Chồng hất nồi nước sôi về phía tôi
Từ ngày lấy nhau, anh liên tiếp đ.ánh đ.ập, có lần vì anh b.óp c.ổ và đ.ập đ.ầu vào tường, tôi choáng váng, phải vào viện chụp cắt lớp.
Tôi lấy chồng được hai năm rưỡi, có con gái gần 2 t.uổi. Vợ chồng tôi đến với nhau có lẽ do sức hút từ ngoại hình ngay lần gặp đầu tiên. Cùng công ty nhưng chồng tôi không làm việc ở văn phòng. Do những đ.ánh giá tốt của mọi người dành cho cả hai và cảm giác yêu đương còn mới mẻ nên chúng tôi nhanh chóng cưới, sau đó đến tận bây giờ tôi chưa bao giờ cảm thấy chồng thật sự yêu mình.
Tôi có thai sau khi cưới gần 4 tháng, lúc đấy chồng còn đi làm xa, cuối tuần mới về nhưng hầu như chưa bao giờ có hành động chăm sóc gì tôi mặc dù luôn nói yêu thương. Trong thời gian đấy, vợ chồng có mâu thuẫn nhỏ nhặt, chồng đã xô tôi ngã vài lần dù tôi mang thai to. Sau đó do cơ địa, tôi sinh non khi mới mang thai được 7 tháng, con rất yếu, phải nằm viện gần hai tháng. Lúc mới sinh, con nằm lồng kính, tôi dù mới sinh hôm trước, hôm sau đã đi bộ lên tầng 3 một ngày 6, 7 lần để thăm và vắt sữa cho con, vì thế vết thương của tôi không lành lại được và đ.au đ.ớn rất nhiều.
Đau về thể xác và lo lắng buồn vì con nhưng chồng không hề có một lời hỏi han hay động viên nào. Anh đang làm ở Hà Nội, lấy lý do bận công việc, mỗi ngày chồng vào viện thăm tôi khoảng 10 phút, vào cũng chỉ hỏi han loanh quanh người khác chứ hầu như không nói gì với tôi. Lúc đấy tôi thật sự không hiểu chồng mình, lờ mờ nhận ra tình cảm anh dành cho tôi. Con được khoảng 4 tháng t.uổi, một lần anh đi hát karaoke tôi gọi anh tắt máy, tôi đã nhắn tin nói chồng mấy câu, anh về nhà, lao thẳng vào phòng tát tôi đến hộc m.áu mũi trong khi tôi đang bế con, cho con ăn sữa.
Ảnh minh họa: Inmagine.
Nỗi đau thể xác không lớn bằng nỗi đau tinh thần. Chồng dùng tất cả sức lực đ.ánh liên tiếp vào mặt tôi. Sau đó anh xin lỗi, mọi chuyện cũng qua nhưng tôi không bao giờ quên được gương mặt ghê sợ của anh lúc đó. Kể từ đấy, tình cảm và sự tôn trọng của tôi dành cho anh mất đi nhiều. Khi con được 9 tháng t.uổi, một lần vợ chồng mâu thuẫn, anh b.óp c.ổ và đ.ập mạnh đầu tôi vào tường. Tôi gần như ngất đi vì choáng váng anh ta mới dừng rồi lại rối rít xin lỗi. Mấy hôm sau tôi vẫn choáng, phải vào viện chụp cắt lớp.
Kể từ ngày đó tôi biết rằng sự tôn trọng dành cho chồng mãi mãi không thể có lại. Tôi hận và khinh con người ấy. Thời gian rồi cũng xoa dịu mọi chuyện, vợ chồng tôi bình thường trở lại nhưng mỗi khi mâu thuẫn, tôi dường như tức giận hơn, vợ chồng to tiếng văng tục xúc phạm lẫn nhau. Tôi đã nói rất nhiều câu xúc phạm chồng, anh luôn miệng nói tôi ghê gớm, tự cho mình là một người chồng, người cha tốt và đặc biệt luôn đúng. Tôi biết mình cũng sai, cũng không tự bào chữa cho mình nhưng trước khi lấy chồng, tôi không bao giờ nói tục dù là một từ.
Trong cuộc sống hàng ngày, anh không bao giờ quan tâm đến việc trong nhà. Anh cho rằng đã đi làm k.iếm t.iền về cho gia đình là quá tốt rồi, mọi việc mua sắm sửa chữa trong nhà đều do tôi tự lo. Thậm chí cái bóng đèn cháy mấy ngày chồng cũng không thay mà tôi phải tự lấy thang để làm nhưng luôn miệng chê tôi lười nhác.
Từ ngày lấy chồng, lo trả nợ cho nhà chồng rồi lo cưới xin cho em chồng, tôi hầu như chưa làm được gì cho ba mẹ mình. Lúc đầu tôi không hề suy nghĩ gì, coi việc của chồng là của mình, nợ của chồng cũng như của mình, vậy mà anh càng ngày càng ích kỷ, muốn lo cho bố mẹ và em mình mà quên gia đình riêng, nhiều lần giấu giếm. Tôi tỏ thái độ không đồng ý, chồng x.ỉa x.ói tôi là con dâu này nọ.
Tôi mắc lỗi gì anh đay nghiến cả năm trời, còn nếu anh có lỗi lại quay ra nổi khùng với tôi. Tính chồng rất hay khó chịu, năm phút trước còn vui vẻ, năm phút sau đã cáu gắt, nhiều khi tôi không biết lý do là gì. Tôi luôn phải nhìn vào mặt chồng để xem thái độ, với người ngoài, anh vô cùng hào phóng và nhiệt tình, thậm chí đến mức khó tin nhưng với vợ con lại khác. Tuy vậy, ngoài xã hội ai cũng nhìn nhận anh rất tốt, hiền lành, có tài.
Video đang HOT
Sau những chuyện như đã kể, tôi vẫn hoang tưởng rằng chồng mình là người tốt cho đến cách đây mấy hôm, chỉ vì mâu thuẫn nhỏ, anh đã ném cả nồi nước đang sôi trên bếp về phía tôi, may mắn tôi không bị bỏng nhưng bị mảnh thủy tinh vỡ cắt vào. Tôi đã c.hảy m.áu khắp nhà và chính hình ảnh đấy đã khiến tôi bị ám ảnh. Giờ đây tôi hoàn toàn bế tắc, nhìn con cảm thấy như thắt ruột, tôi nên làm gì bây giờ?
Thư hồi đáp của người chồng:
Gửi các bạn!
Tôi vừa đọc được bài viết của vợ. Lúc các bạn đọc được bài viết này, vợ chồng tôi cũng tạm gọi là hòa bình. Tôi băn khoăn không biết có nên viết bài trả lời hay không vì thực sự việc đó cũng không có ý nghĩa gì. Tuy nhiên tôi cũng muốn nhận được các đóng góp ý kiến để tự nhìn nhận và đ.ánh giá lại bản thân vì thực tế tôi cũng đã nhiều lần tự hỏi mình có ra gì hay không rồi. Để các bạn dễ hiểu, tôi sẽ đi từng vấn đề một theo những cái vợ tôi nêu ra:
Chúng tôi làm cùng một cơ quan, tuy biết nhau từ rất lâu nhưng chưa thực sự tiếp xúc vì chúng tôi làm việc khác nơi. Chúng tôi gặp và đến với nhau rất nhanh theo như vợ tôi là do vẻ bề ngoài hay gì không biết, còn tôi do tình cảm. Vợ nói không cảm nhận được tình cảm của tôi có lẽ đúng vì hoàn cảnh xuất thân của chúng tôi khác nhau. Trong gia đình hay rộng hơn là ở vùng quê tôi, mọi người ít thể hiện tình cảm ra đối với những người thân yêu của mình. Tôi cưới vợ vì tình yêu vì, đến giờ tôi chưa hề xin xỏ hay nhận bất cứ cái gì từ phía gia đình vợ ngoài tình cảm. Trong mắt tôi, vợ đẹp nhưng với mọi người vợ cũng bình thường như bao người khác.
Khi vợ tôi sinh em bé đúng là lúc tôi bắt đầu triển khai một hạng mục công việc đầu tiên và nhà thầu chính là một đơn vị của Nhật Bản, rất áp lực, có thời điểm làm việc tới 3 giờ sáng. Sau khi kết thúc công việc tôi chạy vào viện thăm vợ con rồi ra nằm ở xe ô tô ngủ tới sáng. Thời điểm đó trên xe của tôi lúc nào cũng có chăn gối đầy đủ. Lúc vợ sinh con trong nhà chỉ còn hơn chục triệu, chúng tôi cũng không có sự hỗ trợ từ đâu cả. Con tôi sinh thiếu tháng phải nằm lồng kính, khi ra khỏi lồng kính được vài ngày lại phải vào cấp cứu ở bệnh viện Nhi, ra khỏi viện nhi được vài ngày lại phải quay trở lại viện, tính ra mất một tháng rưỡi nằm ở bệnh viện.
Tôi vừa phải lo công việc vừa phải chạy vạy vay mượn t.iền có lẽ đến giờ vợ tôi vẫn không biết tôi vay cả lãi ngoài để chi phí. Tôi cũng chẳng quan tâm tới vấn đề kinh phí hay chi tiêu vì bản thân biết mình sẽ lo được những việc đó. Mỗi khi vào viện thăm vợ con, cái mà tôi chưa làm được là không biết chia sẻ cùng vợ, biết vợ mệt vợ đau nhưng thực sự tôi không biết dùng lời nói cử chỉ để chia sẻ cùng vợ. Đến tận bây giờ tôi cũng chưa biết làm việc đó vì từ bé tôi sống trong môi trường như thế.
Đàn ông đ.ánh v.ợ trong hoàn cảnh nào cũng đều hèn hạ. Bản thân tôi biết rõ điều đó, tôi không biện minh cho việc làm của mình nhưng cũng muốn các bạn có cái nhìn chính xác hơn. Hôm đó cơ quan tôi tổ chức liên hoan, không hề hát hò. Ban đầu chúng tôi làm cùng cơ quan nhưng thời điểm này tôi đã chuyển sang một cơ quan khác. Vợ tôi gọi điện nhắn tin, tôi không hề tắt máy, còn trả lời rất rõ ràng là đi ăn cơm liên hoan cùng cơ quan. Sau đó cô ấy nhắn tin c.hửi bới, nói rất nhiều câu quá đáng đáng như tôi đang đi chơi gái vậy. Tôi tức điên người, không thể kiềm chế được, về tới nhà tôi lao vào tát vợ. Tôi nhận thấy đó là việc làm sai nhưng thực sự không chịu nổi khi vợ mắng c.hửi tôi như thằng đầu đường xó chợ. Tôi đã xin lỗi vợ vì dù thế nào tôi cũng sai.
Một hôm đang nấu ăn, bà giúp việc bế con đi chơi. Trong khi nấu ăn tôi tìm dụng cụ để nướng con mực và quay sang hỏi vợ có thấy chai cồn ở đâu không. Vợ chẳng thèm nói một câu đi vào nhà cầm chai cồn ra, tôi bực mình quá mắng vợ sao không thèm trả lời. Vợ lại mang chai cồn vào nhà cất đi và ra ngoài nằm xem ti vi như không có chuyện gì. Tôi bực mình tới tắt ti vi đi, vợ bỏ ra ngoài, tôi đóng cửa lại. Khoảng một phút vợ tôi quay vào nhà cầm chai côn ra bồn nước đổ hết xuống. Tôi điên quá bê cả nồi canh đang nấu quăng xuống đất. Lúc đó vợ cũng điên lên vì nghĩ tôi muốn quăng về phía cô ấy. Sau đó cô ấy c.hửi bới, vào bếp cầm 2 con dao ra dọa tôi, tôi lao tới để cho cô ấy đ.âm vào mình, trong lúc đó vô tình cô ấy bị đứt tay chứ không phải do mảnh vỡ của cái nồi làm đứt.
Nếu tôi có ý định quăng nồi nước sôi về phía vợ thì dù tôi có biết lỗi, bản thân cũng không chấp nhận được việc đó. Có thể trong lúc nóng giận, tôi tát vợ một vài cái nhưng chủ ý gây tổn thương cho vợ kiểu như quăng nồi nước sôi vào thì không.
Về việc nhà, bà giúp việc bế con từ sáng tới tối, rửa bát nấu ăn, quét dọn nhà cửa, giặt quần áo, tôi đi làm về ăn xong cơm sẽ bế con tới lúc bé ngủ. Đúng là tôi ít để ý tới những việc vặt vãnh trong nhà nhưng từ pha sữa cho con ăn, thay bỉm, bế con, ru con ngủ, đôi lúc nấu ăn tôi đều làm được tất, thực tế chẳng có việc gì trong nhà tôi không làm được. Theo tôi vấn đề ở đây là vợ chồng không thể chia sẻ cho nhau được thôi.
Tôi công nhận là đàn ông phải rộng lượng, phải thế này thế khác. Tôi cũng nghĩ như thế. Tuy nhiên tôi có thể rộng lượng trong mọi vấn đề t.iền bạc, riêng một vấn đề tôi dù cố mà vẫn không thể đó là tình cảm. Tôi và em đến với nhau khi em đã qua một vài cuộc tình. Tôi biết và cũng không suy nghĩ nhiều về nó. Cái tôi suy nghĩ và khó chịu là khi yêu rồi cưới tôi, em vẫn để những mối quan hệ đó (có thể chỉ là bạn bè) diễn ra xung quanh. Em vẫn thường xuyên liên lạc với người yêu cũ, tôi nói em trả lời rằng quan điểm của em đã kết thúc rồi, chẳng còn gì nên tại sao lại không thể liên lạc.
Gửi vợ: Những lời anh nói ra hôm nay có lẽ có những cái anh đã nói với em nhiều rồi. Chỉ mong rằng khi nói ra ở đây những lời đó không còn là hài hước đối với em nữa. Sau khi đọc bài viết của em và đọc những comment của các bạn đọc, em thử suy nghĩ xem liệu có đúng chồng mình như thế không. Nếu anh đúng là người như thế, có lẽ dù bất cứ lý do gì em cũng không nên tiếp tục sống cùng anh. Hy vọng em và anh sẽ hiểu nhau hơn.
Theo VNE
‘Mẹ ơi, để con lấy anh ấy, khổ con chịu’
Khi mẹ Ngân ra sức ngăn cấm, Ngân thốt lên &'Mẹ ơi, để con lấy anh ấy, khổ con chịu'. Thì cuộc đời đã an bài, lấy chồng rồi thì phải chịu chứ sao...
Ngân gạt nước mắt nói với mẹ về quyết định cuối cùng của mình. Người con gái mà mẹ cô tự hào, lúc nào cũng tin tưởng là sẽ lấy được người đàn ông tốt, yêu thương vợ con, tu chí làm ăn cuối cùng lại khiến mẹ lo lắng, thất vọng tràn trề. Đã bao nhiêu lần Ngân nói sẽ chia tay với người đàn ông này, vì anh ta thật sự tính xấu không sửa, vẫn cứ lợi dụng Ngân nhưng làm sao được. Ngân đành...
Ngân đang mang trong mình giọt m.áu của người đàn ông cô yêu. Nhưng vì thương con gái, mẹ Ngân bảo, &'mong con suy nghĩ thật kĩ vì mẹ cảm nhận nó không yêu con. Nó chỉ lợi dụng con, bây giờ nó lấy con về để h.ành h.ạ con, để phục vụ gia đình nhà nó. Con có công việc tốt nên nó muốn cưới con chứ con thấy đấy, chưa cưới nó đã có bồ, con còn cố làm gì'. Thương con, Ngân không chịu được cảnh con cô sinh ra không có cha, Ngân chấp nhận làm người đàn bà bất hạnh vậy, lấy chồng là theo chồng.
Khi mẹ Ngân ra sức ngăn cấm, Ngân thốt lên &'Mẹ ơi, để con lấy anh ấy, khổ con chịu'. Thì cuộc đời đã an bài, lấy chồng rồi thì phải chịu chứ sao...
Khi mẹ Ngân ra sức ngăn cấm, Ngân thốt lên &'Mẹ ơi, để con lấy anh ấy, khổ con chịu'. Thì cuộc đời đã an bài, lấy chồng rồi thì phải chịu chứ sao... (ảnh minh họa)
Ngân cưới, ngày cưới cũng khá hạnh phúc, vui vẻ vì là ngày trọng đại mà. Ngân không quan tâm nhiều nữa vì cô biết, khi cô lấy anh là cô đã chọn cho mình con đường tồi tệ. Nhưng mà cái danh dự của người phụ nữ có học có hành, có công việc tốt không cho phép cô làm khác. Cô phải lấy chồng thôi, cũng được cái tiếng với hàng xóm láng giềng. Nếu như sau này, anh ta có phụ cô, cô cũng cam lòng...
Về nhà chồng, thật sự, mẹ chồng ghê gớm, bắt nạt con dâu, cái gì cũng bắt Ngân làm. Đang có bầu, anh ta cũng chẳng bận tâm, cũng cứ ép Ngân làm mọi thứ gánh cho mẹ. Anh ta bảo, mẹ già sức yếu, lấy về là để cô giúp mẹ chứ không phải tăng thêm gánh nặng cho mẹ, nên cô đành lòng, chấp nhận tất cả mọi chuyện. Ngân chăm chỉ, làm một người con dâu ngoan chỉ mong không có điều tiếng gì. Nhưng mẹ chồng khó tính, biết đâu mà nói gì bà con lối xóm...
Chồng cô say rượu tối ngày, suốt ngày quát tháo, càu nhàu với cô, khó chịu với cô. Anh dường như không bận tâm vợ mình mới cưới hay đang mang bầu. Có một trận đòn cô bị anh ta giáng lên đầu, chính trận đòn ấy đã cướp mất đứa con của cô. Cô sảy thai, khóc lóc ròng rã bao nhiêu ngày. Cô đóng chặt cửa, mẹ chồng cũng không gọi được, chồng cũng không. Cô không ăn, không uống, h.ành h.ạ bản thân mình. Cô trách bản thân sao không thoát được suy nghĩ tiêu cực, cứ sống khổ sở, h.ành h.ạ chính mình. Cô trách mình lao đầu vào chỗ khổ nhưng mà lấy chồng vũ phu, chấp nhận thôi, làm sao bây giờ. Cô đã nói với mẹ, cô chịu rồi, bây giờ còn than khóc nỗi gì...
Cô ôm mặt khóc như một đ.ứa t.rẻ. Mất con rồi thì cô còn làm vợ anh ta làm gì, sống trong cái gia đình ngục tù này làm gì, thà là b.ỏ c.hồng cho xong... Đâu phải không biết anh ta lăng nhăng rượu chè đâu, biết mà vẫn cố...
Bây giờ thì Ngân tin vào anh, tin vào sự hối cải và những giọt nước mắt mà anh chưa bao giờ rơi vì cô. (ảnh minh họa)
Sau trận ấy, cô gầy đi ghê lắm. Người cô teo tóp, cô gần như kiệt sức. Đến một ngày, cô nhận ra mình đã không còn bước đi được nữa, cô ngã quỵ. Cô vào viện cấp cứu, cảm giác thật khó thở, tưởng như mình đã c.hết đi sống lại. Cô cảm thấy bản thân mình mềm nhũn, không còn chút sức sống nào nữa. Tại sao ông trời lại khiến cô thành ra thế này...?
Lúc ấy, khi cô đối diện với sự sống và cái c.hết, chồng cô mới thấy thật sự hối hận. Anh khóc suốt mấy ngày và tỉnh rượu ra. Anh cảm thấy người vợ của mình chỉ trong vòng chưa đầy 1 tuần đã sụt tới gần chục kg. Anh chua xót, con người trong anh thức tỉnh. Anh vội vàng đưa vợ đi viện, cầu cứu bác sĩ, chăm sóc vợ với hi vọng, sự hối hận của anh sẽ khiến vợ tha thứ cho anh.
Suốt mấy tuần, anh nằm trong viện cùng vợ, cũng không ngủ mấy đêm để trông vợ. Anh nắm lấy bàn tay gầy guộc của vợ, quỳ trước giường xin lỗi vợ. Anh nhận ra, mình là một gã tồi, một gã không xứng đáng làm người... Chính anh đã biến vợ thành người phụ nữ bất hạnh vì quá yêu anh, tin anh và cưới anh...
Bây giờ thì Ngân tin vào anh, tin vào sự hối cải và những giọt nước mắt mà anh chưa bao giờ rơi vì cô. Ngân tin là, anh thật sự đã thay đổi. Cô đã tưởng mình không sống nổi nhưng lại cố gắng vì cô đã từng nói với mẹ, khổ đau cô chịu, giờ dám than ai. Nếu như không kịp đưa cô đi viện, có lẽ cô đã c.hết ở nhà, không còn chịu nổi cảnh mệt mỏi này nữa... Nhưng giờ thì sự sống hồi sinh, hồi sinh bên bàn tay của người đàn ông cô yêu. Thật may là cô còn sống. Bây giờ thì phải tiếp tục cuộc sống này, hi vọng những gì anh thể hiện là thật và hi vọng, cô sẽ có được cuộc sống hạnh phúc kể từ ngày hôm nay...
Theo Khampha
Chồng ra tay tàn bạo dù biết vợ có bầu Đến nước này, liệu tôi có nên b.ỏ c.hồng để quay về với gia đình hay không? Nhưng trở về gia đình ấy, tôi sợ mình cũng sống không yên với bà mẹ kế, người đàn bà ghê gớm nhất quả đất này mà tôi từng gặp. Chỉ là, bà ta lại được lòng bố tôi vì luôn dùng lời ngon ngọt và...