Chồng hờ hững với nhà ngoại
Đến bây giờ, tôi vẫn chưa hiểu được nguyên nhân vì sao chồng tôi lại không thích nhà ngoại đến thế dù bố mẹ tôi rất chu đáo và thậm chí là “xuống nước” với anh…
Ảnh minh họa
Chúng tôi lấy nhau không phải do mai mối hay có sự ràng buộc. Cả hai ra trường, công tác ở Hà Nội, rồi qua một người bạn, tôi và anh gặp nhau. Chúng tôi yêu nhau được gần 2 năm thì anh đưa tôi về ra mắt. Đám cưới diễn ra trước sự hoan hỉ của hai gia đình. 1 năm sau, chúng tôi có đứa con đầu lòng.
Từ ngày nên vợ nên chồng, anh chưa từng chủ động gọi điện về nhà ngoại hỏi thăm sức khỏe bố mẹ vợ. Đợt tết năm ngoái, tôi và anh về quê ngoại chỉ đúng một ngày. Sáng bắt xe đi về, chiều bắt xe quay lại hà nội. Trong mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi ở nhà vợ, anh rất kiệm lời, hỏi gì nói nấy. Tôi rủ anh đi thăm anh em bên ngoại nhưng anh chẳng đi. Anh chỉ quanh quẩn ở nhà, xem ti vi và gọi điện thoại cho nhanh hết… nghĩa vụ.
Bố mẹ tôi rất ngại lên Hà Nội với con gái dù vợ chồng có nhà riêng rộng rãi. Lý do cũng chỉ vì chồng tôi… khó gần. Hôm nọ tôi thông báo bố mẹ lên chơi, anh chẳng nói gì. Anh vẫn đi làm bình thường, trưa về ăn cơm, xong lại đi. Bố mẹ vợ lên chơi cũng chỉ muốn trò chuyện vui vầy với con cái, đằng này… Lúc về anh cũng chỉ chào hỏi sơ qua. Anh không chỉ động bắt chuyện hay tỏ ý mời mọc xã giao các cụ ở thêm vài bữa. Tôi thấy thật xót lòng.
Tôi có bà cô ở tận Đức về Việt Nam. Phải hơn 10 năm rồi cô mới về. Bố mẹ tôi ra sân bay đón gia đình cô rồi tiện thể ghé qua nhà tôi chơi. Tôi đã nói với anh mấy hôm trước nhưng ngày hôm đó, anh vẫn đi làm dù là chủ nhật. Tôi đoán anh không thích tiếp xúc với nhà ngoại. Tôi cố giải thích rằng cô chỉ vào chơi một tiếng rồi cả nhà đi về Hải Phòng, anh ở nhà tiếp đón cùng em, cô cũng chưa biết anh mà… Nhưng Anh vẫn đi và nói một câu ngắn tũn “không liên quan”.
Tôi chết lặng. Tôi không bao giờ nghĩ anh lại vô tình đến thế. Dù sao đó cũng là bố mẹ vợ, là anh em nhà vợ. Anh không thích sao lại lấy vợ để bây giờ, tôi chơi vơi đứng giữa tình huống dở khóc dở cười thế này…
Video đang HOT
Cô tôi về VN dự định khoảng 1 tháng. Đợt vừa rồi, mẹ tôi có bảo hai vợ chồng đưa con về chơi mấy ngày. Anh đã nói không ngay lập tức. Anh bảo là “muốn đi thì hai mẹ con tự bắt xe mà về, đây không đưa đón gì hết”. Nghe xong, nước mắt tôi tuôn trào, tôi khóc rất nhiều, tôi ghét anh vô cùng, muốn lao vào anh và quát rằng “sao anh lạnh lùng và vô tâm đến thế”. Nhưng tôi có làm được đâu…
Tôi không muốn tự đi về một mình. Lấy chồng để làm gì. Tôi còn có thể diện với mọi người. Tôi vẫn vui vẻ và chờ đợi anh suy nghĩ lại.
Mấy ngày sau, vẫn không thấy chuyển biến gì, tôi phải nhờ đứa em chồng xúc tác thêm. Cô em chồng cũng đã lập gia đình, hai anh em họ rất hợp nhau, đôi lúc tôi thấy những ý kiến của em chồng lại có tác dụng ghê gớm. Anh ậm ừ cho qua chuyện. Mẹ anh ở quê cũng biết chuyện đã gọi điện cho anh. Bà có giải thích, động viên nhưng cũng không di chuyển tình hình.
Còn hơn 10 ngày nữa là gia đình cô tôi phải đi rồi, tối qua mẹ tôi đã gọi điện hỏi tôi là bố trí về nhà mấy hôm cho vui. Tôi bảo mẹ chủ động gọi cho anh xem ý anh thế nào. Tôi thấy anh cũng vâng vâng dạ dạ cho qua chuyện.
Sáng nay, trước khi đi làm, anh nói “em muốn về thì hai mẹ con bắt xe về, anh không về”, rồi anh dắt xe đi. Tôi buồn bã chẳng nói lên lời nào. Chồng tôi đấy sao, không thể tưởng tượng nổi. Tôi vẫn không hiểu vì lý do gì mà anh lại hờ hững và lạnh nhạt với nhà ngoại đến thế? Tôi muốn đi đâu cũng có vợ có chồng, nếu tôi mà về một mình thì cũng được nhưng tôi rất muốn anh cùng đi dù chỉ một ngày. Tôi phải làm sao để thuyết phục anh thay đổi thái độ?
Theo Afamily
Chồng là "của nợ"
1. Dì bảo: "Vợ chồng là duyên, là nợ nhưng như vợ chồng dì thì là của nợ".
Gần 40 năm về trước, dì lấy chồng. Lúc đó, dì là giáo viên, chú là kỹ sư cơ khí. Sau khi kết hôn, dì vẫn ở quê dạy học, chú ra Hà Nội công tác.
Minh họa: NOP
Dì không ở nhà chồng mà ở khu tập thể của trường. Thời gian chú công tác xa, thỉnh thoảng bố chồng dì đến thăm cháu. Mục đích nghe thì có vẻ tốt, nhưng thực chất ông ta lại "thèm muốn" con dâu. Biết bản chất xấu xa của cha chồng, dì kiếm đủ lý do không cho ông ta vào nhà. Ông ta nổi điên, vu cho dì có người đàn ông khác. Thậm chí, ông ta còn nói với con trai: "Chưa chắc thằng Hùng là con mày". May mắn là lúc đó chú đang rất yêu vợ nên khẳng định với bố: "Nó là con con chứ con ai, bố đừng có nghĩ bậy bạ". Rồi chú xin chuyển công tác cho dì ra Hà Nội. Vài năm sau, dì sinh thêm một con gái.
Năm 1985, gia đình đang yên ấm thì chú hứng chí xin đi xuất khẩu lao động ở Liên Xô. Sang đó, chẳng biết chú có người phụ nữ nào không, chỉ biết chú không gửi bất kỳ thứ gì về cho mẹ con dì. Mười năm như vậy đằng đẵng trôi qua, dì quyết định ly hôn, chú đồng ý. Hai người chuẩn bị làm thủ tục ra tòa thì con gái dì lấy chồng, nên yêu cầu đợi con đám cưới xong, bố mẹ hãy ly hôn.
Sau lần đó, chú không đi nước ngoài nữa. Thấy vậy, dì cũng bỏ luôn ý định ly hôn. Thời gian đầu, chú cũng có trách nhiệm với gia đình, nhưng chỉ vài tháng là bắt đầu đổ đốn. Tiền chú đem ở nước ngoài về lần lượt bay ra các quán nhậu. Khi không còn tiền ra quán, chú kéo bạn bè về nhà nhậu, bắt dì phục vụ. Dì lại làm đơn ly hôn gửi ra tòa. Chú năn nỉ, hứa sẽ thay đổi. Và, chú thay đổi thật, không ở nhà bắt vợ hầu hạ nữa mà ra ngoài kiếm tiền - chú chạy xe ôm. Mỗi ngày chú đưa dì mấy chục ngàn, không nhiều nhưng có đưa là tốt rồi - dì bảo vậy. Nhưng, những ngày tháng như vậy cũng chẳng được bao lâu. Ngựa quen đường cũ, chú kết bạn với mấy tay xe ôm - cứ một buổi chạy xe, một buổi về nhà nhậu.
Lần này dì không thèm nói nữa, mà kêu thợ về nhà lắp thêm cửa, cấm chú vào phòng của dì. Từ đó, hai con người một thời đầu gối tay ấp, giờ sống chung một mái nhà mà cứ như người xa lạ, không ai nói với ai câu nào.
Mẹ mắng dì: "Mày sống như thế mà sống được sao? Ly hôn đi cho nó nhẹ nợ". Dì chua xót: "Em cũng muốn lắm. Nhưng giờ ly hôn lại phải bán nhà chia cho lão một nửa. Nếu lão lấy tiền rồi sống tử tế thì không có gì để nói, em chỉ sợ lão ăn hết rồi lại tìm đến em làm tội thôi. Cứ để vậy đi. Dù sao thì em cũng coi như lão chết rồi"...
Đúng là của nợ, không biết đến khi nào dì mới được giải thoát.
2. Chị không đẹp, gia đình cũng bình thường nhưng khi chị lấy hắn, ai nấy đều bảo: "Bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu". Mà đúng thật! Ngày cưới, nhìn đám bạn người không ra người, ngợm không ra ngợm của chồng chị, ai cũng ngao ngán lo cho cái tương lai mù mịt của chị.
Chị lấy hắn không phải vì yêu mà vì sợ... ế. Hắn chẳng có nghề nghiệp gì, ngoại hình lại xấu xí, nhìn cứ như một thằng nghiện.
Về làm dâu nhà hắn, chị phải lo từ cái tăm cho đến hạt gạo. Mấy cái tàu há mồm nhà hắn đều trông vào đồng lương còm cõi của chị. Khi có thai, chị bảo phải ăn riêng. Thế là hắn và chị dọn lên cái gác chưa đầy 6m2 để sống. Nào có được yên, thỉnh thoảng vẫn phải mua cái này, cái nọ cho gia đình chồng.
Có lẽ chán nhất vẫn là chồng chị. Hắn không những không đi làm kiếm tiền mà còn cờ bạc. Mỗi lần chị lãnh lương về, hắn đều lấy trộm để đánh bài. Thậm chí, khi có con, tiền mua sữa cho con hắn cũng không tha.
Con còn đỏ hỏn, chị ẵm thằng bé ra ngoài thuê phòng trọ ở riêng, tuyên bố: "Nếu anh đi làm kiếm tiền thì tôi cho gặp con, không thì đừng hòng". Miệng chị nói thì tai chị nghe, hắn chẳng bận tâm. Thỉnh thoảng hắn lại ghé phòng chị, vừa để giải quyết nhu cầu sinh lý, vừa chôm tiền của chị đánh bài.
Chị làm đơn ly hôn, hắn không ký. Hắn bảo: "Mày đi thì cứ đi, để lại con cho tao". Có người mẹ nào có thể bỏ con mà đi. Thế là chị đành chịu thua.
Lấy hắn sáu năm là sáu lần chị làm đơn ly hôn nhưng cuối cùng chị và hắn vẫn không thể dứt nhau ra được. Chính xác là hắn không buông tha cho chị. Chị kể, đã có lần hắn cầm dao dọa đâm khi chị đòi ly hôn. Chị bảo: "Chắc kiếp trước chị mắc nợ hắn nên giờ phải trả".
Thật ra, cũng như dì tôi, chị đã không đủ can đảm để buông bỏ, cứ kéo lê, kéo lết cái "của nợ" để khổ cả đời...
Theo VNE
Stress vì bị chồng 'bỏ đói' Mỗi lần gần gũi, tôi phải cố gắng hỗ trợ chồng nhiều hơn là chồng giúp tôi thỏa mãn. Song dù có cố gắng đến đâu mỗi lần cũng chỉ 3-5 phút là nhiều. Nhiều lúc, tôi chưa cảm thấy gì chồng đã "tiêu hết tiền". Vợ chồng tôi ngủ riêng từ khi có con gái, từ đó đến nay gần 5 năm....