Chồng hiền
Sẽ phải sống như thế nào khi sau hôn nhân tình yêu đã mai một mà trách nhiệm thì ngày thêm nặng dồn trọn lên vai người phụ nữ? Tôi đã sống được như thế trong suốt 5 năm, bao tủi hờn cố che giấu bằng hết.
Ngày trước, tôi và anh cũng yêu nhau hơn một năm thì mới lấy chứ không ai ép gả. Tôi bỏ ngoài tai những lời ngăn cản của gia đình vì muốn tự quyết định cuộc sống của mình, tin vào lựa chọn của mình. Thế nhưng niềm tin ấy đã khiến tôi hao mòn từng ngày.
Anh là người hiền lành, không có nhiều bạn, không có địa vị cao nhưng tôi cảm thấy anh “an toàn”, chung thủy. Tôi cưới anh vì lẽ đó. Nhưng anh hiền quá, mọi việc lớn nhỏ trong nhà đều đến tay tôi. Anh bảo vì anh ít học nên không hiểu biết bằng tôi, tôi ra ngoài đi làm quen biết, am hiểu nhiều thấy thế nào đúng cứ làm. Người khác nghe được lại tưởng anh đang tự ái hoặc mỉ.a ma.i tôi nhưng không, chồng tôi nói thật lòng đấy.
Video đang HOT
Người phụ nữ dù có giỏi giang như thế nào thì đó là về công việc ngoài xã hội, về nhà, cô ấy vẫn chỉ là người phụ nữ nhỏ bé trước người đàn ông của mình thôi. Nhưng người đàn ông của tôi, từ chuyện nhà cửa quét sơn màu gì, ti vi mua hãng nào… đều nhường cho tôi hết.
Đôi khi, tôi thấy mình như người chồng trong nhà. Tôi làm cho doanh nghiệp nước ngoài còn anh là anh bảo vệ cho bệnh viện. Mỗi lần, tôi đi tiệc thường đi… một mình, anh nói anh không quen đến mấy chỗ sang trọng như vậy, anh không biết nói tiếng Anh. Lúc ấy, tôi chỉ muốn khóc òa và ước chồng mình là người khác.
Không có sự đồng cảm trong công việc, việc gia đình đều do tôi quyết định, tôi thấy ngột ngạt vô cùng cảm tưởng như không có khe hở nào cho mình thở. Mỗi lần có ai hỏi về chồng tôi, tôi vẫn luôn dành những lời tốt đẹp về anh. Nào là anh là người bố rất chu đáo, người chồng mẫu mực ngoài thời gian làm việc luôn dành thời gian giúp vợ làm việc nhà. Mọi người lại thì thầm với nhau về chuyện chăn gối. Tôi bảo “vâng chồng tôi cũng chẳng tệ chuyện này đâu…”.
Thế nhưng những điều ấy dường như là chưa đủ. Giờ tôi mới thấm thía câu nói của bố: “Mày như thế, lấy cái thằng hiền quá, không hợp đâu con ạ”. Tôi đã không tin, tôi cứ tưởng rằng tình yêu đích thực sẽ làm được tất cả.
Theo Dantri
Hãy để trái tim em được ngủ yên!
Em đã gói gém và khóa chặt trang nhật ký, hãy để trái tim em được ngủ yên.
Ngày đó khi em còn là cô bé tròn 20 với trái tim nhân hậu, căng tròn nhựa sống... những ước mơ trong em chất đầy trang nhật ký. Anh cùng em bước qua bao buồn vui, thăng trầm tuổ.i học trò em yêu quý anh biết mấy. Em xích gần với anh hơn qua những câu chuyện gia đình anh kể: "Đ ước gia đình mình cũng có một giờ cơm sum vầy, vui vẻ vang tiếng cười nói như gia đình H, nhà Đ lúc nào cũng ăn cơm với nước mắt", em dường như hiểu và thương anh hơn. Ngày đó em đâu biết tình yêu là gì nhưng rồi em cũng cảm nhận được tình yêu thương anh dành cho em.
Anh đã cùng em vượt qua bao khó khăn trong thời sinh viên. Những chuyến xe buýt 2 tiếng đồng hồ mới gặp mặt được và cả những lần em đạp xe dường như một buổi sáng chỉ để lên thăm anh. Những năm tháng sinh viên của anh rồi cũng trôi qua, anh cố nán lại cho tới ngày sinh nhật của em mới đi ra Bắc làm việc. Em thật bình tĩnh, không rơi một giọt nước mắt nào khi tiễn anh lên xe, thế nhưng anh đâu biết khi em về với phòng trọ giọt nước mắt chực trào trên đôi mi thất thanh gọi: "anh ơi"... Những tháng ngày sinh viên em không có một người thân nào nơi thành phố chật hẹp ấy, nguồn động viên lớn nhất vẫn là anh. Em tự dặn bản thân cố gắng chăm ngoan học giỏi, không phụ lòng mong mỏi của cha mẹ và anh.
Em đã sai khi lấy lòng thương để đặt tên là tình yêu (Ảnh minh họa)
Bao nỗi nhớ em phải cất giấu vào trang nhật ký, đôi lúc em vừa viết và vừa khóc. Những lúc đó em cảm thấy mình thật nhỏ bé, cô đơn và lạc lõng nơi đất Sài Thành. Sinh nhật 22 ấy là lần sinh nhật không có bánh kem, không có nến nhưng có anh đón cùng em và cũng là ngày yêu thương trọn vẹn cuối cùng. Anh đã rời xa em mãi mãi không một lý do dành riêng cho em. Trái tim em quặn thắt nghĩ về anh, cảm giác như mình bị đối xử thật tê, em đã chạy xe một mình mỗi khi đi làm thêm về cùng những giọt nước mắt rơi lã chã trong đêm khuya. Em đã sai khi lấy lòng thương để đặt tên là tình yêu. Thứ tình cảm mà bấy lâu nay em cứ dối lừa cảm xúc. Hay vì em sợ mất anh, ích kỷ giữ anh cho riêng mình? Hay em dặn lòng mình cố nắm giữ và quý trọng những gì mình đang có?
Đã bao giờ anh hiểu được cái cảm giác tiễn người mình yêu thương nhất lên một chuyến xe đi xa và sẽ rất lâu nữa mới gặp lại? Cái cảm giác người ở lại anh biết không? Một cô gái mạnh mẽ như em cơ mà, em vượt qua được. Em đã là nguồn động viên lớn nhất để anh cố gắng học thế nhưng anh đã để em ở lại lúc em cần những lời động viên nhất. Mọi chuyện đã qua và sẽ trở nên tốt đẹp, em đã gói gém tất cả vào quá khứ, khóa chặt lại những trang nhật ký em viết dành riêng cho anh. Em sẽ yêu một người khác, nơi ấy em thấy được bình yên, ấm áp. Trái tim em xứng đáng được như vậy anh à.
Em đã không sai khi gạt bỏ lòng tự trọng một bên để níu kéo anh, và giờ đây em nhận ra rằng người đáng phải khóc với những nỗi đau chưa kịp đặt tên ấy là anh bởi anh đã mất đi người hiểu và yêu thương anh nhất. Trong quá khứ anh vẫn mãi là anh nhưng hiện tại anh là người dưng anh ạ. Chúng ta không thể gặp mặt và cũng không thể là bạn thân như anh muốn. Em đã gói gém và khóa chặt trang nhật ký, hãy để trái tim em được ngủ yên.
Theo VNE
Em đã ngã vào vòng tay người khác "Anh hãy quên em đi,em đã có người yêu mới, em không xứng với anh. Hãy tìm người yêu anh hơn em". Vậy là mình đã chia tay nhau được hơn một năm rồi em nhỉ? Chính xác là 1 năm 1 tháng 11 ngày rồi em à! Cái ngày định mệnh ấy anh không bao giờ muốn nghĩ đến.Thời gian mình quen...