Chồng giúp tôi lên đỉnh bằng sex toy
Hàng đêm chồng tôi giúp tôi lên đỉnh bằng đồ chơi tình dục vì anh bị bất lực.Mỗi lần thấy ai đó nhắc tới cụm từ “đồ chơi tình dục” tôi như kẻ tội đồ đang lẩn trốn. Tôi sợ hãi khi nghe những từ đó vì nó làm tôi nghĩ tới cuộc sống hôn nhân của mình. Một cuộc sống mà ở đó chồng tôi giúp tôi lên đỉnh bằng những dụng cụ đó thay vì anh ấy tự làm. Và khi đọc bài viết “Ghê tởm vì thấy vợ dùng sex toy” tôi lại thương chồng và thương cho chính mình.
Tàn cuộc yêu nào vợ chồng tôi cũng nhìn nhau lặng lẽ. Có lẽ trong anh lúc bây giờ cũng giống như tôi, một nỗi xót xa đến cháy lòng cứ trào dâng lên. Không ai dám nói một lời vì sự dù chỉ là một hơi thở mạnh thôi cũng có thể khiến người kia tổn thương.
Anh đứng dậy cất món đồ chơi tình dục đó vào một chỗ trong khi tôi nằm khóc một mình trên giường. Không hiểu đây đã lần thứ bao nhiêu trong cuộc sống hôn nhân của vợ chồng tôi cảnh tượng yêu đương này diễn ra. Nó như một mũi kim chích sâu vào tim tôi và chồng khiến cả hai cùng đau đớn. Nhưng có lẽ với anh, sự khốn khổ ấy nhiều hơn gấp bội.
Khi lấy anh, tôi như chú chim nhỏ tìm được bến đỗ bình yên. Tôi thấy mình vỡ òa trong hạnh phúc dù anh luôn nói với tôi về một việc “có một bí mật anh không dám nói cùng em”. Nhưng tôi bỏ qua tất cả những điều đó vì cho rằng sẽ chẳng có bí mật nào có thể đe dọa được tình yêu mà anh dành cho tôi. Chúng tôi cưới.
Cả chồng và tôi đều đau khổ khi anh phải giúp tôi lên đỉnh bằng đồ chơi tình dục vì chứng bất lực của mình (Ảnh minh họa)
Đêm tân hôn khi tôi ngập tràn dư vị của hạnh phúc thì anh khóc. Những giọt nước mắt của một người đàn ông khiến tôi không sao hiểu nổi. Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh yếu đuối tới như vậy. Và anh bắt đầu thú nhận về việc anh là một người đàn ông yếu sinh lí. Sở dĩ như vậy là vì “cậu bé” của anh quá nhỏ so với người bình thường. Anh khóc vì nói rằng quá yêu tôi nên anh không dám thú nhận chuyện đó. Vẫn khoác trên mình chiếc váy trắng tinh khôi, tôi bàng hoàng không tin nổi sự thật ấy. Nhưng tôi khóc. Tôi không khóc vì sợ rằng nước mắt của tôi là sự cay nghiệt với anh.
Chúng tôi đã trải qua nhiều đêm dài chỉ nằm ôm nhau mà không hề tiến xa hơn. Tôi biết anh cũng khao khát tôi nhiều lắm nhưng trong anh có một nỗi sợ, một nỗi khổ tâm vô hình nên anh không dám làm điều ấy. Và cuối cùng tôi phải là người chủ động. Thấy tôi loại bỏ những ám ảnh, anh cũng có vẻ được trút bỏ gánh nặng hơn. Chúng tôi hòa mình vào những cuộc yêu như bao cặp vợ chồng khác, chỉ có điều mọi thứ đều khiếm khuyến.
Cuộc yêu của vợ chồng tôi diễn ra khá chật vật. Anh ấy vẫn có chút cảm giác nhưng tôi thì không. Nhiều đêm dài diễn ra trong tình trạng đó khiến với tôi tình dục chẳng khác nào một bài học thuộc lòng nhàm chán. Tôi vẫn chiều anh mỗi khi hai vợ chồng gần gũi. Nhìn thấy anh đạt được chút khoái cảm tôi cũng thấy ấm lòng. Tôi yêu thương anh bằng tình yêu chân thành chứ không phải sự đủ đầy về xác thịt nên nhìn anh hạnh phúc tôi cũng được an ủi phần nào.
Video đang HOT
Nhưng điều gì cũng có giới hạn của nó. Tôi không thể nào làm một người vợ mà không hề biết đến mùi vị của chuyện ấy. Với tôi nó là sự bứt rứt, khó chịu nhưng với anh nó còn là sự khổ tâm và bất lực. Đó là lí do anh đề nghị nhờ tới những món đồ chơi tình dục để cứu rỗi cho những cuộc ân ái không trọn vẹn của chúng tôi.
Tôi vốn dĩ là một người phụ nữ đoan chính. Thú thực trong suy nghĩ của tôi những thứ đó thật gớm ghiếc và có gì đó bệnh hoạn. Nhưng anh nói rằng anh sẽ thấy bớt có lỗi hơn khi có thể làm cho tôi được tận hưởng chút cảm giác từ chuyện ấy dù cho anh không thể tự làm bằng chính cơ thể mà tạo hóa ban cho. Anh lặng lẽ đi mua món đồ chơi tình dục đó về, tìm hiểu cách sử dụng để có thể hỗ trợ tôi lên đỉnh. Anh nói nếu tôi không chấp nhận để anh giúp, anh sẽ thấy có lỗi vô cùng. Anh nói sự cam chịu của tôi đã là sự hi sinh quá lớn rồi nên anh không muốn tôi chịu thiệt thòi. Không có cách nào khác, tôi gật đầu đồng ý.
Lần đầu tiên tôi và chồng áp dụng cách đó, cả hai đều ngượng ngùng và lóng ngóng. Tôi thấy xấu hổ khi anh cần mẫn giúp tôi bằng thứ đồ chơi đó. Cuối cùng tôi cũng có được cảm giác từ chuyện ấy dù cho nó không bình thường như bao người khác. Cảm giác của tôi được hòa quyện bởi quá nhiều thứ, sự hưng phấn của chuyện ấy, sự xót xa với chồng và sự thương của với chính mình.
Tôi có nên phản bội chồng để được nếm trải mùi vị thực sự của chuyện “ấy” (Ảnh minh họa)
Vợ chồng tôi vẫn sống rất hạnh phúc vì anh là một người chồng tuyệt vời. Những cuộc gần gũi, âu yếm của vợ chồng tôi vẫn diễn ra như vậy: tôi làm cho anh hạnh phúc sau đó tới lượt anh giúp tôi. Nhưng cuộc yêu nào tàn chúng tôi cũng đều cảm thấy có gì đó chạnh lòng. Tôi biết anh cũng vậy. Anh đau đớn nhiều lắm khi là một người đàn ông mà không thể làm tròn những thử mà bản năng cần phải làm. Thấy anh như vậy tim tôi càng đớn đau hơn gấp bội.
Tôi cứ ngỡ bằng lòng với những điều như vậy sẽ yên ổn nhưng cuộc sống vẫn không cho chúng tôi sự bình lặng. Công bằng mà nói tôi yêu và trân trọng chồng mình nhưng chỉ có trong hoàng cảnh của tôi mọi người mới hiểu được nỗi tủi hờn của một người vợ chưa từng được trải nghiệm sự thỏa mãn tình dục cùng chồng, một sự thỏa mãn tưởng chừng rất đỗi bình thường và bản năng nhưng lại là khao khát đến cháy bỏng của tôi. Và vì thế, trước sự tấn công của anh chàng kém tuổi làm cùng công ty tôi bắt đầu giao động.
Cả tôi và anh chàng đó đều không xác định nghiêm túc với nhau. Chúng tôi chỉ xuất hiện trong đầu mình cách suy nghĩ như bèo nước gặp nhau. Tôi khao khát được một lần là người đàn bà đích thực, được tận hưởng cảm giác do một người đàn ông mang lại. Còn với anh ta, nó giống như một cuộc dạo chơi tình ái. Chắc chắn sau những giây phút ấy, chúng tôi sẽ lại trở về với vị trí của chính mình.
Từ khi lối suy nghĩ đó xuất hiện trong đầu tôi, tôi ghê tởm chính mình nhưng tôi cũng lại thèm khát được một lần đạp tung vòng tù túng để sống thật với bản năng trong con người mình. Tôi ghét việc hàng đêm tôi chỉ có thể lên đỉnh nhờ sự cần mẫn giúp đỡ của chồng qua đồ chơi tình dục. Tôi ghét cay ghét đắng việc đó. Nhưng nếu tôi phản bội anh, phản bội người chồng yêu thương tôi hết mực, phải chăng tôi là loại đàn bà chỉ vì nhục dục mà vất bỏ nghĩa tình. Tôi phải làm gì lúc này để thoát khỏi sự bế tắc này.
Theo Eva
Tình yêu, gia đình, công việc...dường như đang rời xa tôi
Tôi viết ra những dòng này trong tâm trạng rất đau khổ và tuyệt vọng. Không biết phải nói cùng ai.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình trung bình, không giàu có. Ngày còn bé, gia đình tôi cũng rất khó khăn. Tôi luôn phải chứng kiến những cảnh cãi vã của cha mẹ chỉ vì 1 lý do duy nhất - tiền. Cái thiếu thốn khi vật lộn với cuộc sống đã làm con người ta đôi khi mệt mỏi và chán nản.
Ba mẹ tôi từ lúc lấy nhau vốn dĩ không xuất phát từ tình yêu, và bao năm nay họ vẫn sống vì con cái, vì trách nhiệm. Tôi ý thức được sự khốn khổ của cái nghèo và những ánh mắt coi thường của những người xung quanh nên luôn cố gắng học và mơ ước có thể thay đổi cuộc sống.
Mọi người xung quanh, gia đình nội ngoại rất thương tôi, họ luôn khen tôi hiền lành, thật thà và chăm chỉ. Cuộc sống không giàu có về vật chất nhưng tôi lại được cái diễm phúc được tình thương của nhiều người bởi cái tính hiền lành trời sinh. Khi được đặt chân vào giảng đường đại học, tôi đã từng bước tự làm lụng, chắt chiu để tự đóng khoản tiền học phí cho mình. Tôi tiết kiệm trong từng thứ nhỏ nhặt nhất, ước mơ duy nhất của tôi là có thể cho cha mẹ tôi có một cuộc sống sung túc hơn.
Ảnh minh họa
Ra trường, nhờ học lực tốt và may mắn, tôi có ngay được việc làm ở một công ty lớn, lương tháng cũng rất khá. Và cũng tại nơi đó tôi đã gặp và yêu một người đồng nghiệp. Anh là người có ngoại hình khá, gia đình cũng rất khá giả nhưng tôi yêu anh không bởi điều đó. Tôi yêu anh khi nghe những lời tâm sự của anh trong cuộc sống, trong công việc, tôi cảm nhận anh là người có đạo đức và sống có trách nhiệm. Anh hứa cùng tôi cố gắng làm lụng và giúp tôi thực hiện ước mơ của mình.
Khi quen anh ấy, tôi đã làm việc được gần hai năm và dành dụm được cho mình một khoản tiền tuy không lớn nhưng đối với tôi khi ấy mà nói là cả một gia tài, bởi tôi chưa bao giờ được cầm một số tiền lớn như thế. Lúc này công việc làm ăn của gia đình tôi đã khá hơn và cuộc sống cũng nhẹ nhàng và dễ thở hơn rất nhiều.
Quen nhau được một thời gian, anh đưa tôi về nhà anh chơi. Tôi rất vui vì điều đó... bởi từ trước đến giờ, tôi chưa từng đến nhà của một người bạn khác phái nào như thế. Mỗi tuần tôi lại về nhà anh một lần, làm thân với ba mẹ và các anh em của anh.
Hôm đó, như thường lệ, tôi về nhà anh cùng ăn cơm trưa với gia đình, rồi anh rủ tôi lên phòng anh tham quan cho biết. Phòng anh rất đẹp, tôi luôn ước ao có được một căn phòng như thế. Từ nhỏ, tôi chưa từng được nằm ngủ trên một cái giường, tôi thèm khát có được những thứ anh đang có. Bỗng anh ôm chầm lấy tôi, hôn lên tóc tôi, lên má tôi, và từ từ nằm hẳn lên người tôi. Tôi bất ngờ, đẩy anh và kêu lên: "Đừng, em sợ lắm!".
Cho đến bây giờ tôi vẫn cảm thấy rất ân hận, tại sao mình không phản ứng mạnh lúc đó? Tại sao tôi lại buông xuôi trước những lời yêu đương của anh và tấm thân của anh đè nặng lên tôi? Tôi nhớ mãi cảm giác ấy, tôi đã khóc, tôi hoảng loạn, tôi lo sợ... một cảm giác hoang mang và rất khó diễn tả trong lòng mình.
Và có lẽ cái ngày định mệnh ấy đã dần đưa tôi trượt ngã vào những lỗi lầm khác để giờ này, tôi phải luôn sống trong lo lắng và sợ hãi. Tôi luôn nghĩ tôi đã thuộc về anh, tôi không muốn lấy và cũng không thể lấy một người đàn ông nào khác ngoài anh. Tôi sợ mất anh. Tôi làm tất cả để anh vui. Mỗi lần gặp tôi, anh đều đòi hỏi, và tôi lại cứ tiếp tục buông xuôi. Tôi sợ anh giận tôi, sợ anh bỏ tôi...
Rồi anh nói không muốn làm công mãi, anh dành dụm được một số tiền, muốn mở một quán để tự làm chủ bản thân mình nhưng vẫn còn thiếu vốn. Tôi đem hết số tiền dành dụm của mình đề góp vốn cùng với anh. Tôi cũng mong có thể cùng anh gây dựng sự nghiệp. Việc kinh doanh không thuận lợi, anh bảo tôi xem có vay mượn được chỗ nào giúp cho anh.
Anh luôn cảm thấy cô đơn vì gia đình giàu có nhưng không bao giờ giúp đỡ gì cho anh những lúc cần. Tôi nghĩ tôi sẽ cùng anh vượt qua khó khăn, cho dù ở hoàn cảnh xấu nhất, tôi và anh cũng có thể làm để trả nợ, bởi thu nhập của chúng tôi gộp lại cũng không phải là ít. Tôi như một con thiêu thân cứ lao đầu vào anh mà không hề suy xét đến những trường hợp xấu sẽ xảy ra.
Để rồi sau đó, tôi phát hiện ra rằng anh không phải là con người mà tôi luôn trân trọng. Anh đam mê nhục dục, thích chinh phục các cô gái trẻ đẹp. Anh có quan hệ lăng nhăng với rất nhiều cô gái, từ người có địa vị đến gái bán cà phê. Anh đổi số điện thoại không cho tôi biết, sang quán , bỏ nhà đi và ngang nhiên chung sống với một cô gái khác. Tôi không có giấy tờ gì để chứng minh anh là người vay tiền và số nợ ấy bây giờ mình tôi phải ôm lấy. Số tiền quá lớn ấy mình tôi không thể nào gánh nổi. Tôi tìm anh mãi trong vô vọng...
Quan hệ giữa ba mẹ tôi ngày càng trở nên xấu hơn. Họ sống với nhau như 2 cái bóng, chì chiết nhau, đay nghiến nhau như kẻ thù. Em tôi thì bỏ học, giao du với những thành phần xấu trong xã hội. Gia đình tôi có thể đổ ụp xuống lúc nào cũng không hay biết...
Tôi thấy hạnh phúc sao mà mong manh quá, dẫu tôi đã cố gắng sống làm người tốt nhưng mỗi khi tôi gần chạm tới nó thì như có một bàn tay giật lấy và cướp nó đi.
Tình yêu, gia đình, công việc... tất cả dường như đang rời xa khỏi vòng tay tôi. Một cảm giác chênh vênh, sợ hãi khiến tôi không thể vững tâm để tiếp tục với cuộc sống này nữa? Tôi phải làm sao để tìm được anh? Phải làm sao để trả hết số nợ tôi vay cho anh?... Và phải làm sao tôi có thể níu kéo được hạnh phúc gia đình mình đang ở bên bờ vực thẳm?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bi kịch vì trót đam mê nhục dục Cuộc sống quá đầy đủ về vật chất nhưng bản thân lại thiếu nghị lực, không có lý tưởng đã đẩy nhiều thanh niên sa vào con đường đam mê nhục dục, đến khi muốn thoát ra thì tất cả đã quá muộn. Chìm đắm trong những cuộc tình một đêm Gần như không hề thấy một chút ngượng ngùng nào trên gương...