chuyện này, anh lại bảo: “Mẹ anh làm chứ em có làm đâu mà em la” khiến tôi không biết nói sao nữa.
Theo phunuonline.com.vn
Lấy chồng hơn 15 tuổi, phát hoảng vì áo hai dây cũng không dám mặc
Không đánh , Bằng tìm cách cấu véo vào các chỗ nhạy cảm, vùng kín trên cơ thể em khiến em đau đớn muốn chết. Mặc vợ khóc, Bằng lại tiếp tục cưỡng bức em đến mức ngất xỉu.
Dù em là gái tân, còn Bằng - chồng em, đã qua một đời vợ, có 2 con riêng, còn hơn em đến 15 tuổi nhưng ai cũng bảo em là "chuột sa chĩnh gạo".
Gia đình nhà chồng em giàu có mấy đời, chồng em mới 37 tuổi đã là Thạc sĩ Kinh tế, làm tiếp quản một công ty bề thế hơn 200 nhân viên, tài sản lên tới vài trăm tỷ. Sau đám cưới, Bằng cũng sắp xếp cho em một công việc văn phòng ở công ty của mình. Anh thủ thỉ: "Em chỉ cần đi làm văn phòng cho vui thôi, còn bao nhiêu lo lắng trong nhà anh gánh vác tất".
Ai cũng bảo em chuột sa chĩnh gạo. Ảnh minh họa
Và cuộc sống diễn ra đúng như vậy. Chuyện nội trợ, dọn dẹp đã có Ôsin lo, em muốn đi đâu chơi cũng có xe đưa xe đón. Hàng ngày, hết giờ làm việc, em về nhà, ăn mặc xinh đẹp, cắm hoa, bày bàn ăn đẹp đợi chồng.
Bằng cũng không tiếc tiền dẫn em đi mua những bộ quần áo hàng hiệu lộng lẫy để dẫn vợ đi dự tiệc tùng. Lúc nào Bằng cũng hớn hở: "Bạn bè anh ghen tị với anh lắm đấy!". Mỗi ngày, Bằng gọi điện cho em năm, bảy cuộc chỉ để hỏi vợ làm gì, ăn gì, mấy giờ về, nếu đi chơi thì đi với ai, đến đâu...
Những tưởng em sẽ chìm đắm trong hạnh phúc. Nhưng càng ngày, em càng cảm thấy chồng mình đang siết chặt sợi dây vô hình quanh cổ em. Cái gì chồng em cũng làm sẵn cho em. Đi chơi ư- có lái xe, có người đặt bàn ăn. Muốn về nhà mẹ đẻ ư: mua gì, đi giờ nào, mấy giờ về đều được xếp lịch.
Em mua được cái áo cổ trễ, vừa mặc lên chồng em đã cáu bẳn: "Áo xống gì mà vừa rẻ tiền, vừa gợi cảm , không được mặc". Đi mua quần áo, anh ấy cũng không cho em chọn mà chọn theo sở thích của anh ấy. Em đi làm về muộn 30 phút là anh ấy đã căn vặn, tra hỏi. Em mệt mỏi không muốn đi dự tiệc anh ấy cũng không đồng ý, nói rằng: "Em là niềm tự hào của anh. Cần giữ thể diện cho chồng".
Điện thoại của em cũng bị anh ấy kiểm soát. Có lần, em vô tình gặp một cậu bạn học phổ thông, chúng em có trao đổi điện thoại. Khi nhìn thấy, suốt đêm, chồng em tra hỏi về mối quan hệ, có gì thân thiết, thân thiết đến đâu, đã đi đâu, làm gì.
Em trả lời mệt lả, xin anh ấy đi ngủ, anh ấy dựng em dậy, pha cafe cho em để em tỉnh táo và trả lời tiếp. Từ đó trở đi, em làm gì cũng phải xin phép và chỉ được quá giờ quy định nhiều nhất là 15 phút... Cuộc sống như bị cầm tù, ngột ngạt và sợ hãi.
Nhưng giờ đây em thực sự sợ hãi. Ảnh minh họa
Trước khi cưới, em quá choáng ngợp trước sự tấn công của Bằng với những lời có cánh, những món quà xa xỉ nên em cũng không tìm hiểu nhiều về cuộc hôn nhân trước của Bằng. Qua lời kể qua loa của chồng, em chỉ biết vợ cũ của Bằng là người "sướng quá hóa rồ", có chồng rồi vẫn không an phận, lả lơi, bồ bịch. Nghe thế, em càng thương chồng.
Nhưng giờ có lẽ em đã lờ mờ hiểu cái "sướng quá hóa rồ" mà vợ trước đã làm là gì. Bởi vì, với quan điểm của Bằng, chỉ cần mặc áo cổ hơi trễ, đi chơi với bạn về muộn quá giờ quy định hoặc cười quá tươi với đồng nghiệp nam cũng là "không an phận".
Có lần, em đã cố sức phản kháng bằng cách mặc áo hai dây đi chợ. Lập tức tối hôm đấy Bằng đã tra tấn em cả tối. Không đánh, Bằng tìm cách cấu véo vào các chỗ nhạy cảm, vùng kín trên cơ thể em khiến em đau đớn muốn chết. Mặc vợ khóc, Bằng lại tiếp tục cưỡng bức em đến mức ngất xỉu. Hai vợ chồng ở riêng, phòng ngủ còn cách âm, em kêu đến khản tiếng cũng chẳng ai tới cứu em cả.
Hôm sau, Bằng lại quỳ xuống xin lỗi em vì "quá yêu", "vì vợ quá đẹp", "vì sợ mất vợ"... Sau đó, anh ấy tặng em dây chuyền to đùng và một đống túi, áo hàng hiệu. Em đã cố gắng tha thứ nhưng từ đó, bóng ma cứ ám ảnh em.
Thấy em nhiều lúc thất thần, Bằng đã nửa đùa nửa thật dọa em: "Nếu em thay lòng đổi dạ thì anh sẽ không để yên, quá lắm thì cùng chết". Anh ta còn bảo: "Công việc của anh, chị em là anh xin, anh muốn nó nghỉ lúc nào thì nó nghỉ lúc đó. Tiền thay thận, chữa bệnh của bố em hơn 2 tỷ, giấy vay hồi đó bố mẹ em viết, anh vốn chỉ để cho các cụ yên tâm. Nhưng nếu em bỏ anh thì anh cũng không biết thế nào?".
Em thực sự sợ hãi. Em phải làm thế nào với cuộc hôn nhân của mình đây? Xin mọi người cho em một lời khuyên?
Theo tintuconline.com.vn
Phút cuối đời, câu nói của mẹ chồng khiến nàng dâu nghẹn lòng Có nhiều người phụ nữ mù quáng đến nỗi vì chồng mà sẵn sàng đánh mất đi bản chất. Phụ nữ ơi! Làm vậy để được gì, người ta có hiểu cho tấm lòng của bạn hay không? Hay cứ mãi đùa cợt và làm tổn thương bạn hết lần này đến lần khác? Thương chồng, thương con, sợ hôn nhân tan vỡ...