Chồng hết tiền, bị “đá” mới quay về quỳ trước chân tôi
Sau khi bị người tình “đá” chồng tôi mới quay về nhà quỳ dưới chân tôi xin tha thứ, nhưng lúc đó thật sự trong lòng tôi không còn đủ bao dung, rộng lượng để tha thứ cho gã chồng bội bạc ấy nữa.
Nỗi cay đắng của người phụ nữ là lấy phải người chồng tệ bạc có mới nới cũ. Chẳng người phụ nữ nào có thể chấp nhận cảnh “kẻ đắp chăn bông, kẻ lạnh lùng”. Nhưng lấy chồng an phận nhà chồng, thông minh, xinh đẹp cũng không bằng may mắn.
Đàn bà sướng khổ nhờ chồng, cũng vì thế mà sau khi lấy chồng được hơn 1 năm tôi đã tự xác định được tương lai của bản thân mình chẳng thể sướng nổi. Mặc dù lấy chồng không phải sống cảnh làm dâu vì bố mẹ chồng tôi sống ở quê, một năm vợ chồng tôi chỉ cần về quê lo lễ tết, thăm ông bà dăm ba lần là được. Nhưng cái khổ của tôi không nằm ở mẹ chồng mà nằm ở ngay người chồng tệ bạc.
Sau khi kết hôn không bao lâu chồng tôi đã bộc lộ rõ bản chất con người mình. Bao nhiêu việc nhà anh đổ hết lên đầu tôi, công việc ở cơ quan anh trì trệ, luôn giậm chân tại chỗ, trong khi chồng người ta thì ngày ngày tiến lên, làm hết chức nọ vụ kia thì chồng tôi mãi vẫn chỉ là một nhân viên quèn lương ba cọc ba đồng.
Kể từ khi lấy nhau chưa bao giờ tôi được biết đến đồng lương của anh. Hễ hỏi là anh nói tháng này trả nợ người này người kia, hay tháng này đi làm muộn, phạm lỗi bị sếp phạt gần hết lương… đến nỗi vì quá chán ngán mà tôi không buồn hỏi gì thêm nữa. Nhưng chưa dừng lại ở đó, cứ đầu tháng là anh lại ngửa tay ra xin tiền vợ. Nếu tôi đưa tiền cho anh thì như muối bỏ bể, bao nhiêu tiền cũng không thấm vào đâu, còn nếu vùng vằng không đưa thì y như rằng hai vợ chồng lại lôi nhau ra cãi vã. Đó là chưa kể đến chuyện vợ chồng tôi còn son chưa có con cái gì vướng bận.
Cứ nghĩ đến cảnh chồng như thế này tội lại chẳng dám sinh con, có con cái rồi trăm khoản tiền đổ lên đầu lúc đó tôi biết tính thế nào. Bạn bè, đồng nghiệp nhiều lần nhắc khéo tôi “Em mà không quản lý chồng cẩn thận thì có ngày mất chồng như chơi, đàn ông là dễ thay lòng đổi dạ, có mới nới cũ, không khéo nó ngoại tình tứ tung bên ngoài đó…”.
Video đang HOT
Những lúc công việc bộn bề, đầu óc quay cuồng tôi chẳng còn thời gian mà nghĩ đến việc chồng có ngoại tình hay không, đôi khi tôi chỉ biết tặc lưỡi cho qua “ngưỡng đàn ông ấy mà ngoại tình được em càng mừng, chưa hết tháng đã hết tiền thì lấy đâu ra tiền mà nuôi gái…”. Rồi đôi khi nghĩ lại tôi cũng ngờ ngợ, chồng tôi mặc dù lương thấp thì mỗi tháng cũng được đến 4 – 5 triệu, cơm ăn ở nhà, quần áo vợ mua thì tiêu gì hết ngần ấy tiền… từ đó tôi sinh nghi.
Biết vợ bắt đầu tính toán nên sau này mỗi tháng chồng tôi cũng đưa về cho tôi 2 triệu, số còn lại chồng tôi nói tiêu linh tinh hết, trả nợ hết, ăn uống cơ quan hết rồi. Mặc dù cầm tiền của chồng nhưng tôi vẫn bán tín bán nghi chuyện chồng ngoại tình, vì thế ngày ngày tôi vẫn dành thời gian theo dõi chồng. Đầu tiên tôi khai thác thông tin trên facebook của chồng, sau đó đến bạn bè, đồng nghiệp của chồng. Cho đến một hôm chính tay tôi bắt được quả tang anh ngoại tình với một cô gái trẻ thì anh mới chịu thừa nhận.
Tưởng đâu sau lần “tan hoang cửa nhà” ấy chồng tôi đã ăn năn, hối hận mà quay về làm người đàn ông tử tế. Ai ngờ đâu vẫn đóng đó, đàn ông sở khanh vẫn muôn đời sở khanh.
Vì bị tôi quản lý toàn bộ số lương hàng tháng nên chuyện chồng tôi ngoại tình “lần 2″ mới vỡ lẽ. Cô ả kia vì không thể moi được ở chồng tôi đồng nào nên mới “đá” anh không thương xót. Sau khi bị người tình “đá” chồng tôi mới quay về nhà quỳ dưới chân tôi xin tha thứ, nhưng lúc đó thật sự trong lòng tôi không còn đủ bao dung, rộng lượng để tha thứ cho gã chồng bội bạc ấy nữa, nên tôi nhất quyết đòi ly hôn, còn chồng vẫn ngày ngày cầu xin sự tha thứ ở tôi.
Đã hơn 1 tuần, ngày nào anh cũng nhắn tin, gọi điện nài nỉ tôi cho anh về nhà, tha thứ cho anh để anh có thể làm lại từ đầu. Giờ đây tôi không biết mình có nên mủi lòng tha thứ cho anh nữa không? Sợ rằng mai đây “ngựa theo đường cũ”, khi “nhà êm cửa ấm” rồi chồng tôi sẽ bay nhảy ra ngoài mà ngoại tình lần 3, lần 4.
Theo ĐSPL
An nhiên đi qua khó khăn
Nhìn con gái nằm cong queo trên giường, tay chân đỏ ửng những nốt phát ban dày đặc, đỏ chót, đôi môi sưng mọng, rách toạc, lấm chấm những vết máu đã khô... me thật sự không cầm được nước mắt.
Ảnh minh họa
Con ốm đến hôm nay đã là ngày thứ 7. Mẹ nghỉ làm ở nhà với con tổng cộng được ba ngày, và với đống công việc còn tồn đọng ở trên công ty thì chăc chăn ngày mai mẹ se lai phải xa con .
Mẹ đã nghĩ con gái của mẹ hết ngày hôm nay sẽ khỏi ốm, nhưng dường như bệnh lại nặng thêm hơn. Con sốt siêu vi, sốt cao trong ba ngày. Rồi môi nóng quá bị nứt toạc ra, bác sỹ bảo bị viêm nạc môi. Con đau, buổi sáng ở nhà thỉnh thoảng lại bảo mẹ, "Mẹ, đau môi!". Mẹ không biết làm như nào, chỉ biết vờ thổi thổi cho con hết đau, rồi lại giặt khăn sạch chấm chấm môi cho con và xoa một lớp thuốc mỏng lên cho môi con bớt khô, rát.
Trưa nay mẹ chuẩn bị ít cháo, định bụng đút cho con thì khi trở vào phòng đã thấy con vừa thiếp đi. Cả sáng con không ăn được gì, lại bị đau bụng, ra ra vào vào nhà vệ sinh đến hơn 5 lần. Me tư nhiên buông xuôi cô găng khi không biêt phai chăm soc con như thê nao nưa, đanh đê con chiu đoi, gương măt xanh xao, mê mêt chim vao giâc ngu trưa.
Rôi me thơ dai, ngôi bo chân trên giương nghi vê nhưng ngay tê hai cua minh. Bắt đầu bằng việc mẹ đánh rơi chiếc ví, trong đó có môt sô giấy tờ tùy thân, the ATM cua me va bô, công vơi số tiền bằng nửa tháng tiền ăn của gia đinh. Cả nhà đã rối tung lên vì mọi thứ trở nên thật bất tiện và tệ hại. Thi con lại bắt đầu bị ốm. Tiền trong nhà đã dần cạn kiệt mà mẹ vẫn chưa thể hình dung nguồn thu tiếp theo ở đâu ra.
Đầu óc mẹ quay mòng, chăm con mà mẹ chẳng thể nào nhập tâm, ruột gan cứ rối bời. Mẹ thấy mệt mỏi khi vừa phải chăm con, lại vừa phải trông em. Mẹ thấy mình hoàn toàn bất lực khi cả hai con đều khóc, khi vừa phải bế em trên tay, vừa cố dỗ con uống thuốc hay ăn cháo. Tâm trạng mẹ vốn đã chán chường, lại rơi tõm vào trong khúc ca váng đầu mà hai con thi nhau tạo nên, thì mẹ không còn có thể kiểm soát nổi mình. Mẹ quát tháo vang nhà, tét đít con đến mấy lần và lúc nào cũng cau có mặt mày.
Nhưng rồi khi nhìn con ngủ thiếp đi vì mệt như khi này, bỗng dưng mẹ thấy thật đau lòng vô cùng. Một cảm giác chua xót chạy dọc sống lưng, khiến nước mặt mẹ rơi lã chã lúc nào không hay. Mẹ lúc này mới nhận ra, con gái mẹ thật đáng thương khi đã bị ốm, lại còn phải chịu trận từ sự rầu rĩ, ủ dột của mẹ. Trong mấy ngày ở bên cạnh con, mẹ lúc nào cũng thất thần và chẳng thể chu đáo nổi việc gì. Vô tình, mẹ đẩy không khí nhà mình chùng xuống, cả nhà nhìn ai ai cũng muốn cau có với nhau. Và con dẫu mệt, lại vẫn chẳng được nghỉ ngơi tử tế thêm chút nào cả.
Me lây môt hơi thât sâu, hit vao rôi thơ ra, quyết tâm mình phải cư xử khác đi. Mẹ se xem nhưng ngay nay như môt phep thư cua cuôc đơi danh cho minh. Va phai vươt qua no băng sư manh me vôn co.
Nên me se phai diu dang hơn vơi con, se cố gắng để gạt những nỗi lo vụn vặt sang một bên, để tươi cười, chuyện trò và an ủi con. Me se khơi dậy chút cảm hứng còn sót lại tận sâu trong đáy lòng mình để truyền sang cho con. Me chơt nhân ra khi mẹ thay đổi thái độ với con, thi con cung trơ nên ngoan ngoan hơn rât nhiêu. Con không còn mè nheo, quấy khóc nữa, mà rât hợp tác với mẹ trong việc ăn, việc uống.
Va khi me không con lông lên cau găt vơi bô, ti nanh bô viêc nay viêc kia nưa, thi bô cua con lai bông trơ thanh ngươi đan ông đam đang biêt bao nhiêu. Bô giup me trông ca hai chi em trong luc me nâu cơm, hay tranh thu giăt giu, don dep nha cưa khi me đang bân dô con ngu. Con thơi gian sau cuôi cua buôi tôi, bô me danh cho nhau, lăng le nhin vao nhưng mêt nhoc cua nhau va thây thương yêu đong lên nhiêu hơn.
Me tư nhu, nhưng kho khăn hiên tai nêu đem so vơi hanh phuc binh di ma me đang co, thât chăng hê đang chi. Nên cư an nhiên ma đi xuyên qua kho khăn, rôi thi binh yên se đên. Chăc chăn la thê!
Theo Dân Trí
Chồng sắp cưới chuẩn bị đi chơi qua đêm với vợ cũ Em đã có bầu 4 tháng, bọn em chuẩn bị kết hôn nhưng anh vẫn qua lại với vợ cũ và cô con gái nhỏ. Anh vẫn giữ những tấm hình thời hai người họ còn mặn nống và họ còn chuẩn bị đi chơi qua đêm với nhau... Chào các anh chị, em đang trong tình trạng bế tắc không biết nên...