Chồng giàu, cặp bồ, để vợ con sống phải nghèo khổ
Em muốn bỏ đi nhưng anh không cho đi, bắt phải sống bên anh, nuôi con cho anh và chịu đựng sự ghẻ lạnh, khinh bỉ từ anh.
Có lẽ anh sẽ không bao giờ đọc được những dòng thư này nhưng em vẫn muốn viết ra. Cuộc đời em có nhiều dấu mốc, 24 tuổi em làm vợ. Đó là ước mơ của bao cô gái nghèo, tỉnh lẻ, lấy được tấm chồng bác sĩ. 25 tuổi em làm mẹ, đó là khoảng thời gian em hạnh phúc nhất vì mong chờ đứa con trai bé bỏng chào đời. Nhưng rồi biến cố xảy ra, cũng là lúc con mình được một tuổi rưỡi và cũng từ đó, em phải nhận sự ghẻ lạnh từ anh. Đến bây giờ, em đã 32 tuổi, đi làm không nhiều tiền bằng anh vì em còn phải dành thời gian chăm sóc gia đình, con cái. Anh có rất nhiều tiền nhưng em thì luôn sống trong thiếu thốn.
Một ngày nọ, anh bảo rằng anh đã mua căn nhà sát vách bên cạnh, vậy là em biết anh mua nhà. Và ít lâu sau, anh chạy chiếc xe hơi về đến cửa, vậy là em biết anh mua xe. Lâu lâu nữa, em thấy quyển sổ đỏ và em biết anh mua đất. Anh ơi, trong lòng anh, em là gì vậy? Là một người đẻ mướn hay là cô giúp việc mà tối tối được vinh hạnh ngủ chung với chủ nhà?
Video đang HOT
Em và con sống thiếu thốn lắm. Em phải mượn tiền của bạn bè, anh có biết không? Em đau lắm và tim em lúc nào cũng lạnh. Bây giờ, em biết được thế nào là đau và khổ. Em đã sống trong bóng tối ngần ấy năm rồi. Đã không tình thì xin anh giữ cái nghĩa để em còn hy vọng mà sống trên đời này. Nhưng em cũng biết anh không còn tình cũng chẳng còn nghĩa. Em cố sống trên đời với mong muốn được nhìn thấy con mình khôn lớn, không biết anh có cho em cơ hội không? Lấy chồng một lần, nếu ly dị, em thật sự không dám lấy chồng lần thứ hai. Chẳng lẽ đàn ông trên đời này sống bằng tiền hay sao vậy?
Và rồi em đã lý giải được lý do vì sao anh như vậy. Thì ra anh đã quen một cô gái kém mình 16 tuổi. Anh đã 40 tuổi rồi. Em đã có hình của hai người đi chơi và cả tin nhắn nhớ nhung, hò hẹn. Nhưng anh luôn phủ nhận, còn cô gái ấy thì thừa nhận. Càng ngày, em nhìn anh càng thấy đáng sợ hơn. Cái sự giả dối hiện lên trên khuôn mặt hiền từ của anh. Anh chửi em nhiều hơn, rẻ khinh em nhiều hơn. Anh bắt em phải sống cạnh anh, nuôi con cho anh và chịu sự gẻ lạnh của anh. Em muốn ra đi thì anh bảo: “Đẻ con ra rồi bỏ đi”. Bây giờ, em sống không được mà chết cũng không xong. Em đã tự tử một lần cũng vì anh đối xử với em quá đáng sợ. Em là một người phụ nữ chỉ biết đến chồng và con nhưng đáp lại thì được gì? Hy sinh cả cuộc đời vì người chồng đen bạc sao?
Theo VNE
Cố cưới, tôi đã bị nhà chồng ghẻ lạnh
Tôi cứ nghĩ sau khi sinh cho ông bà đứa cháu trai thì mọi chuyện sẽ thay đổi. Nhưng họ không cho con tôi dù chỉ một lon sữa.
Ảnh minh họa
Tôi và anh ấy học cùng lớp cấp 3 và chính thức quen nhau được 4 năm, bắt đầu từ năm 2004. Đến cuối năm 2008, tôi chính thức ra mắt gia đình anh ấy thì được tin gia đình không chấp thuận. Lúc đó, tôi và anh rất buồn nhưng cũng phải vượt qua.
Anh ấy là con một trong gia đình, quê ở Hải Dương nhưng gia đình vào Đà Nẵng sống đã lâu, từ khi anh lên 3 tuổi và giờ anh đã 32 tuổi. Bố anh làm giám đốc, mẹ là công nhân viên chức và anh còn có một đứa em gái. Gia đình vẫn còn giữ phong tục xưa, cha đặt đâu, con ngồi đó. Được biết, trước đó bố anh đã có lời hẹn ước thông gia với một người bạn từ thời đi lính. Bây giờ, đã đến lúc tác đôi cho con trai thì ông được tin đứa con trai duy nhất trong gia đình đã có người yêu, không như mong muốn, không đúng tiêu chuẩn đặt ra nên đã không đồng ý. Với gia đình anh, một người con dâu phải trình độ đại học, gia đình loại khá trở lên, phải là nhân viên nhà nước. Nhưng tôi chỉ là một cô gái bình thường, học hết lớp trung cấp, đi làm tại công ty tư nhân.
Cuộc tình của tôi đã trải qua nhiều sóng gió nhưng tôi vẫn chấp nhận. Mẹ tôi và gia đình đã khuyên nhưng tôi vẫn cố chấp để đến với anh. Tôi cứ nghĩ "Nhân thắng thiên", anh lúc nào cũng ở bên tôi, tôi cảm thấy rất yên tâm dù mọi việc có xảy ra như thế nào, có anh bên cạnh tôi là mãn nguyện. Với sự cố chấp của anh, gia đình cũng xuôi tay để chấp thuận đứa con dâu mà họ không mong muốn là tôi.
Khi tôi về làm dâu được một tuần thì sự việc bắt đầu xảy ra. Những chuyện không thể nghĩ đã đến với tôi không thương tiếc. Sự khinh bỉ, lạnh nhạt, đối nhân xử thế trong gia đình xưa kia tôi chưa hề phải chạm đến. Cuộc sống của tôi như là địa ngục. Nhưng tôi cũng cố chịu đựng để sống vì chồng. Tôi luôn luôn tự nhủ mình cố gắng sinh hạ một đứa con trai để tiếp tục nối dõi sẽ thay đổi cách nghĩ của bố mẹ chồng. Và ông trời đã không phụ lòng người, tôi sinh được một cậu con trai giống ý ông nội. Thế nhưng ông trời cũng trớ trêu, cuộc sống của tôi vẫn vậy, không thể thay đổi cách suy nghĩ của bố mẹ chồng về tôi. Tôi nhìn đứa con trai tôi mà tôi bật khóc. Cháu không có được tình cảm của ông bà nội dành cho.
Đến giờ, tôi sống trong gia đình chồng đã được hơn ba năm, hàng ngày, vẫn cứ đối mặt sự lạnh nhạt, sự khinh bỉ. Hai ông bà thương con rể hơn con trai của mình, cho nhà, cho của để dành. Còn tôi là dâu, con trai tôi là cháu nội của ông bà nhưng không có một chút tình thương, không có một lon sữa cho cháu. Chồng tôi không có một tiếng nói trong gia đình, chỉ biết im lặng lắng nghe mẹ bảo. Nhiều lần tôi đã nói với anh ra ở riêng để bà cháu có tình cảm về sau nhưng đã bị chồng tôi bác bỏ ý kiến. Lúc nào anh ấy cũng lo sợ không có tiền thuê nhà, không có đủ tiện nghi cho anh sử dụng. Anh quá nhu nhược khi cả gia đình nói không hay về vợ của mình.
Anh không nghĩ cho vợ con sống trong gia đình mình chẳng được chút êm ấm. Anh ấy chỉ biết nghĩ cho bản thân. Khi chưa cưới, trong lòng tôi luôn nghĩ anh là một người đàn ông có tiếng nói, biết điều hay lẽ phải, chịu trách nhiệm gánh vác trong gia đình. Anh rất thương vợ con nhưng bản tính nhu nhược của anh đã làm cho vợ con không thể sống nổi trong gia đình anh. Bây giờ, tôi thấy rất nản. Tôi đã nghĩ đến việc ly hôn. Tôi mong mọi người cho tôi ý kiến để sống tiếp như thế nào?
Theo VNE
'Tôi đồng ý ly hôn và hiểu lầm chồng trong chuỗi ngày cuối đời của anh' Tôi trách mình đã quá ngu muội, không tìm hiểu nguyên nhân mà đã vội rời xa anh. Tôi ân hận vì những ngày tháng cuối khi anh phải đau đớn chống trọi với bệnh tật thì không có tôi ở bên. Thậm chí khi anh trút hơi thở cuối cùng, tôi cũng không có mặt. Hôm nay bất ngờ tôi đọc được...