Chồng hiếm muộn nên ghen tuông quá bệnh hoạn
Đã rất nhiều lần tôi cố gắng nhẫn nhịn nhưng càng nhẫn thì anh càng lấn tới.
Từ hôm đó, mỗi lần tôi đi đâu, anh cũng đều gọi điện. Anh gọi mà tôi không nghe máy thì về nhà chết với anh. (ảnh minh họa)
Anh gần như không biết giới hạn của mình nữa rồi, anh ghen tuông một cách bệnh hoạn, thái quá, khiến tôi cảm thấy ngột ngạt trong chính gia đình của mình.
Tôi lấy chồng được 3 năm, cuộc sống vợ chồng cũng trải qua nhiều sóng gió nhưng có lẽ, đây là cơn sóng dữ nhất từ trước tới giờ. Tôi sợ, nếu tôi không kìm chế cảm xúc của mình thì rất có thể, gia đình này sẽ tan nát. Tôi cố gắng là một người vợ tốt, một người con dâu hiền lành đã 3 năm qua rồi, vậy mà tới giờ phút này, tôi không đủ can đảm để bước tiếp.
3 năm lấy chồng, chúng tôi chưa có con. Phần vì công việc bận rộn, tôi kế hoạch hơn 1 năm đầu, phần vì chồng tôi hiếm muộn, khó sinh con. Tôi cũng đã từng tẩm bổ ăn uống, cố gắng thuốc men nhiều nơi nhưng kết luận, nguyên nhân do chồng tôi. Vậy mà khi biết kết quả, anh không hề tỏ ra có lỗi với tôi, cũng không động viên an ủi vợ, anh trút giận lên đầu tôi, đổ tội cho tôi vì công việc không sinh con nên giờ ra nông nỗi này.
Chồng cau có, không nhận trách nhiệm về mình. Anh ghen tuông một cách quá đáng. Từ hôm biết mình hiếm muộn, anh quản thúc thời gian của vợ chặt chẽ từng tí một. Tôi đi đâu, làm gì, anh cũng hỏi cặn kẽ. Anh còn ra luật là phải báo cáo với anh về công việc của tôi. Anh cấm tôi đi tới 7h tối, phải về nhà trước giờ đó dù có việc gì đi chăng nữa. Trừ khi có việc đột xuất, tôi phải báo cáo với anh ngay.
Video đang HOT
Từ hôm đó, mỗi lần tôi đi đâu, anh cũng đều gọi điện. Anh gọi mà tôi không nghe máy thì về nhà chết với anh. Gọi điện giống như kiểu đánh ghen, bạn bè tôi biết ai cũng cười vì tôi đã già rồi mà còn bị quản thúc như trẻ con. Anh cấm các mối quan hệ của tôi với bạn bè. Những cuộc đi chơi nhậu nhẹt, cà phê cà pháo với bạn bè thì không có nhé, cắt hết từ đây.
Tôi có xin đi liên hoan công ty, anh cũng phải gọi điện, hoặc là cho anh đi cùng, không thì còn lâu anh mới tin. Bằng tuổi này rồi mà đi đâu chồng cũng bám theo, tôi cảm thấy chán nản vô cùng. Bây giờ, tôi như người bị trói buộc, cảm giác lạc lõng, cô độc hết chỗ nói.
Chồng tôi ghen tuông là bởi, anh biết mình khó sinh con, nên anh sợ tôi đi ra ngoài, ngoại tình rồi lại này kia. (ảnh minh họa)
Có hôm, đang ngồi nói chuyện với đối tác mà không hiểu chồng tôi theo dõi ở đâu, anh hùng hục chạy vào, lôi tôi như lôi một con ở. Tôi cảm thấy ái ngại với người ta nhưng chẳng còn lời nào giải thích. Tôi xấu hổ không biết chui đi đâu cho vừa. Anh đối tác cứ mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi, anh ta còn tưởng tôi gây nên tội gì ghê gớm lắm chứ ai biết đó là chồng tôi. Đến vợ đi làm mà chồng còn lén theo dõi rồi đánh ghen thì có người đàn ông nào dám hợp tác với tôi nữa.
Từ cái ngày anh biết tin mình hiếm muộn, tính tình anh trở nên dở quẻ. Anh giống như một kẻ điên loạn, lúc thì nịnh vợ hết lời, khi thì lại quát tháo, bực bội, chửi bới. Tôi chưa từng thấy người chồng nào dở hơi như thế. Tôi cảm thấy chán lắm rồi, cảm thấy mệt mỏi, đau khổ và thú thực, thấy sống trong nhà giống như trong địa ngục.
Chồng tôi ghen tuông là bởi, anh biết mình khó sinh con, nên anh sợ tôi đi ra ngoài, ngoại tình rồi lại này kia. Anh sợ tôi sinh con với người khác, sợ tôi lăng nhăng vì anh bị như vậy. Tôi chưa từng có ý nghĩ như thế nhưng cứ cảnh này, khéo mà tôi cũng tính lăng nhăng cho xong, chứ thú thực, tôi chán ngấy cái cảnh sống với người chồng mà tôi bước đi một bước là hỏi &’đi đâu’. Bây giờ tôi khó chịu và bức bách lắm rồi, tôi phải làm sao đây?
Theo VNE
Khiếp sợ vì sở thích tình dục bệnh hoạn của chồng
Chỉ mới kết hôn được 1 tháng mà tôi tưởng như mình đang sống trong địa ngục với người chồng bạo dâm. Mỗi đêm "ân ái" bên chồng là một cơn ác mộng kinh hoàng với tôi.
ảnh minh họa
Hẹn hò được 1 năm thì chúng tôi quyết định tiến đến hôn nhân. Trong thời gian yêu nhau, rất nhiều lần anh đòi hỏi và giận hờn mỗi khi tôi từ chối "chuyện ấy". Tuy nhiên, tôi nói với anh rằng đợi tới khi lấy nhau rồi sẽ trao cho anh thứ quý giá nhất của đời người con gái. Và cứ như vậy, chúng tôi giữ gìn cho đến khi tôi và anh kết hôn.
Cũng vì lẽ đó mà khi lấy anh rồi tôi mới vỡ òa trong nước mắt khi thấy được con người thật của anh. Cái đêm đầu tiên của chúng tôi, thay vì ân cần vuốt ve. anh vồn vã, cào cấu cơ thể tôi mặc cho tôi cầu xin anh dừng lại vì quá đau đớn. Tôi càng van xin thì anh càng hành động mạnh bạo hơn. Lúc đó, tôi cảm thấy chồng mình rất đáng sợ giống như một con mãnh thú "khát máu". Quá sợ hãi và đau đớn, tôi đã ngất lịm đi lúc nào không hay.
Ấy vậy mà đến đêm tỉnh lại, tôi thấy chồng ôm mình trong vòng tay ngủ ngon lành như chẳng có chuyện gì xảy ra. Ban đầu, tôi còn cho rằng anh trở nên hung bạo như vậy là do tôi đã "cấm vận" anh suốt quãng thời gian yêu nhau nên anh mới vậy. Tuy nhiên, mọi chuyện không dừng lại ở đó.
Sau cái đêm đầu tiên ấy, anh vẫn tiếp tục quan hệ với tôi theo kiểu "tra tấn" như vậy. Mỗi ngày khi màn đêm buông xuống, tôi lại run sợ vì sở thích "làm tình" man rợ của chồng. Không chỉ có thú vui quan hệ theo kiểu tra tấn, chồng tôi còn có ham muốn tình dục rất cao. Nhiều đêm, tôi đã mệt lử vì "phục vụ" anh ấy rồi mà đến đêm, anh vẫn lay tôi dậy để thỏa mãn nhu cầu sinh lý của mình.
Từ ngày về làm vợ anh, tôi chưa đêm nào có một giấc ngủ trọn vẹn. Những giây phút khi chồng đòi quan hệ là những phút giây phút khủng khiếp nhất đối với tôi. Cứ mỗi khi tôi làm công việc nhà xong xuôi, hai vợ chồng về phòng là anh lại lao vào tôi. Khi về phòng rồi, anh bắt tôi phải khỏa thân và nghe theo mọi yêu cầu tình dục từ anh.
Thay vì những lời lẽ đưa tình, anh "văng" vào mặt tôi những lời nói tục tĩu, xúc phạm. Thậm chí, anh còn trói tôi vào thành giường hay bịt mắt tôi lại rồi mặc tôi van xin vì đau đớn, anh giống như con thú "khát tình" dày vò cơ thể tôi. Dần dần, tôi không còn cảm giác mình là người vợ mà thay vào đó là một thứ đồ chơi để làm anh thỏa mãn nhục dục của mình.
Sau những lần bạo dâm của anh, tôi bị tổn thương vùng kín nghiêm trọng. Đi khám, bác khuyên tôi nên kiêng quan hệ tình dục một thời gian. Nhưng mỗi đêm, anh vẫn bắt tôi phục tùng mặc cho tôi kêu đau đớn và xin anh dừng lại.
Đã bao lần tôi có ý định kết thúc cuộc hôn nhân này nhưng suy cho cùng thì chúng tôi mới chỉ cưới nhau được 1 tháng và tôi cũng không còn mặt mũi nào nếu đem chuyện xấu mặt này kể cho gia đình mình. Những lúc bình thường anh vẫn yêu chiều và giúp đỡ tôi làm việc nhà. Cứ nghĩ như vậy, tôi đành ngậm ngùi cam chịu.
Theo VNE
Vợ ngoan nhưng có sở thích bệnh hoạn Tôi và vợ tôi cưới nhau đến nay cũng đã được gần 4 năm. Chúng tôi đã có một cháu trai và gia đình chúng tôi khá hạnh phúc. Nhưng tôi không biết sẽ phải nghĩ thế nào vì vợ tôi rất ngoan nhưng lại có sở thích "bệnh hoạn". Tôi là một kiến trúc sư, năm nay tôi 35 tuổi. Còn vợ...