Chồng hiền lành hất tung cả mâm cơm chỉ vì vợ lỡ nói 1 câu…
Buổi chiều, Phong đã về sớm, mua một bó hoa đẹp về tặng vợ mong làm lành. Thế nhưng đến bữa cơm, khi Phong mới cầm bát lên chưa kịp ăn thì Nga đã lại tiếp tục gây sự…
Lấy được chồng hiền những tưởng là phước phần lớn nhất trong cuộc đời Nga. Nhưng sống lâu bên cạnh người ấy, cô mới hiểu cái gì cũng có giới hạn của nó, không phải chồng cứ hiền lành là vợ nói gì cũng nghe, thích làm gì cũng được. Hiền đồng nghĩa với cục tính và những trận chiến có khi còn kinh khủng hơn nhà khác nhiều.
Phong – chồng Nga vốn là một nhân viên văn phòng bình thường nhưng chăm chỉ. Mỗi buổi chiều, anh đều cố gắng ở lại công ty muộn nhất để làm nốt phần việc đang dang dở và thường về nhà vào lúc 7h tối. Lúc ấy, Nga vừa đang cắm cúi trong bếp, vừa vất vả trông con, thấy chồng về thì liền quát: “Lại về muộn, suốt ngày về muộn. Anh không biết vợ con ở nhà chợ búa, cơm nước bao nhiêu việc, vất vả ra sao à?”.
Sau đó dù Nga cứ liên mồm kể lể, chửi rủa nhưng Phong vẫn lặng lẽ đi vào trong. Anh chơi với con mà chẳng đáp lại nửa lời. Thấy thế, Nga lại càng được đà: “Đấy, vợ nói còn không coi ra gì! Người ta 5 giờ là tan làm, mình 7 giờ mới về đến nhà, thỉnh thoảng còn bảo tắc đường. Có mà tắc trong nhà nghỉ ấy! Vợ con ở nhà thì khổ sở như thế này…”.
Nga cứ lặp lại bài ca của mình qua bao ngày như thế, nhưng Phong vốn hiền lành, anh chẳng nói gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng thanh minh: “Mọi chuyện không như em nghĩ đâu. Anh ở lại làm nốt việc thôi!” mà có vẻ chẳng chấp nhặt gì vợ. Nga thì vẫn cứ nói cho sướng mồm, ai ngờ một hôm lại trúng bữa Phong ốm, mệt, về đến nhà đã muốn kiệt sức rồi. Nên khi nghe vợ chửi rủa, kể lể nữa, Phong liền khùng lên, “bốp” cho Nga một cái.
Ảnh minh họa
Nga lu bu kêu giời ơi đất hỡi, Phong càng điên người hơn, vừa đánh vợ vừa nói: “Chuyện gì cũng có mức độ cả thôi, cô vừa vừa phải phải với. Có ai mà ngày nào cũng chửi chồng như cô không? Tôi đi làm mệt chứ có phải là làm trò gì bậy bạ đâu mà ngày nào cũng nhai đi nhai lại mấy cái câu đấy hả? Sức chịu đựng của con người cũng có hạn!”. Nga ôm má, ngớ người, bởi đây là lần đầu tiên cô chứng kiến người chồng hiền lành của mình nói nhiều và hung hăng đến thế…
Đến đêm, khi mọi chuyện đã dịu lại, Phong xin lỗi vợ. Nhưng Nga vẫn làm căng không chấp nhận. Vợ chồng lạnh lùng với nhau hai ngày nữa thì đến lúc chính Nga không thể chịu đựng thêm cái trạng thái im lặng đấy. Tính Phong ít nói, nên anh chẳng mở lời trước làm gì, cứ lặng lẽ chờ đợi vợ. Nga đến là bực mình, khó chịu bởi cái sự hiền lành đến mức thành cục đất của Phong, cuối cùng lại đành phải mở mồm ra giải quyết: “Lần sau anh đừng đánh em nữa! Chỉ cần một lần nữa thôi, em sẽ xách vali ra khỏi nhà!”.
Những ngày sau lại rơi vào guồng quay cũ. Nga vẫn không thể thay đổi được thói quen hay nói, hay nhiếc móc và đay nghiến chồng của mình. Cô vẫn là người phụ nữ chịu khó làm lụng nhưng miệng thì đã quen thốt ra những lời ác ý. Nga khiến Phong càng ngày càng thấy nghẹt thở và sự nhẫn nhịn của anh dường như đã lên đến đỉnh điểm. Phong không còn là một người hiền lành, thương vợ, thương con, biết làm tất cả những công việc khác nữa. Bây giờ, anh sống như một con trâu lì lợm, chỉ chực ai sưng sỉa với mình là húc lại. Nhưng tiếc thay, Nga lại chẳng nhận ra điều này…
Ngày 8-3, Phong bắt buộc phải tham gia bữa tiệc công đoàn tổ chức cho chị em phụ nữ. Còn Nga lại gọi điện bắt Phong phải mời mình đi ăn, chứ không phải là “tổ chức cho người khác còn vợ mình thì bỏ đói!”. Phong không muốn mất lòng mọi người trong công ty, bảo với Nga là tối về anh sẽ dẫn cô đi nhưng Nga nằng nặc không chịu. Nga vẫn ngang bướng đặt bàn tại một nhà hàng đồ nướng, nhắn tin cho Phong địa chỉ cùng nội dung: “Nếu 12h anh không có mặt thì đừng trách em! Hôm nay là ngày 8/3 đấy!”.
Nhưng Phong không đến, anh chỉ nhắn lại rằng: “Anh xin em đấy! Tối về anh sẽ có quà cho em sau!”. Và sau buổi trưa ngồi ở nhà hàng ăn một mình thì Nga đã chẳng thể giữ nổi bình tĩnh được nữa. Trở về công ty, Nga liên tục gọi điện cho Phong, cố tra hỏi xem anh rốt cuộc đang ở đâu: “Có phải anh đang ở nhà nghỉ không hả?”, “Chụp ảnh gửi qua mail cho em ngay lập tức!”, “Anh đúng là đồ vô tâm, không phải là con người! Không biết ai mới là người quan trọng với anh à? Anh có biết suy nghĩ không thế?”,…
Video đang HOT
Nga cứ liên tục gọi điện cho Phong, nếu Phong không nhấc máy thì cô lại nhắn tin điên cuồng. Phong vẫn nhẫn nại giải thích nhưng những tiếng cười đùa của đồng nghiệp khi chứng kiến cảnh này khiến anh ngượng ngùng vô cùng. Phong thấy mình chẳng khác gì đang làm trò hề cho thiên hạ và phía bên kia thì Nga vẫn không ngừng tiếp tục khiêu chiến khiến anh muốn nổ tung đầu. Buổi chiều, Phong đã về sớm, mua một bó hoa đẹp về tặng vợ mong làm lành nhưng rồi thái độ của Nga lại khiến anh không thể chịu đựng thêm được.
Đến bữa cơm, khi Phong mới cầm bát lên chưa kịp ăn thì Nga đã lại tiếp tục: “Chắc ăn buffet từ trưa vẫn còn no nhỉ, vợ không mời, lại đi mời người khác…”. Lần này, Nga chưa kịp nói câu tiếp theo thì Phong đã bất ngờ nổi khùng lên, hất đổ cả mâm cơm ra nhà và lớn tiếng quát: “Đã bảo là đi ăn với công ty, bị điên à mà nói mãi thế! Hết chịu nổi rồi!”.
Nga trợn tròn mắt đầy kinh sợ, cô không ngờ là Phong có thể làm như vậy. Nước mắt chảy ra, nhưng cô không dám nói gì nữa, chỉ biết lẳng lặng dọn dẹp đồ trong tiếng khóc xé lòng bên cạnh của con trai.
Phong bỏ vào phòng, Nga ôm chặt con rồi tiếp tục khóc. Cô không biết lỗi là ở ai nữa. Là vì cô quá quắt hay vì chồng cô quá nhẫn tâm. Sao mọi chuyện lại có thể dẫn đến mức này cơ chứ? Nga chỉ nói có một câu thôi, coi là nói đùa thôi cũng được, mà sao chồng có thể nhẫn tâm biến ngày 8/3 của cô thành như thế? Và cuộc chiến vẫn còn kéo dài những ngày sau đó, có những thứ hất đi thật khó để sắp đặt lại như cũ…
Theo Afamily
Tôi đau đớn chia tay vợ hiền lành xinh đẹp khi hiểu rõ lý do em luôn sợ sệt lúc gần gũi chồng
Ngày đưa em về ra mắt bố mẹ tôi rất ưng em và không có từ nào để chê trách em nữa rồi cũng sợ mất cô dâu hiền nên giục tôi cưới hỏi ầm ầm.
Ngày yêu nhau ai gặp Hương cũng tấm tắc khen:
- Số mày thật may mắn lấy được vợ vừa hiền lành lại xinh đẹp nữa.
Khỏi phải nói lúc đó mũi tôi nở to hãnh diện đến mức nào và tôi càng cảm thấy yêu mong muốn được bảo vệ Hương hơn bao giờ hết. Em không những hiền lành mà lòng em trong sáng như gương không bao giờ em dấu tôi một điều gì và em luôn coi tôi là người yêu là chỗ dựa mỗi khi em cần tâm sự.
Sau nhiều tháng tìm hiểu và yêu nhau thắm thiết tôi phải vội vàng quyết định lấy em sợ có kẻ khác nẫng tay trên của mình thì lại bõ công chàng bắt tép nuôi cò. Ngày đưa em về ra mắt bố mẹ tôi rất ưng em và không có từ nào để chê trách em nữa rồi cũng sợ mất cô dâu hiền nên giục tôi cưới ầm ầm.
Đêm hôm cưới mà tôi mong chờ cuối cùng đã đến, nếu khi còn yêu nhau tôi chỉ có thể động chạm vào em là những nụ hôn và cái cầm tay thì tối nay cả cơ thể em đã thuộc về tôi. Vậy mà đêm ấy em đưa ra một lí do rất vớ vẩn là:
- Em chưa sẵn sàng cho chuyện chăn gối.
- Thế khi nào em sẵn sàng.
- Em cũng không biết nữa hãy cho em thời gian.
Tôi cho những lời nói của em chỉ là đóng kịch làm cho đêm ngày cưới trở lên hấp dẫn hơn nên phớt lơ tâm trạng của em lúc đó, mà lao vào em như con thiêu thân để rồi đúng lúc cao điểm tôi tưởng như đã khống chế được sự sợ hãi của em thì tiếng khóc sụt sịt của em khiến tôi không còn hứng thú gì làm chuyện chăn gối vợ chồng nữa. Đành đẩy em ra xa rồi ôm cục tức đi ngủ.
Dường như biết lỗi của mình ban ngày Hương rất chiều chuộng nghe lời và yêu thương tôi hết mực khác hẳn với chuyện rụt rè nhút nhát mỗi đêm. Những đêm sau đó cứ mỗi khi tôi định động đến Hương là cô ấy cứ co ro lại tỏ vẻ sợ sệt khiến tôi như là kẻ tội phạm xấu xa bỉ ổi vậy, tôi nghĩ chắc bản tính vợ hiền lành nên có thể chưa hiểu hết giá trị của bản thân con người đã là vợ chồng thì không còn gì để mà giấu diếm nhau nữa lên ra sức dụ dỗ nịnh nọt em:
- Nếu em không cho anh động vào em thì làm sao chúng ta có con được mà không có con thì sống với nhau có nghĩa gì chứ, mà anh chẳng hiểu tại sao em lại sợ chuyện đó đến vậy. Em đã làm tốt chức năng của một người vợ vậy tại sao có chuyện nhỏ như con kiến này mà em không chịu chiều anh chứ.
- Em cũng không biết nữa chỉ biết mỗi khi cơ thể em chạm vào cơ thể anh em thấy gai cả người rồi không hứng thú gì.
- Hay chúng ta chỉ làm với nhau một lần để có con rồi sau đó anh sẽ để em được yên ổn, chứ cứ tình trạng là vợ chồng sống chung giường chung nhà động chạm vào nhau suốt ngày mà không được làm chuyện vợ chồng thì chúng ta li dị nhau cho rồi.
Vừa nói li dị em đã vội ôm chặt vào tôi sợ hãi và cố kìm nén những cảm xúc cá nhân để chiều chuộng chồng một lần. Sau một tháng kiên nhẫn chờ đợi mòn mỏi tôi đã chiếm đoạt được vợ mình, không biết đó là chuyện buồn hay vui nữa chỉ biết khi làm xong thì vợ vội vàng vào tắm rửa cả tiếng đồng hồ như thể những thứ trên cơ thể tôi ghê tởm lắm thì phải. Thái độ của em khiến tôi bị xúc phạm nặng nề hơn lúc chưa làm chuyện đó với em.
Cho đến một đêm tôi quyết định đi tìm Để rồi tôi tự nhiên chán ghét em, chẳng muốn đụng chạm vào em lần nào nữa không biết có phải do tôi đã thực hiện đúng lời hứa chỉ làm một lần duy nhất để có con hay do tôi thấy chán vợ nữa. Những ngày sau đó thấy tôi không đòi hỏi chuyện chăn gối khiến em thấy rất vui và hạnh phúc bên tôi, còn tôi thì thấy càng ngày càng muốn rời bỏ em.
Nhanh chân bước theo cô gái đó thì trong ánh tối ánh sáng tôi chưa dám khẳng định là vợ mình nhưng tôi nhận ra chiếc túi xách em đang đeo trên người là của vợ. Nhưng em đã vào phòng và đóng chặt cửa khiến tôi đành phải đứng ngoài nghe ngóng.
Chẳng phải chờ đợi lâu tôi cũng nghe được cái giọng nhỏ nhẹ quen thuộc của Hương:
- Lâu lắm rồi em mới gặp được chị, tối nào chồng em chẳng kè kè bên cạnh may sao tối nay anh ấy đi trực nên em mới có cơ hội được gặp chị.
- Chị nhớ em muốn chết mất. Cuộc sống vợ chồng bọn em vui vẻ không?
- Lúc đầu cũng khó khăn nhưng từ khi chiều anh ấy một lần là mọi chuyện êm suôi, ước gì mỗi tối anh ấy được thay bằng chị thì em hạnh phúc biết mấy, chỉ tại bố mẹ em quá bảo thủ cổ hủ nên em và chị phải khổ sở xa cách nhau thế này đây.
Vậy là tôi đã hiểu mọi chuyện, thật cay đắng quá toan bước đi nhưng tôi lại quay lại để được tận mắt nhìn thấy vợ của mình cho chắc ăn. Sau hồi gõ cửa thình thịch bên ngoài thì một cô gái người quấn khăn ra mở cửa hất hàm:
- Mày muốn gì? Ơ Hương ơi...
Lúc đầu là vẻ tức giận sau lại là giọng nói sợ sệt dường như cô ta cũng biết tôi, hất tay cô ta ra tôi xồng xộc vào phòng thì thấy Hương đang nằm sõng xoài trên giường, thấy chồng Hương vội vàng vơ chiếc chăn quấn quanh mình, tôi uất ức quá liền vung tay tát cho Hương cái thật mạnh:
- Anh thật không ngờ em lấy chồng để làm lá chắn cho thuận lợi việc trai gái, mà không phải nói là gì nhỉ?
- Là tình yêu, em yêu chị ấy thật sự, em muốn lấy chị ấy làm chồng chứ không phải là anh chỉ vì bố mẹ mà em phải chịu chia xa tình yêu của mình, bây giờ anh đã biết được rồi thì em cũng chẳng sợ gì nữa tùy anh quyết định.
- Để bảo vệ tình yêu với một cô gái mà em mạnh mẽ quá nhỉ, vậy mà từ trước cứ tưởng em là một người vợ hiền lành nết na nhưng tôi đã sai.
Ngay hôm sau tôi tuyên bố với mọi người sẽ li dị vợ khiến mọi người ngỡ ngàng ra sức ngăn cản còn bố mẹ tôi chửi mắng tôi thậm tệ nào là mày đi với con nào mà bỏ vợ vậy, mày đổ đốn quá rồi, tao sẽ không cho mày li dị vợ đâu,... Ai cũng cần tôi đưa ra một lí do chính đáng cho quyết định của mình mà tôi không thể mở mồm ra giải thích được chỉ biết im lặng chịu đựng những lời mắng chửi không tiếc lời của mọi người.
Theo Afamily
Trót dại phản bội chồng sắp cưới lên giường với người bạn cũ, ai ngờ đời tôi lại lên tiên Bây giờ, mặc dù chồng sắp cưới của tôi biết chuyện và tha thứ, nhưng thật tình, tôi không muốn quay về bên anh... Hơn 5 năm gắn bó bên anh, tôi tự thấy mình đã làm hết mọi điều vì người đàn ông đó. Tôi nào có phải cô gái kém cỏi, xấu xí, vụng về gì cho cam. Nhìn ra thiên...