Chồng ‘hiện nguyên hình’ sống bẩn sau khi kết hôn, vợ định buông bỏ nhưng thử ‘dạy dỗ’ và kết quả vô cùng bất ngờ
Sống với nhau một thời gian, chồng ‘hiện nguyên hình’ một gã lười nhác, bẩn người, bẩn cả tính nết.
Lấy nhau rồi tôi mới biết chồng mình có quá nhiều yếu kém và cả thói thư tật xấu đúng về mọi nghĩa. Khi yêu, anh lãng mạn, hào nhoáng đến hết thảy cùng với sự bồng bột, mê đắm của tuổi trẻ đã làm cho tôi lóa mắt, yêu quên đường về. Tôi cứ ngỡ, mình như đang sống trong một giấc mơ, lấy chồng sẽ có một gia đình êm ấm sống trong yêu thương, nhung lụa.
Sống với nhau một thời gian, chồng tôi hiện nguyên hình một gã lười nhác, bẩn người, bẩn cả tính nết. Trước kia, khi đi chơi với tôi anh rất chải chuốt, bóng bẩy áo quần sạch sẽ, thơm tho, ăn nói có duyên. Giờ thì lười tắm đến hôi rình, áo quần luộm thuộm vớ được gì mặc nấy, hơi tí là cáu giận. Nói năng với vợ thì cộc lốc, thô lỗ chẳng chút ngượng ngùng, tính gia trưởng bề trên áp đặt đủ thứ với vợ.
Đã vậy còn hay giấu diếm một phần tiền lương vào “quỹ đen” để bù khú nhậu nhẹt, lô đề. Biết chồng như vậy, đời nào tôi lấy. Bây giờ cứ kéo dài tình trạng này thì mòn kiếp sống cảnh cơ cực.
Ảnh minh họa.
Video đang HOT
Tôi buồn rầu, giận mình nông nổi, giận chồng vô tâm đoảng tính thành ra bỏ thì không đành mà vương mãi thì tội nợ. Nghiền ngẫm mãi rồi cuối cùng tôi tính tới nước phải “dạy dỗ”, rèn luyện chồng hư thành chồng chăm ngoan. Ban đầu tôi nịnh nọt chồng hết cỡ phải thay đổi lại một số đồ dùng trong nhà cho gọn gàng, sạch đẹp để có một tổ ấm đúng nghĩa và cũng đỡ ngượng khi bố mẹ, bạn bè, đồng nghiệp tới chơi. Tôi cùng chồng còng lưng ra dọn dẹp lại đồ đạc, vá víu những chỗ tường hỏng… và mua thêm tranh về treo. Tiếp đó là trồng hoa, cây cảnh để nhà thêm đẹp.
Cứ đến dịp cuối tuần tôi lại hò chồng cùng sắp xếp lại mấy thứ vì chưa ưng mắt, hay bắt đầu trồng các loại cây, hoa đòi hỏi phải chăm chút tỉ mẩn thì cây mới tươi tốt, ra hoa như lan, hồng… Dù công việc chiếm nhiều thời gian, sức lực của cả hai vợ chồng nhưng càng làm càng vui, càng chăm chút nhiều hơn đến không gian sống dù còn đơn sơ nhưng đẹp và ấm cúng. Càng làm, chồng tôi lại càng thấy thích thú, đam mê với việc nhà và “nghiện” sạch đẹp lúc nào không hay. Hễ đâu có bụi bẩn là anh lập tức lau dọn từng li từng tí, chỗ nào trống anh lại nghĩ ra cách kê đồ đạc hoặc nghiên cứu mua món đồ nào đó để vào…
Làm việc nhà nhiều cũng mệt và phải tắm rửa sạch sẽ mới có thể ăn ngon, ngủ kỹ được, khoản “kém tắm” của anh đã hoàn toàn biến mất từ đó. Nhà đẹp lên cũng là lúc anh cũng khoái “sống ảo” bằng cách chụp và đăng lên trang cá nhân ảnh hoa, cây và khoe cả những bức ảnh chụp cùng những góc đẹp nào đó mà tự tay trang trí mua sắm. Cũng vì thế mà tóc lúc nào cũng cắt gọn gàng, râu ria cạo nhẵn và quần áo cũng được chú ý nhiều hơn. Tôi không ngại tiết kiệm tiền để mua cho chồng những bộ đồ hàng hiệu, nhất là chăm chỉ săn hàng hiệu giảm giá.
Một anh chồng bóng bảy như thủa mới yêu, giờ mỗi khi nói chuyện cũng đều phải góp ý anh nói vui vẻ, tế nhị và nhìn vào cảm xúc của người khác khi trao đổi để đưa ra ứng xử phù hợp. Tôi không ngại đưa ra những lời vừa khuyên vừa nịnh anh, mình đẹp trai thế này thì phải ăn nói duyên thì mới chuẩn soái ca của em chứ, đừng bỗ bã làm giảm đi hình ảnh trong mắt mọi người… Mỗi khi anh không vừa lòng, thắc mắc bất kỳ điều gì tôi cũng đều tâm sự, sẻ chia và cả tư vấn giúp anh nữa. Dần dần, anh nhận ra rằng vợ mình cũng là nơi tin tưởng nhất để sẻ chia và dù thế nào cũng vẫn bên cạnh, yêu thương mình.
Cuộc sống không phải lúc nào cũng mầu hồng, vợ chồng tôi cũng vậy, có những lúc yêu thương, có những lúc giận hờn, khúc mắc… Nhưng cả hai chúng tôi đều nhận ra rằng không ai là hoàn hảo và có những điều sẻ chia, bù đắp cho nhau. Chúng tôi đã học từ nhau lòng bao dung tha thứ, không chấp nhặt nhau, xúc phạm nhỏ nhen. Bài học kinh nghiệm từ cuộc sống vợ chồng của chúng tôi mỗi ngày một nhiều thêm, chúng tôi đã chững chạc, trưởng thành hơn và luôn nắm tay vượt qua mọi khó khăn của cuộc sống.
Giờ đây, tôi tự hào về gia đình bé nhỏ của mình, tự hào về người chồng quan tâm, yêu thương vợ con. Tôi cũng tự hào về bản thân của mình nữa, từ quyết tâm thay đổi mình và thay đổi những tính xấu của chồng. Hạnh phúc, đôi khi chỉ là những điều đơn giản vậy thôi nhưng cũng mong manh lắm nếu không thực sự trân trọng, giữ gìn.
Nàng dâu "công thần"
Đúng như mong muốn của bà Khanh, con trai bà gặp gỡ và bén duyên với Hằng - một đồng nghiệp cùng cơ quan.
Lần đầu gặp Hằng, bà Khanh chưa kịp tìm hiểu tính nết, gia cảnh Hằng ra sao, khi mới nghe cô giới thiệu địa chỉ nhà, bà đã ưng ngay lập tức, nhà Hằng chỉ cách nhà bà chừng 2 cây số.
Ảnh minh họa.
Hai đứa yêu nhau khoảng 2 tháng thì bà Khanh giục cưới. Bà chưa kịp bàn chuyện ở riêng hay ở chung thì Hằng đã khuân hết quần áo, đồ đạc về nhà. Nghĩ rằng Hằng là đứa hiểu chuyện và thương mình, bà Khanh cũng hết lòng với con dâu: "Mẹ về hưu rồi, nếu giúp được việc gì cho các con mẹ rất vui. Các con cần gì thì cứ bày tỏ thoải mái với mẹ".
Khi nói câu ấy, bà Khanh không hề biết rằng cô con dâu "hiền lành" của mình sẽ tận dụng triệt để quyền được "bày tỏ thoải mái" đến mức khiến bà ức phát điên. Sống chung dưới một mái nhà nhưng hai đứa chưa bao giờ gửi bà tiền sinh hoạt phí. Thời gian đầu bà nghĩ hai đứa đang tích tiền để mua nhà riêng nên bà vui vẻ "xòe tiền" đi chợ và sắm sửa đồ đạc trong nhà. Nhưng cách ăn uống và mua sắm của Hằng không hề tiết kiệm chút nào.
Khi 2 mẹ con đi siêu thị, Hằng vô tư nhặt những món thực phẩm đắt nhất rồi thả vào giỏ, bà Khanh góp ý: "Mấy thứ này là hàng ngoại, đắt quá con ạ, mẹ thấy hàng nội chất lượng tương đương mà giá hợp lý hơn rất nhiều". Hằng khẳng định: "Con thấy hàng ngoại mới tốt mẹ ạ, đắt một tí nhưng mình có thể hoàn toàn yên tâm khi sử dụng".
Không muốn Hằng nghĩ mình tiếc tiền nên bà Khanh đành "bấm bụng" để con dâu thoải mái lựa chọn những thứ nó thích. Nhưng Hằng lại không phải đứa con dâu biết điều, bà Khanh càng dễ dãi, Hằng càng tiêu pha quá đà. Cô có thói quen mua hàng online, ngày nào cũng có một vài shipper giao hàng đến nhà, bấm chuông inh ỏi, có lần bà Khanh xuống mở cửa, nhìn tờ hóa đơn chìa ra trước mặt, bà suýt ngã ngửa vì... sốc.
Hằng đi làm về, bà hỏi: "Máy ép trái cây, máy tập thể dục, máy sấy tóc,... nhà mình đều có rồi, con sắm đồ mới làm gì?". Hằng nhún vai: "Mẹ ơi, những thứ ấy toàn đồ cũ, không biết sẽ hỏng lúc nào, con sắm đồ mới để mẹ dùng cho sướng".
Hằng được tiếng là sắm đồ mới cho mẹ chồng dùng nhưng tất cả hóa đơn đều do bà Khanh trả. Hơn nữa, vì đã quen dùng đồ cũ nên bà không thích đụng tay vào đồ mới, tất cả những thứ ấy nghiễm nhiên thuộc về Hằng. Bà Khanh ngày càng tỏ ra khó chịu với thói mua sắm hoang phí của Hằng, nhưng hễ mở miệng cằn nhằn là Hằng "đốp" lại ngay: "Mẹ bảo con muốn gì thì cứ bày tỏ thoải mái với mẹ cơ mà".
Có hôm thấy shipper giao máy cuộn nem đến nhà, bà Hằng thực sự bất bình, đợi Hằng về, bà thẳng thắn góp ý: "Con mua thứ này làm gì? Nhà chỉ có 3 mẹ con, mỗi lần cuộn nem chỉ mất 15-20 phút là xong". Hằng giải thích: "Cuộn nem bằng máy sẽ đều và đẹp hơn mẹ ạ". Chưa dừng lại ở đó, mỗi lần giặt quần áo, phát hiện Hằng có rất nhiều váy áo hàng hiệu trong khi con trai mình chỉ xài đồ rất bình thường, bà Khanh không khỏi bức xúc: "Đúng là con nhà lính tính nhà quan".
Sự khó chịu càng dâng lên khi cháu nội chào đời. Hết thời gian nghỉ đẻ, Hằng nhanh chóng trở lại với công việc, cháu nội để một mình bà Khanh chăm sóc. Khi cháu đến tuổi đi mẫu giáo, bà ngỡ mình sẽ nhàn hơn chút nhưng bà lại bị con dâu sai đủ thứ việc. Trước khi đón con từ lớp về, Hằng gọi cho bà, thản nhiên sai: "Mẹ ơi, mẹ lên phòng con bật điều hòa lên nhé". Bà Khanh thắc mắc: "Ơ hay, con đã về đâu mà bảo mẹ bật điều hòa?". Hằng giải thích: "Mẹ cứ bật lên, khoảng 10 phút nữa con đưa cháu về đến nơi, vào phòng nằm là mát luôn, khiếp, hôm nay ngoài trời oi chảy mỡ ra".
Giá thực phẩm không ngừng leo thang, phí điện nước không ngừng tăng, bà Khanh vô cùng bức xúc khi phải nuôi cả con trai, con dâu và cháu nội, đã thế thói quen mua sắm, tiêu xài của con dâu ngày càng hoang phí. Sữa, bỉm cho con, Hằng cứ vung tay order loại xịn nhất, không quên chú thích "ship hàng về nhà" cho mẹ chồng thanh toán.
Chịu đựng con trai và con dâu khoảng 5 năm thì bà Khanh cảm thấy quá ức chế và mệt mỏi, bà đem chuyện tâm sự với một người bạn thân. Người bạn ấy thực sự phẫn nộ: "Bà điên à? Bà già rồi mà còn để chúng nó bóc lột đến tận xương tủy, đáng lẽ bà phải cho chúng ra ở riêng chứ, ôm vào người làm gì cho mệt". Bà Khanh thở dài bất lực: "Tôi từng gợi ý mua nhà cho chúng nó ở riêng rồi, nhưng chúng nó bảo không thích đấy chứ".
Muốn đưa con về nhà ngoại tôi phải được sự đồng ý của bố mẹ chồng Tôi không hiểu vì sao bố mẹ chồng luôn có suy nghĩ 'thuyền theo lái, gái theo chồng' nên mỗi lần tôi xin về nhà ngoại, bố mẹ chồng luôn tỏ ra không được thoải mái, nói thẳng ra là không muốn tôi về nhà ngoại. Tôi năm nay 28 tuổi, là nhân viên văn phòng, kết hôn được 3 năm và hiện...