Chồng hất cả nồi nước sôi về phía tôi
Từ ngày lấy nhau, anh liên tiếp đánh đập, có lần vì anh bóp cổ và đập đầu vào tường, tôi choáng váng, phải vào viện chụp cắt lớp.
Tôi lấy chồng được hai năm rưỡi, có con gái gần 2 tuổi. Vợ chồng tôi đến với nhau có lẽ do sức hút từ ngoại hình ngay lần gặp đầu tiên. Cùng công ty nhưng chồng tôi không làm việc ở văn phòng. Do những đánh giá tốt của mọi người dành cho cả hai và cảm giác yêu đương còn mới mẻ nên chúng tôi nhanh chóng cưới, sau đó đến tận bây giờ tôi chưa bao giờ cảm thấy chồng thật sự yêu mình.
Tôi có thai sau khi cưới gần 4 tháng, lúc đấy chồng còn đi làm xa, cuối tuần mới về nhưng hầu như chưa bao giờ có hành động chăm sóc gì tôi mặc dù luôn nói yêu thương. Trong thời gian đấy, vợ chồng có mâu thuẫn nhỏ nhặt, chồng đã xô tôi ngã vài lần dù tôi mang thai to. Sau đó do cơ địa, tôi sinh non khi mới mang thai được 7 tháng, con rất yếu, phải nằm viện gần hai tháng. Lúc mới sinh, con nằm lồng kính, tôi dù mới sinh hôm trước, hôm sau đã đi bộ lên tầng 3 một ngày 6, 7 lần để thăm và vắt sữa cho con, vì thế vết thương của tôi không lành lại được và đau đớn rất nhiều.
Đau về thể xác và lo lắng buồn vì con nhưng chồng không hề có một lời hỏi han hay động viên nào. Anh đang làm ở Hà Nội, lấy lý do bận công việc, mỗi ngày chồng vào viện thăm tôi khoảng 10 phút, vào cũng chỉ hỏi han loanh quanh người khác chứ hầu như không nói gì với tôi. Lúc đấy tôi thật sự không hiểu chồng mình, lờ mờ nhận ra tình cảm anh dành cho tôi. Con được khoảng 4 tháng tuổi, một lần anh đi hát karaoketôi gọi anh tắt máy, tôi đã nhắn tin nói chồng mấy câu, anh về nhà, lao thẳng vào phòng tát tôi đến hộc máu mũi trong khi tôi đang bế con, cho con ăn sữa.
Ảnh minh họa: Inmagine.
Nỗi đau thể xác không lớn bằng nỗi đau tinh thần. Chồng dùng tất cả sức lực đánh liên tiếp vào mặt tôi. Sau đó anh xin lỗi, mọi chuyện cũng qua nhưng tôi không bao giờ quên được gương mặt ghê sợ của anh lúc đó. Kể từ đấy, tình cảm và sự tôn trọng của tôi dành cho anh mất đi nhiều. Khi con được 9 tháng tuổi, một lần vợ chồng mâu thuẫn, anh bóp cổ và đập mạnh đầu tôi vào tường. Tôi gần như ngất đi vì choáng váng anh ta mới dừng rồi lại rối rít xin lỗi. Mấy hôm sau tôi vẫn choáng, phải vào viện chụp cắt lớp.
Kể từ ngày đó tôi biết rằng sự tôn trọng dành cho chồng mãi mãi không thể có lại. Tôi hận và khinh con người ấy. Thời gian rồi cũng xoa dịu mọi chuyện, vợ chồng tôi bình thường trở lại nhưng mỗi khi mâu thuẫn, tôi dường như tức giận hơn, vợ chồng to tiếng văng tục xúc phạm lẫn nhau. Tôi đã nói rất nhiều câu xúc phạm chồng, anh luôn miệng nói tôi ghê gớm, tự cho mình là một người chồng, người cha tốt và đặc biệt luôn đúng. Tôi biết mình cũng sai, cũng không tự bào chữa cho mình nhưng trước khi lấy chồng, tôi không bao giờ nói tục dù là một từ.
Trong cuộc sống hàng ngày, anh không bao giờ quan tâm đến việc trong nhà. Anh cho rằng đã đi làm kiếm tiền về cho gia đình là quá tốt rồi, mọi việc mua sắm sửa chữa trong nhà đều do tôi tự lo. Thậm chí cái bóng đèn cháy mấy ngày chồng cũng không thay mà tôi phải tự lấy thang để làm nhưng luôn miệng chê tôi lười nhác.
Từ ngày lấy chồng, lo trả nợ cho nhà chồng rồi lo cưới xin cho em chồng, tôi hầu như chưa làm được gì cho ba mẹ mình. Lúc đầu tôi không hề suy nghĩ gì, coi việc của chồng là của mình, nợ của chồng cũng như của mình, vậy mà anh càng ngày càng ích kỷ, muốn lo cho bố mẹ và em mình mà quên gia đình riêng, nhiều lần giấu giếm. Tôi tỏ thái độ không đồng ý, chồng xỉa xói tôi là con dâu này nọ.
Video đang HOT
Tôi mắc lỗi gì anh đay nghiến cả năm trời, còn nếu anh có lỗi lại quay ra nổi khùng với tôi. Tính chồng rất hay khó chịu, năm phút trước còn vui vẻ, năm phút sau đã cáu gắt, nhiều khi tôi không biết lý do là gì. Tôi luôn phải nhìn vào mặt chồng để xem thái độ, với người ngoài, anh vô cùng hào phóng và nhiệt tình, thậm chí đến mức khó tin nhưng với vợ con lại khác. Tuy vậy, ngoài xã hội ai cũng nhìn nhận anh rất tốt, hiền lành, có tài.
Sau những chuyện như đã kể, tôi vẫn hoang tưởng rằng chồng mình là người tốt cho đến cách đây mấy hôm, chỉ vì mâu thuẫn nhỏ, anh đã ném cả nồi nước đang sôi trên bếp về phía tôi, may mắn tôi không bị bỏng nhưng bị mảnh thủy tinh vỡ cắt vào. Tôi đã chảy máu khắp nhà và chính hình ảnh đấy đã khiến tôi bị ám ảnh. Giờ đây tôi hoàn toàn bế tắc, nhìn con cảm thấy như thắt ruột, tôi nên làm gì bây giờ?
Thư hồi đáp của người chồng:
Gửi các bạn!
Tôi vừa đọc được bài viết của vợ. Lúc các bạn đọc được bài viết này, vợ chồng tôi cũng tạm gọi là hòa bình. Tôi băn khoăn không biết có nên viết bài trả lời hay không vì thực sự việc đó cũng không có ý nghĩa gì. Tuy nhiên tôi cũng muốn nhận được các đóng góp ý kiến để tự nhìn nhận và đánh giá lại bản thân vì thực tế tôi cũng đã nhiều lần tự hỏi mình có ra gì hay không rồi. Để các bạn dễ hiểu, tôi sẽ đi từng vấn đề một theo những cái vợ tôi nêu ra:
Chúng tôi làm cùng một cơ quan, tuy biết nhau từ rất lâu nhưng chưa thực sự tiếp xúc vì chúng tôi làm việc khác nơi. Chúng tôi gặp và đến với nhau rất nhanh theo như vợ tôi là do vẻ bề ngoài hay gì không biết, còn tôi do tình cảm. Vợ nói không cảm nhận được tình cảm của tôi có lẽ đúng vì hoàn cảnh xuất thân của chúng tôi khác nhau. Trong gia đình hay rộng hơn là ở vùng quê tôi, mọi người ít thể hiện tình cảm ra đối với những người thân yêu của mình. Tôi cưới vợ vì tình yêu vì, đến giờ tôi chưa hề xin xỏ hay nhận bất cứ cái gì từ phía gia đình vợ ngoài tình cảm. Trong mắt tôi, vợ đẹp nhưng với mọi người vợ cũng bình thường như bao người khác.
Khi vợ tôi sinh em bé đúng là lúc tôi bắt đầu triển khai một hạng mục công việc đầu tiên và nhà thầu chính là một đơn vị của Nhật Bản, rất áp lực, có thời điểm làm việc tới 3 giờ sáng. Sau khi kết thúc công việc tôi chạy vào viện thăm vợ con rồi ra nằm ở xe ô tô ngủ tới sáng. Thời điểm đó trên xe của tôi lúc nào cũng có chăn gối đầy đủ. Lúc vợ sinh con trong nhà chỉ còn hơn chục triệu, chúng tôi cũng không có sự hỗ trợ từ đâu cả. Con tôi sinh thiếu tháng phải nằm lồng kính, khi ra khỏi lồng kính được vài ngày lại phải vào cấp cứu ở bệnh viện Nhi, ra khỏi viện nhi được vài ngày lại phải quay trở lại viện, tính ra mất một tháng rưỡi nằm ở bệnh viện.
Tôi vừa phải lo công việc vừa phải chạy vạy vay mượn tiền có lẽ đến giờ vợ tôi vẫn không biết tôi vay cả lãi ngoài để chi phí. Tôi cũng chẳng quan tâm tới vấn đề kinh phí hay chi tiêu vì bản thân biết mình sẽ lo được những việc đó. Mỗi khi vào viện thăm vợ con, cái mà tôi chưa làm được là không biết chia sẻ cùng vợ, biết vợ mệt vợ đau nhưng thực sự tôi không biết dùng lời nói cử chỉ để chia sẻ cùng vợ. Đến tận bây giờ tôi cũng chưa biết làm việc đó vì từ bé tôi sống trong môi trường như thế.
Đàn ông đánh vợ trong hoàn cảnh nào cũng đều hèn hạ. Bản thân tôi biết rõ điều đó, tôi không biện minh cho việc làm của mình nhưng cũng muốn các bạn có cái nhìn chính xác hơn. Hôm đó cơ quan tôi tổ chức liên hoan, không hề hát hò. Ban đầu chúng tôi làm cùng cơ quan nhưng thời điểm này tôi đã chuyển sang một cơ quan khác. Vợ tôi gọi điện nhắn tin, tôi không hề tắt máy, còn trả lời rất rõ ràng là đi ăn cơm liên hoan cùng cơ quan. Sau đó cô ấy nhắn tin chửi bới, nói rất nhiều câu quá đáng đáng như tôi đang đi chơi gái vậy. Tôi tức điên người, không thể kiềm chế được, về tới nhà tôi lao vào tát vợ. Tôi nhận thấy đó là việc làm sai nhưng thực sự không chịu nổi khi vợ mắng chửi tôi như thằng đầu đường xó chợ. Tôi đã xin lỗi vợ vì dù thế nào tôi cũng sai.
Một hôm đang nấu ăn, bà giúp việc bế con đi chơi. Trong khi nấu ăn tôi tìm dụng cụ để nướng con mực và quay sang hỏi vợ có thấy chai cồn ở đâu không. Vợ chẳng thèm nói một câu đi vào nhà cầm chai cồn ra, tôi bực mình quá mắng vợ sao không thèm trả lời. Vợ lại mang chai cồn vào nhà cất đi và ra ngoài nằm xem ti vi như không có chuyện gì. Tôi bực mình tới tắt ti vi đi, vợ bỏ ra ngoài, tôi đóng cửa lại. Khoảng một phút vợ tôi quay vào nhà cầm chai côn ra bồn nước đổ hết xuống. Tôi điên quá bê cả nồi canh đang nấu quăng xuống đất. Lúc đó vợ cũng điên lên vì nghĩ tôi muốn quăng về phía cô ấy. Sau đó cô ấy chửi bới, vào bếp cầm 2 con dao ra dọa tôi, tôi lao tới để cho cô ấy đâm vào mình, trong lúc đó vô tình cô ấy bị đứt tay chứ không phải do mảnh vỡ của cái nồi làm đứt.
Nếu tôi có ý định quăng nồi nước sôi về phía vợ thì dù tôi có biết lỗi, bản thân cũng không chấp nhận được việc đó. Có thể trong lúc nóng giận, tôi tát vợ một vài cái nhưng chủ ý gây tổn thương cho vợ kiểu như quăng nồi nước sôi vào thì không.
Về việc nhà, bà giúp việc bế con từ sáng tới tối, rửa bát nấu ăn, quét dọn nhà cửa, giặt quần áo, tôi đi làm về ăn xong cơm sẽ bế con tới lúc bé ngủ. Đúng là tôi ít để ý tới những việc vặt vãnh trong nhà nhưng từ pha sữa cho con ăn, thay bỉm, bế con, ru con ngủ, đôi lúc nấu ăn tôi đều làm được tất, thực tế chẳng có việc gì trong nhà tôi không làm được. Theo tôi vấn đề ở đây là vợ chồng không thể chia sẻ cho nhau được thôi.
Tôi công nhận là đàn ông phải rộng lượng, phải thế này thế khác. Tôi cũng nghĩ như thế. Tuy nhiên tôi có thể rộng lượng trong mọi vấn đề tiền bạc, riêng một vấn đề tôi dù cố mà vẫn không thể đó là tình cảm. Tôi và em đến với nhau khi em đã qua một vài cuộc tình. Tôi biết và cũng không suy nghĩ nhiều về nó. Cái tôi suy nghĩ và khó chịu là khi yêu rồi cưới tôi, em vẫn để những mối quan hệ đó (có thể chỉ là bạn bè) diễn ra xung quanh. Em vẫn thường xuyên liên lạc với người yêu cũ, tôi nói em trả lời rằng quan điểm của em đã kết thúc rồi, chẳng còn gì nên tại sao lại không thể liên lạc.
Gửi vợ: Những lời anh nói ra hôm nay có lẽ có những cái anh đã nói với em nhiều rồi. Chỉ mong rằng khi nói ra ở đây những lời đó không còn là hài hước đối với em nữa. Sau khi đọc bài viết của em và đọc những comment của các bạn đọc, em thử suy nghĩ xem liệu có đúng chồng mình như thế không. Nếu anh đúng là người như thế, có lẽ dù bất cứ lý do gì em cũng không nên tiếp tục sống cùng anh. Hy vọng em và anh sẽ hiểu nhau hơn.
Theo VnExpress.net
Sợ chồng cái thói vũ phu
Anh ta đánh tôi đến sứt đầu nhưng nhất quyết không cho người nhà đưa tôi đi khâu.
Gửi Bạn trẻ cuộc sống!
Khi đọc bài viết "Mất hết cảm xúc vì bị chồng đánh", tôi như thấy chính mình trong câu chuyện đó.
Tôi lấy chồng đã được 10 năm, trong suốt thời gian ấy, tôi thường xuyên bị chồng đánh đập, hành hạ, dù tôi không làm điều gì sai trái hay phật ý chồng. Có lần anh ta còn đánh tôi đến sứt một mảng đầu và chảy máu rất nhiều. Thấy tôi như vậy, mọi người trong nhà đưa tôi đi khâu thì anh ta cấm cản: "không cho cô ta đi đâu hết", để tôi quằn quại ôm đầu với cả vũng máu ròng ròng. Đấy không phải là lần duy nhất anh ta đánh tôi sứt đầu mẻ trán nhưng là lần đầu tiên tôi thấy chồng mình thật độc ác, ghê tởm.
Đã nhiều lần tôi nghĩ đến chuyện ly hôn nhưng nghĩ đến hai đứa nhỏ, tôi lại phải gắng gượng sống, gắng gượng chịu đựng nỗi đau hắn gây ra cho mình. Cuộc sống của tôi không có nụ cười, không có hạnh phúc, chỉ có nước mắt và sự tủi nhục. Tôi sống trong ngôi nhà có chồng, có con nhưng chẳng khác gì ở giữa địa ngục.
Từ những trận đánh bầm dập, những lời chửi nhiếc độc ác, những lần cư xử tàn bạo, tôi dường như không còn cảm xúc với chồng nữa. Những lúc anh ta đòi hỏi, tôi phải nhắm mắt và tưởng tượng mình đang "yêu" người cũ để không có cảm giác đau đớn do hắn ta gây ra cho mình...
Tôi chỉ ước giá như mình chưa có con thì tôi sẽ chia tay anh ta không một chút nuối tiếc (Ảnh minh họa)
Nhưng thú thật, không có cảm xúc thì cuộc sống dường như chẳng có ý nghĩa gì nữa. Hằng ngày, tôi không buồn nói chuyện với chồng, không muốn thể hiện một chút quan tâm, săn sóc nào, cũng không muốn nhẹ nhàng nịnh nọt anh ta như ngày trước. Chỉ vì hai đứa con thơ mà tôi đã phải nhẫn nhục để tiếp tục cuộc sống địa ngục đó.
Tôi không biết cuộc sống của mình có thể kéo dài được bao lâu. Tôi chỉ ước giá như mình chưa có con thì tôi sẽ chia tay anh ta không một chút nuối tiếc. Còn bạn, bạn chưa có con cái, bạn không bị ràng buộc bởi bất cứ điều gì... thì khi bạn không còn cảm xúc nữa, tôi nghĩ cách tốt nhất là bạn nên chia tay.
Tôi luôn nghĩ rằng, đàn ông vũ phu thì cả đời họ vũ phu bạn ạ! Đấy là bản tính rồi, không thể nào thay đổi được đâu! Mình xin lỗi họ hôm nay thì lần sau họ lại lên nước... và người chịu thiệt thòi không phải ai khác, là chị em phụ nữ chúng ta.
Mình nghĩ bạn nên xem lại tình cảm của mình để quyết định mọi việc thật sáng suốt. Nếu không còn tình cảm nữa thì cách tốt nhất hãy giải thoát cho nhau. Bạn cũng chưa có con cái ràng buộc nên không có gì phải lo lắng đâu! Bạn nên nhớ rằng, ở đời có rất nhiều đàn ông tốt, không vũ phu, độc ác như chồng bạn và chồng tôi đâu!
Mong bạn sớm tìm được hướng đi đúng đắn cho mình!
Theo 24h
Sập bẫy trai già Bây giờ, các anh chị em trong công ty không còn thấy chàng trai già dễ mến đưa đón cô nữa, hỏi thăm thì Ngân chỉ biết gượng cười. Ngày cưới, nắm tay "chồng già" hơn mình 13 tuổi, Ngân (Quận 5, TP HCM) cười tít mắt không biết trời đất trăng mây gì nữa. Cô vui sướng vô cùng khi có được...