Chồng giấu tôi tặng quà valentime cho người yêu cũ
Niềm hạnh phúc trong tôi vừa dâng lên thì nỗi thất vọng cũng vội ập đến khi tôi chợt nhận ra mình không phải là người phụ nữ duy nhất được anh tặng quà trong ngày lễ tình nhân.
Tôi đau đớn khi nhận ra mình không phải là người duy nhất được anh tặng quà trong ngày lễ tình nhân (ảnh minh họa)
Trước khi đến với tôi, anh đã có một mối tình mặn nồng với cô bạn đồng nghiệp cùng công ty. Vì gia đình không đồng ý cho nên anh buộc phải chia tay với cô gái đó. Đấy là tất cả những gì tôi biết về quá khứ của anh qua lời kể của em gái anh, tôi cũng không trực tiếp hỏi anh bao giờ bởi không muốn khơi sâu vào quá khứ của anh. Với tôi, tương lai mới là quan trọng.
Anh đến bên tôi rất chân thành, tôi cảm mến sự mộc mạc và nhiệt tình của anh nên đồng ý cùng anh về chung một nhà. Sau đám cưới, anh yêu chiều tôi hết lòng. Tôi thực sự cảm thấy mình là người phụ nữ may mắn khi có anh bên đời.
Cưới được 2 tháng là đến ngày valentime, tôi háo hức chờ đợi ngày đó đến biết bao, hồi hộp không biết chồng sẽ tặng quà gì cho mình. Cuối cùng valentime cũng đến, đi làm về tôi bất ngờ được anh nấu cho một bữa tối thật ngon, ngồi ăn dưới ánh nến lung linh nhìn ngắm nụ cười ấu yếm của anh, tôi thấy lòng mình ấm áp biết bao. Rồi anh đeo tặng tôi một vòng cổ do anh thiết kế mẫu riêng thật đẹp kèm theo bao lời yêu thương ngọt ngào ngây ngất. Tôi chưa bao giờ có ngày lễ tình nhân ngọt ngào như vậy.
Ăn xong, anh đi tắm còn tôi dọn dẹp, định mang quần áo của anh đi giặt, thấy trong túi quần của anh có vật gì nặng, tôi mở ra xem thấy ngạc nhiên vô cùng khi đó là một chiếc hộp quà giống y hộp quà anh vừa tặng tôi. Tò mò, tôi mở ra, bên trong cũng là chiếc vòng cổ giống hệt của tôi, đặc biệt hai chứ ” K – N” khắc ở mặt trong chiếc vòng khiến tôi giật mình. Không biết có phải tôi quá nhạy cảm không nhưng ngay khi đó tôi ngợ đó là chữ viết tắt tên của anh và của bạn gái cũ.
Yên lặng, tôi để lại hộp quà đúng như cũ, muốn xem quà đó là thế nào. Một lúc sau, anh nói phải đi ra ngoài có tí việc, dặn tôi ở nhà cứ ngủ trước, anh sẽ về muộn một chút. Anh vội vã đi. Cầm theo cả chiếc hộp đó.
Tôi nằm thao thức với hàng trăm câu hỏi: anh đi đâu, quà đó anh tặng ai cứ lởn vởn trong đầu tôi, khiến tôi khó chịu vô cùng.
Video đang HOT
Hàng trăm câu hỏi về chiếc vòng cổ kia khiến tôi khó chịu vô cùng (ảnh minh họa)
Đêm muộn anh mới về, thấy tôi nằm nhắm mắt, nghĩ tôi đã ngủ nên anh nhẹ nhàng nằm vào bên cạnh hôn vào trán rồi ôm tôi ngủ (giống như mọi khi). Sự ấm áp dịu dàng đó của anh làm dịu lòng tôi với suy nghĩ, chắc mình đa nghi quá. Quà đó của ai gửi anh thì sao. Vậy là tôi vùi vặt vào ngực anh đi vào giấc ngủ.
Cho đến khi cơ quan anh tổ chức họp mặt gia đình các nhân viên đầu năm, tôi mới ngỡ ngàng đau khổ khi nhìn thấy người cũ của anh chính là chủ nhân của chiếc vòng cổ đó. Ngồi đối diện với cô ấy, mắt tôi không thể dời khổi chiếc vòng bạch kim cô ấy đeo, tôi không thể nhầm, họa tiết màu sắc của nó không khác gì của tôi, nó là hàng đặt theo thiết kế riêng nên không thể dễ dàng trùng hợp như vậy.
Suốt bữa tiệc, tôi ngồi nghẹn ứ trong nỗi đau bị phản bội. Tôi muốn gào lên hỏi anh, chiếc vòng cổ cô gái kia đeo là thế nào, rút cục lễ tình nhân có bao nhiêu người được anh tặng quà, có bao nhiêu chiếc vòng được anh thiết kế theo mẫu đó?
Cố nhẫn lại cho hết bữa tiệc, tôi cùng anh trở về nhà trong nỗi thất vọng vô cùng về người chồng mà tôi hết mực yêu thương. Anh cũng nhận ra được thái độ của tôi khi thấy tôi ngồi bên anh mà mắt không dời nhìn chiếc vòng trên cổ người cũ của anh.
Cho đến nay đã hai ngày trôi qua, tôi và anh vẫn đang chiến tranh lạnh. Tôi không muốn nghe bất cứ lời giải thích của anh, bởi có giải thích gì đi chăng nữa cũng chỉ làm tôi thêm tổn thương. Tôi cũng không biết phải đối mặt với anh như thế nào. Thực sự tôi thấy lòng mình trống rỗng.
Theo Phununews
15 năm nuôi con chồng và niềm hạnh phúc bất ngờ
15 năm nuôi con chồng, thiên hạ nói tôi chỉ là kẻ "bắt tép nuôi cò", nhưng cuối cùng tôi lại được hưởng hạnh phúc ngọt ngào từ cô con gái này.
Tôi đã thành mẹ đẻ của con gái chồng lúc nào không hay (ảnh minh họa)
Người ta vẫn thường nói: "Mấy đời bánh đúc có xương..." nhưng câu chuyện của tôi lại hoàn toàn ngược lại. Tôi vượt qua định kiến "dì ghẻ con chồng" bằng tình yêu thương chân thành và rồi tôi vỡ òa hạnh phúc khi con chồng nói: &'Trọn đời này mẹ sẽ là mẹ của con".
Ngày đó tôi 27 tuổi, lứa tuổi chưa phải già cũng không còn quá trẻ để nghĩ tới chuyện kết hôn. Tôi đã trải qua vài mối tình đẹp nhưng không đến được với nhau. Sau đó, tôi quen với một người đàn ông đang cảnh "gà trống nuôi con". Anh là người chu đáo, kiên nhẫn và có trách nhiệm với gia đình, nhưng vì tính cách và lối sống khác biệt nên anh và vợ đã chia tay nhau.
Chẳng hiểu sao ngay từ lần đầu nói chuyện tôi và anh đã tâm đầu ý hợp, tôi như trúng phải tiếng sét ái tình, còn anh ái ngại vì sợ tôi sẽ tổn thương với miệng đời thiên hạ và phải khoác lên mình một trọng trách lớn lao mang tên "mẹ kế".
Ban đầu, gia đình và bạn bè tôi phản đối kịch liệt, thậm chí nhiều người còn cho rằng tôi bị khùng mới tự vơ gánh nặng đó vào người. Nhưng tôi quyết tâm gắn bó và tin rằng anh sẽ là chỗ dựa vững chắc về tinh thần cho tôi.
Từ ngày về sống với bố con anh, con gái anh mới 10 tuổi nhưng khép kín, nó hầu như không nói chuyện ai. Nhiều lần tôi cố gắng để hòa đồng nhưng con bé vẫn giữ cái mặt lạnh tanh. Vì từ ngày bố mẹ nó ly hôn, con bé bỗng trở nên khác lạ và ít nói.
Chồng tôi lo ngại không khí gia đình căng thẳng nên bàn với tôi gửi con bé về ở với ông bà nội một thời gian nhưng tôi nhất quyết không đồng ý. Tôi bắt đầu lên kế hoạch để nghe được tâm sự của con bé, giúp nó trở lại là đứa trẻ vô tư, hồn nhiên như nó vốn có.
Tôi nhận đưa đón con bé đi học mỗi ngày thế nhưng chỉ nhìn thấy tôi là nó đi hướng khác, không lên xe để "mẹ kế" chở. Cứ như thế, sau hơn 1 tháng tôi kiên trì đứng ở cổng trường dù mưa hay nắng con bé đã chịu để tôi đưa đón đến trường.
Khi tôi có bầu, con bé càng khủng hoảng hơn, có lẽ nó lo sợ tôi sẽ cướp mất tình yêu thương của nó nên tôi luôn cố gắng chăm sóc và bù đắp cho con bé. Cho đến một ngày, tôi nhận được cuộc điện thoại từ giáo viên chủ nhiệm của con bé nói nó đánh nhau với bạn học cùng lớp. Tôi hốt hoảng chạy lên thì thấy con bé ngồi một góc lớp, nó không khóc, không xin lỗi bạn. Khi về nhà, nó đóng chặt cửa phòng không nói chuyện với ai.
Không thể nói chuyện trực tiếp tôi đành viết một bức thư rồi để trước cửa phòng con bé. Tôi nói ra hết những suy nghĩ của mình, luôn coi con bé như con đẻ, tôi muốn được gần gũi, quan tâm nó như một người mẹ thực sự... Có thể sau bức thư ấy nó hiểu hết chỉ là không biết bày tỏ tình cảm yêu quý của mình với bà "mẹ kế" thôi.
Cứ thế khoảng cách giữa tôi và con bé đã được rút ngắn lại, nó mở lòng hơn với tôi, chịu để tôi chăm sóc, lo lắng cho nó. Mỗi lần đi cùng tôi, con bé đều giới thiệu với bạn bè nó: "Đây là mẹ mình". Khi con bé đỗ đại học, nó nhất quyết đòi tôi đưa đi nhập học.
Nếu như ai đó nói cuộc đời là một phép màu thì tôi đang được hưởng trọn vẹn phép màu ấy. (Ảnh minh họa)
Thấm thoát đã hơn chục năm trôi qua, con bé giờ thành một thiếu nữ xinh đẹp. Con bé vẫn ít nói nhưng những hành động của nó tôi biết nó đã coi tôi là mẹ đẻ từ lâu rồi. Có đợt tôi ốm nặng, con bé xin phép nghỉ làm nửa tháng để về chăm tôi, rồi mỗi khi vợ chồng tôi có chuyện, nó đều bênh "mẹ kế" vì không muốn làm tôi buồn.
Niềm vui, hạnh phúc nhất cuộc đời tôi là được con bé xem tôi như mẹ đẻ. Cùng tôi chia sẻ những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống. Nếu như ai đó nói cuộc đời là một phép màu thì tôi đang được hưởng trọn vẹn phép màu ấy.
Theo Eva
Tôi ngoại tình trong niềm hạnh phúc kìm nén bấy lâu nay Chúng tôi lao vào nhau như con thiêu thân, chẳng bận tâm bên ngoài như thế nào. Tôi ghen với vợ anh, tại sao cô ấy có được anh còn tôi chỉ là người tình? Ảnh minh họa Tôi 30 tuổi, có chồng và một bé gái được 16 tháng tuổi. Bé rất ngoan và đang gửi về quê. Từ khi có con...