Chồng hất đổ cả mâm cơm vì vợ dám nghe điện thoại của… đàn ông
Chồng tôi ném luôn cái điện thoại xuống nhà. Chưa hết, anh còn chỉ tay vào mặt chửi tôi “lăng loàn, có chồng rồi còn đong đưa với trai” rồi hất đổ luôn mâm cơm trên bàn xuống vỡ tan tành…
Chào độc giả mục tâm sự , khi tôi viết những dòng này ra là lúc tâm trạng tôi rối bời và tổn thương vô cùng. Tất cả chỉ vì cú điện thoại từ một người đàn ông xa lạ nhầm máy mà khiến gia đình tôi mấy hôm nay căng thẳng, rơi vào bế tắc.
Tôi lấy chồng cách đây 2 năm và đã có một đứa con gái hơn 1 tuổi. Trước khi làm đám cưới, chúng tôi cũng đã trải qua 3 năm yêu nhau mặn nồng. Thời gian yêu nhau, anh ấy đã tỏ ra là một người đàn ông gia trưởng, dù rất mực yêu thương và chăm sóc tôi chu đáo nhưng cứ hễ thấy tôi liên lạc hay đi chơi với nhóm bạn thân (có cả nam lẫn nữ) là anh ấy tỏ vẻ khó chịu.
Thời gian yêu nhau, như người ta là lúc thảnh thơi, thoải mái nhất còn với tôi lại bị quản lý cả thời gian và không gian sinh hoạt.
Dù chỉ ở gần nhau có 2, 3 tháng từ lúc bắt đầu yêu nhau, sau đó anh ấy đi công tác nước ngoài 2 năm mới về, thế mà tôi vẫn phải tìm cách nói dối để có thể ra ngoài bay nhảy với bạn bè.
Tôi nhớ, có lần chỉ vì đi chơi với cô bạn thân đại học mà anh ấy chờ sẵn ở cổng nhà trọ rồi sau đó chạy vào đấm, đạp gãy luôn cánh cửa phòng và mắng chửi tôi té tát vì nghi ngờ tôi đi chơi với người đàn ông khác.
Lần khác, khi đó anh ấy đã đi công tác, tôi và đồng nghiệp đi liên hoan nhân ngày thành lập cơ quan. Vì ăn uống xong, mọi người còn đi hát nên dĩ nhiên sẽ không thể về nhà trước “giờ giới nghiêm 9 giờ” như anh ấy yêu cầu được. Vì thế mà đến 9 giờ tối, anh ấy gọi điện, tôi buộc phải chạy ra ngoài để tránh tiếng hát karaoke, giả vờ đang đi thể dục để đỡ bị nghi ngờ.
Vốn dĩ tôi phải làm vậy vì có lần, chỉ vì tôi thật thà khai báo đi hát karaoke với mấy người bạn thân mà anh ấy huy động hết bạn bè đến bố mẹ gọi điện cho tôi hỏi thăm, nói chuyện, khiến tôi muối mặt vô cùng.
Video đang HOT
3 năm yêu nhau, rất nhiều lần chúng tôi chia tay chỉ vì những ghen tuông, giận hờn vu vơ, thế nhưng cuối cùng hai đứa vẫn quay lại và đến với nhau vì đã yêu sâu đậm rồi.
Về sống chung một nhà, thời gian đầu chúng tôi khá hạnh phúc. Anh mới đầu còn đưa tôi đi khắp nơi để giới thiệu với bạn bè và đồng nghiệp. Qua thái độ và nụ cười, tôi biết anh tự hào lắm khi lấy được tôi làm vợ.
Bạn bè anh bảo rằng, anh may mắn khi lấy được vợ ngoan, thủy chung, xinh xắn lại có công việc đàng hoàng. Tôi lúc đó cũng vui sướng vô cùng vì được chồng quý trọng và yêu chiều hết mức. Thế nhưng, cuộc sống đúng không như là mơ.
Ai cũng có mặt hạn chế của mình. Người chồng gia trưởng, hết lòng vì vợ con của tôi cũng vậy.
Hàng ngày, anh có thể hi sinh cuộc gặp, cuộc nhậu với bạn bè để về nhà sớm tắm rửa, cho con ăn. Anh có thể cùng tôi nấu ăn hay ngồi xem phim, nói chuyện với vợ cả tối cuối tuần hoặc dẫn vợ con ra ngoài cùng.
Thế nhưng, nếu như tôi phạm một sai lầm gì dù nhỏ, anh có thể đay nghiến, nói đi nói lại cả ngày. Có lần chỉ vì tôi rửa bát còn dính một cái lá rau mà chồng tôi cho tôi lãnh luôn một cái tát rồi bảo tôi cẩu thả, ở bẩn.
Chuyện lên đến đỉnh điểm khi tối hôm qua, lúc tôi vừa mới bê mâm cơm ra bàn thì bất ngờ có điện thoại. Chồng tôi cầm luôn điện thoại mang đến bảo: “Có ai gọi này, số lạ đó”.
Tôi vừa bấm máy thì có giọng đàn ông nói ồm ồm: “Em à, nhớ anh không?” Đúng lúc đó, chồng tôi giật máy rồi hét lớn vào điện thoại: “Nhớ nhớ cái gì, nhớ thì đến đây gặp tao, đứng trước mặt tao mà nhớ nhung này”.
Rồi chồng tôi ném luôn cái điện thoại vỡ tung xuống nhà. Chưa hết, anh còn chỉ tay vào mặt chửi tôi “lăng loàn, có chồng rồi còn đong đưa với trai” rồi hất đổ luôn mâm cơm trên bàn xuống vỡ tan tành dù tôi còn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra và ai đã gọi điện cho mình.
Từ hôm đó đến nay, vợ chồng tôi chiến tranh lạnh, không ai nói với nhau câu nào. Tôi quá thất vọng và uất ức khi bị chồng đối xử như kẻ tội đồ mặc dù mình chẳng mắc lỗi lầm nào. Còn anh ấy luôn tỏ ra khinh khỉnh như thể tôi là hạng phụ nữ hư hỏng, đong đưa trai gái bên ngoài.
Tôi nên phải làm gì với cuộc hôn nhân này đây? Xin hãy cho tôi lời khuyên để có thể thoát khỏi tình trạng bế tắc lúc này.
Theo Người đưa tin
Cho anh ra ngoài... kiếm thằng con trai! Anh chỉ cần 1 đứa thôi!
Tôi như chết đứng khi nghe câu nói gần như khẩn cầu của chồng: "Vợ ơi! Cho anh ra ngoài kiếm thằng con trai nối dõi. Nếu không, có chết anh cũng không thể nhắm mắt vì bị mang tiếng là đứa con bất hiếu".
Tôi và anh quen nhau trong hoàn cảnh khá éo le. Hôm đó, vì muộn giờ học, tôi vội vàng phi như tên bay trên chiếc xe đạp cà tàng đến trường học. Gần đến cổng trường, bỗng đâm sầm vào chiếc ô tô rẽ sang đường, tôi nằm sõng xoài trên đường và bất tỉnh. Mở mắt, thấy mình đang nằm trên giường bệnh viện tôi mới hay mình vẫn còn sống, đưa mắt sang phải, tôi lấy một người đàn ông lạ hoắc đang nằm gục xuống dường bệnh.
Cả thời gian tôi nằm viện, vì không muốn bố mẹ phải lo lắng nên tôi không báo cho mọi người biết. Trong suốt những ngày ấy, anh là người lo cho tôi từng bữa cháo, chạy đi chạy lại với viện phí.... Cũng đáng thôi, vì anh đã gây ra tai nạn cho tôi và giờ đó là những việc đương-nhiên -phải-làm.
Sau ngày ra viện, anh vẫn muốn giữ liên lạc với tôi. Tình cảm dần nảy sinh trong những lần trò chuyện, hẹn hò, và cuối cùng, đám cưới là cái kết cho một tình yêu đẹp.
Tôi nhanh chóng có cô con gái đầu lòng, chồng tôi từ trước đến giờ vẫn thích có một thằng con trai nên khi thấy tôi sinh con gái anh không hào hứng lắm. Ba năm sau, chúng tôi lại tiếp tục đón chào một nàng công chúa. Lần này anh tỏ thái độ ra mặt, anh vẫn rất thương con yêu con nhưng nhất quyết không chịu bế, chịu dỗ dành mỗi khi con khóc.
Khi con thứ hai được một tuổi, tối nào anh cũng gạ gẫm, thủ thỉ mong tôi sinh thêm đứa nữa, cố lấy thằng cu. Ban đầu tôi nhất quyết không đống ý, nhưng sợ anh vì muốn có con trai quá mà làm liều ra ngoài vụng trộm, tôi cố gắng mang bầu lần ba mặc dù trong lòng không hề muốn vì mỗi lần sinh đẻ của tôi rất vất vả.
Nhưng "người tính không bằng trời tính", lần thứ ba cũng vẫn là một cô con gái. Lần này anh không kêu ca, than vãn nữa mà ít nói, tính tình trở nên trầm lặng hơn. Vì muốn bù đắp cho anh, tôi càng chuyên tâm hơn với nhiệm vụ làm vợ, làm mẹ, chăm sóc chu đáo cho chồng, con. Ba cô con gái của tôi càng lớn càng xinh xắn, học giỏi, còn anh cũng được thăng chức. Đi đến đâu, tôi cũng được khen có ba con con gái đáng yêu, ngoan ngoãn như vậy.
Thời gian 10 năm thấm thoắt trôi qua, tôi cứ ngỡ chồng cũng hài lòng về gia đình nhỏ của mình ai dè những thể hiện yêu thương, lo lắng với mẹ con lâu nay là do trách nhiệm phải làm thế. Trong lòng anh vẫn chưa khi nào nguôi ngoai chuyện cần phải có con trai. Tối hôm trước, khi chúng tôi chuẩn bị đi ngủ, anh nói gần như khẩn cầu: "Vợ ơi! Cho anh ra ngoài kiếm thằng con trai nối dõi. Nếu không, có chết anh cũng không thể nhắm mắt vì bị mang tiếng là đứa con bất hiếu".
Dĩ nhiên, chẳng bà vợ nào chịu đồng ý trước lời nói ấy của chồng và tôi cũng vậy. Tôi khóc và bảo anh ích kỷ, và rồi anh cũng khóc, thậm chí, anh còn quỳ xuống xin lỗi tôi, mong tôi bằng lòng cho anh đi kiếm đứa con trai.
Chồng tôi nói rằng: "Em thực sự không hiểu được nỗi khổ của anh. Bao nhiêu năm nay, lần nào về quê ngồi mâm cơm cùng anh em họ hàng, anh cũng bị mọi người nói bóng gió về chuyện vô phúc nên không có đứa con trai. Bố mẹ lại chỉ có mình anh, nếu không có đứa cháu trai chỉ sợ ông bà ra đi mà không thể nhắm mắt. Rồi bạn bè đồng nghiệp, cả phòng anh đứa nào cũng có con trai, chỉ riêng anh là sếp mà lại thua kém chúng nó. Anh uất lắm. Hơn nữa bây giờ, em nhiều tuổi không thể đẻ được. Xin em, cho anh đi kiếm thằng con trai".
Tôi đã sốc thực sự khi nghe chồng nói vậy. Càng sốc hơn khi không thể tưởng tượng được tại sao một người có học thức, có địa vị như anh ở trong xã hội này lại vẫn còn những suy nghĩ và tư tưởng lạc hậu như vậy.
Ngày hôm sau, tôi dẫn con ra ở riêng. Tôi thương mình, thương các con bao nhiêu thì càng hận anh bấy nhiêu. Tôi đau khổ không dám tin chồng mình lại ích kỉ đến như vậy. Hóa ra lâu nay, tôi và các con chỉ là cái gai trước mắt chồng.
Chồng tôi hôm sau tìm đến và khuyên tôi quay trở về nhưng tôi vẫn không chấp nhận, mặc dù anh nói anh vẫn luôn yêu tôi và các con. Tôi nói với chồng tôi sẽ chỉ trở về khi nào anh từ bỏ hẳn ý nghĩ kiếm con trai nối dõi nhưng chồng tôi không đồng ý. Anh nói bằng giá nào anh cũng phải có một đứa con trai.
Tôi yêu chồng nhưng cũng hận chồng. Tôi sẽ không để các con tôi trở về với người cha lúc nào cũng chỉ "con trai, con trai". Các con tôi đã lớn và chắc chắn chúng sẽ bị tổn thương bởi một người bố như vậy.
Theo Khám phá
Chồng hất tung cả mâm cơm vì cái bát có dính lá rau Và trong lúc ăn cơm, tôi vừa xới bát cơm đưa anh, nhìn thấy lá rau ở bát, lập tức anh hất tung cả mâm cơm văng khỏi bàn ăn, khiến bát đũa vỡ tung tóe. Mới kết hôn được hơn một tháng nhưng cuộc sống chung của tôi dường như quá mỏi mệt. Trước lấy chồng, ai cũng khen tôi trẻ đẹp...