Chồng hay chửi bới, mặc vợ một mình chăm gia đình
Một mình tôi tự lo kinh tế, nợ nần, rồi cũng mình tôi chăm lo cho con, cho chồng, vậy mà hễ về đến nhà là anh chửi bới, mắng nhiếc vợ thậm tệ.
Thật là buồn khi viết dòng tâm trạng này, tôi cảm thấy bế tắc quá! Sinh ra trong hoàn cảnh gia đình khó khăn, không hạnh phúc cũng không giàu sang như các bạn cũng trang lứa, tôi cũng cố gắng cho mình tấm bằng cao đẳng. Tôi cũng không phải là người lười biếng, tôi học hỏi, chịu khó nên cũng có vốn kinh nghiệm trong công việc, chuyên ngành thuế, cũng quyết toán thuế, giải quyết hồ sơ mà nhiều người không làm được.
Nhưng có lẽ tôi chưa may mắn. Lấy chồng, hai vợ chồng lương ba cọc ba đồng, nhưng tôi vẫn tiết kiệm được ít tiền, cho bạn vay, nó làm ăn thua lỗ, tôi trắng tay (trong đó có một ít tôi cũng đi vay chỗ khác). Gia đình tôi đã nghèo, bố mẹ chồng cũng vất vả, tôi cáng đáng hết mọi việc to nhỏ. Chồng thì lương thấp tôi cũng không trách bởi lương nhà nước chỉ có vậy thôi. Nhưng anh lại chẳng được như những người đàn ông khác. Cả ngày hai vợ chồng tôi chẳng nói với nhau câu nào, nếu có thì lại là sự cáu bẳn của anh.
Một mình tôi cứ lo toan đủ việc, hai vợ chồng ăn uống, con cái, tôi như sắp phát điên vì tiền. Rồi tôi xin được một công việc cũng tạm, lương được 6 triệu và tôi nhận thêm sổ sách về làm, vậy là cũng trang trải cho cuộc sống, tiền trả nợ đủ. Nhưng chẳng được bao lâu giám đốc qua đời, công ty làm ăn thua lỗ, tôi lại rơi vào cảnh thiếu tiền vì lương chỉ còn lại một nửa. Khi đó tiền chỉ đủ trả nợ và đóng học cho con.
Video đang HOT
Ảnh minh họa: Starbaby.
Tôi đã rất buồn về chuyện này, tôi chán cái cảnh cứ quay chỗ nọ đập chỗ kia, đã chẳng vui vẻ, đã mệt mỏi, đi làm về chồng tôi chỉ biết chửi bới nhà cửa luộm thuộm, rồi nấu ăn không ngon, giặt quần áo không sạch. Anh không đoái hoài chuyện tiền nong, cũng như chia sẻ nỗi nhọc nhằn này với vợ.
Các bạn có tưởng tượng được một người phụ nữ đi làm về đón con, tắm cho con, cho con ăn, nấu cơm, rửa bát, rọm nhà cửa, rồi bị chồng chửi chưa? Rồi tới ngày hôm sau lại thêm nỗi lo về tiền nữa. Sao tôi thấy mệt mỏi quá, lúc nào cũng nghĩ về kinh tế, trong khi chồng không giúp được gì lại còn suốt ngày căng thẳng với vợ.
Nhiều lúc tôi không thiết sống, muốn vứt bỏ mọi thứ ra đi, nhưng nghĩ tới đứa con thơ tôi không đành lòng. Giờ tôi phải làm sao để chồng tôi thay đổi, cùng tôi chí hướng làm ăn, chăm lo gia đình đây? Mong mọi người cho tôi lời khuyên.
Theo Ngoisao
Muốn đi 'vượt rào' để 'kiếm' con
Mệt mỏi vì chồng không chịu đi làm, tôi cần người chia sẻ, cảm thông. Và đó là điều kiện đẩy tôi vào hành động tội lỗi.
Tôi năm nay 34 tuổi. Vợ chồng tôi là bạn học với nhau từ thời phổ thông. Năm năm trước, chúng tôi đã có một đám cưới hạnh phúc sau 9 năm yêu nhau. Thời gian yêu nhau, chúng tôi nhiều lần đi quá giới hạn và do không giữ gìn được, tôi đã phải 3 lần đến bệnh viện để bỏ đi giọt máu của mình. Vì thế, đã 5 năm cưới nhau mà chúng tôi vẫn chưa một lần mang thai lại, dù chúng tôi không dùng biện pháp kế hoạch nào. Vợ chồng tôi đã chạy chữa nhiều nơi bằng đông y, tây y nhưng vẫn chưa có kết quả. Vợ chồng tôi cũng đã làm các xét nghiệm cần thiết và bác sĩ kết luận chúng tôi hoàn toàn bình thường.
Ba năm trở lại đây, chồng tôi kinh doanh, buôn bán bị thua lỗ liên tiếp, vì thế, anh quyết định nghỉ hẳn ở nhà lo cơm nước và sắc thuốc uống cho hai vợ chồng để tôi toàn tâm, toàn ý với công việc. Lúc đầu, nghe anh nói thế, tôi cũng nhất trí, muốn anh nghỉ ngơi một thời gian cho lại sức vì sau khi làm ăn thua lỗ, vợ chồng tôi cũng suy sụp, giảm sút sức khỏe.
Ba năm anh ở nhà là ba năm tôi phải gồng mình lên để lo toan cho cuộc sống gia đình. Với đồng lương công chức nhà nước, một mình tôi phải đảm bảo cuộc sống tối thiểu của hai vợ chồng, lo tiền thuốc thang chạy chữa, lo đối nội đối ngoại, lo gom góp trả món nợ khổng lồ gần 1 tỷ đồng mà chúng tôi đã vay. Mặc dù đã cố gắng chi tiêu thật tiết kiệm nhưng tôi cũng chưa gom góp trả nợ được bao nhiêu. Mỗi lần, có người trong gia đình hoặc bạn bè cần tiền, tôi lại phải chạy đôn chạy đáo đi vay chỗ nọ để trả chỗ kia. Còn anh, hằng ngày vẫn chỉ quanh quẩn ở nhà phục vụ cơm nước và đợi tôi tan sở về.
Đã nhiều lần tôi nhỏ to tâm sự cùng anh và mong anh tìm một công việc nào đó để đi làm cho khuây khỏa, cũng vừa là để phụ giúp tôi lo cho cuộc sống, trả bớt nợ nần. Nhưng tôi gợi ý làm bất cứ việc gì anh cũng chê thu nhập thấp, không làm. Mặc dù anh làm ăn thua lỗ và nợ nần nhiều nhưng chưa khi nào tôi than phiền hay trách mắng gì anh. Tôi luôn động viên, an ủi và chia sẻ cùng anh với mong muốn vợ chồng chung sức để làm lại từ đầu.
Thời gian này, tôi thấy căng thẳng và mệt mỏi vô cùng vì vừa lo thuốc thang cho hai vợ chồng lại vừa lo kiếm tiền trang trải cuộc sống, trả nợ. Nhiều lúc, tôi không hiểu chồng mình nghĩ gì khi thấy tôi lo nghĩ nhiều và sút cân trầm trọng? Tôi buông xuôi và chán nản. Tôi muốn đi thụ tinh ống nghiệm nhưng kinh tế không cho phép tôi làm việc đó lúc này. Chính sự thờ ơ, bỏ mặc tôi tự loay hoay với cơm áo gạo tiền của chồng đã đẩy tôi đến việc ngoại tình, mặc dù tôi vẫn rất yêu chồng.
Người ấy là bạn của tôi. Chúng tôi quen nhau cách đây 6 năm khi anh đến cơ quan tôi công tác. Tôi là người không xinh đẹp nhưng theo bạn bè, đồng nghiệp đánh giá thì rất có bản lĩnh, tự tin và duyên. Vì vậy, anh cũng không là ngoại lệ khi bị tôi thu hút. Anh cũng đã nhiều lần nhắn tin, gọi điện thổ lộ điều đó với tôi nhưng tôi vẫn giữ mối quan hệ ở mức bạn bè. Thỉnh thoảng, chúng tôi vẫn gọi điện hoặc nhắn tin hỏi thăm nhau, chia sẻ với nhau về công việc.
Một năm trở lại đây, chúng tôi có nhiều cơ hội gặp nhau hơn và cách đây không lâu, do không kìm chế được cảm xúc, chúng tôi đã "vượt rào". Cả tôi và anh đều nhận thấy chúng tôi có lỗi với chồng tôi và vợ con anh, song do quá chán nản, mệt mỏi với cuộc sống nên tôi luôn khát khao có người để tâm sự, động viên, chia sẻ với tôi mọi vui buồn. Anh luôn sẵn sàng đến với tôi bất cứ khi nào tôi cần. Tôi ngoại tình nhưng không có ý định bỏ chồng.
Gần đây, tôi luôn có suy nghĩ sẽ giấu mọi người để có một đứa con với người ấy, sau đó, tôi sẽ chủ động chấm dứt chuyện này để cả hai trở lại với gia đình. Mặc dù biết như thế là tội lỗi nhưng tôi hy vọng khi có con, cuộc sống vợ chồng tôi sẽ thay đổi. Mấy ngày nay, tôi suy nghĩ rất nhiều. Mong các độc giả quan tâm hãy cho tôi lời khuyên hữu ích.
Theo VNE
Vợ tôi suốt ngày chỉ biết đến tiền Có hôm tôi đi làm về mệt, chưa kịp thay quần áo, vợ đã cằn nhằn hôm nay phải chi tiền này, tiền kia, đóng tiền học cho con hết bao nhiêu... Tôi và vợ cưới nhau đã được 4 năm có một mặt con, cuộc sống gia đình cũng gọi là đủ ăn đủ mặc, dù kinh tế khó khăn nhưng tôi...