Chồng giặt cả quần áo lót của mẹ vợ
Để vợ có thời gian chăm con tôi phải giặt giũ, nào là đồ vợ, con, cháu, luôn cả quần áo của mẹ vợ, thậm chí là đồ lót…Thế đấy, nếu làm hết mọi việc thì vui vẻ cả làng, hôm nào làm về mệt làm biếng thì mặt nặng mặt nhẹ.
Kính thưa Ban Biên tập chuyên mục Adam-Eva, tôi là một bạn đọc thân thiết của chuyên mục. Dường như ngày nào tôi cũng tìm đọc những câu chuyện mà chuyên mục đăng.
Qua đó, mỗi một câu chuyện là một hoàn cảnh của một cá nhân, một gia đình. Từ những câu chuyện tình đẹp đến những cuộc tình tan vỡ, những tâm sự của người vợ, người chồng và những người trong cuộc… Đọc nhiều thì lòng tôi lại thấy buồn, thấy chuyện của gia đình người khác mà trong tâm tư lại suy nghĩ không biết một ngày nào đó bản thân mình cũng rơi vào một trong những hoàn cảnh mà mình từng đọc thì sao? Một sự thật ở bản thân tôi là ngày càng mất lòng tin ở những người phụ nữ, người làm vợ trong gia đình thời nay, mất lòng tin vì họ đánh mất sự thủy chung vốn có, tôi biết không phải tất cả phụ nữ thời nay điều như vậy nhưng những câu chuyện như “ Đi bắt tội phạm, bắt gặp vợ và bạn thân trong nhà nghỉ” mà chuyên mục vừa đăng lên ngày một nhiều hơn.
Đó là những câu chuyện của những người lấy hết nỗi niềm tâm sự để chia sẻ, không biết còn baonhiêu hoàn cảnh như thế còn ẩn chứa trong niềm đau của nhiều người? Từ một câu hỏi lớn để chính tôi phải nhìn lại bản thân mình, thấy rằng trong tim mình vẫn tồn tại sự sợ hãi vô hình về cuộc sống hôn nhân hiện tại.
Vợ không phải làm dâu mà tôi mới chính là người ở rể ngay trong nhà riêng của mình (ảnh minh họa)
Thật tình thì cuộc sống hôn nhân của tôi hiện tại không mấy gì vui vẻ, cưới nhau nay được 2 năm chuyện vui thì ít mà cãi nhau thì nhiều, đến bây giờ tôi cũng không biết bao nhiêu lần rồi.Cả hai vợ chồng tôi đều làm việc ở cơ quan Nhà nước, tuy ổn định nhưng thực chất lương chúng tôi không đủ để trang trải cuộc sống hàng ngày, thiếu trước hụt sau và đó cũng là nguyên nhân dẫn đến những bực dọc của vợ tôi, khiến cuộc sống hôn nhân càng ngày càng xấu đi. Ngoài giờ làm việc cơ quan, tôi còn phải làm thêm bên ngoài để có thêm tiền, nhưng làm thì lúc được lúc không.
Thực tế cho đến nay, đã 2 năm chung sống chúng tôi đã có với nhau một bé gái, phần gánh nặng chi tiêu tôi phải lo, tháng nào tạm đủ chi tiêu thì vui vẻ còn thiếu thì vợ tôi không kiếm chuyện này cũng chuyện khác và thế là cãi nhau. Xin cũng nói thêm, tôi tuy là đàn ông nhưng ngoài công việc về nhà tôi cũng chăm chỉ phụ gia đình như nội trợ, giặt đồ…Khi vợ tôi sinh con được năm tháng phải đi làm, con không ai chăm sóc, mẹ tôi thì buôn bán tối ngày thì đâu còn thời gian, sức khỏe mà giữ trẻ, con thì còn quá nhỏ để gửi, đành phải nhờ mẹ vợ xuống giữ giúp (tôi ở riêng), khi đó mẹ vợ tôi thì đang trông cháu nội (con của người anh vợ).
Video đang HOT
Thế là chi phí gia đình tăng lên nhưng chuyện đó đương nhiên là tôi phải lo, để vợ có thời gian chăm con tôi phải giặt giũ, nào là đồ vợ, con, cháu, luôn cả quần áo của mẹ vợ, thậm chí là đồ lót…Thế đấy, nếu làm hết mọi việc thì vui vẻ cả làng, hôm nào làm về mệt làm biếng thì mặt nặng mặt nhẹ….còn nhiều vấn đề khác nữa mà tôi không biết phải viết bao nhiêu dòng nữa để tả hết những gì tôi phải chịu đựng, vợ đã vậy, mẹ vợ thì không hiểu chuyện, cứ bênh con gái dù sai hay quá sai. Nhìn lại thực sự tôi lấy vợ về để được chia sẻ hay cưới vợ về để cung phụng? Vợ không phải làm dâu (vì cưới xong là chúng tôi ra riêng) nhưng ngược lại hình như tôi đang làm rể. Tôi không phải sợ vợ nhưng tôi nghĩ, phận làm chồng chia sẻ công việc cho nhau, thế nhưng tôi càng chia sẻ thì vợ tôi lại càng muốn “nhường” hết cho tôi. Hai năm lấy nhau tôi chưa được vợ ủi đồ nữa là, nói thế chắc các bạn đã hiểu.
Lúc đầu vợ tôi không có đến nỗi nào, sau khi sinh lại thế, ngày càng quá đáng hơn, cuối tuần cũng không hề thăm hỏi ba, mẹ chồng cho đúng nghĩa. Còn chuyện vợ chồng thì dường như tôi luôn là người chủ động, tôi cảm nhận được sự thờ ơ, không gì là hứng thú của vợ. Nhìn lại tất cả tôi nghĩ vợ tôi chưa bao giờ yêu tôi thật lòng.Câu chuyện của tôi kể thật không đầy đủ, nhưng cũng phần nào giúp các bạn hiểu hoàn cảnh của tôi. Tôi tự hỏi mình sống thật tốt nhưng tại sao một nửa yêu thương lại không hiểu cho tôi? Đáng lẽ ra vợ tôi phải trân trọng tình cảm mà tôi dành cho cô ấy chứ. Tôi thật sự không biết cô ấy có yêu tôi hay không, hay đến với tôi chỉ là một “con thuyền vào bờ bến trú bão”?Cứ mỗi lần cãi nhau, cô ấy đề nghị chia tay, mấy lần tôi cố năn nỉ để gia đình không tan vỡ và để con có cha có mẹ, nhưng nhiều lần sau cô ấy đề nghị thì tôi bảo “nếu em cảm thấy không thể sống với anh thì em cứ việc ly hôn”.
Nói thì nói vậy nhưng sau đó chúng tôi lại làm lành với nhau, nhưng lâu lâu thì bản cũ cứ soạn lại, chu kỳ cứ như thế làm tôi mệt về tinh thần lẫn thể xác. Đây là tâm sự đơn phương, dĩ nhiên không phải tất cả chuyện gì tôi cũng hoàn toàn đúng, nhưng tôi nghĩ là một thằng đàn ông tôi ít nhậu, ít bạn bè, cũng có thể gọi là một người đảm đang. Tuy không thể kiếm được nhiều tiền để chu toàn tất cả chi tiêu trong nhà nhưng cũng hơn nhiều người khác, sống trách nhiệm không lẽ còn chưa đủ? Tôi cảm thấy vợ tôi không hề suy nghĩ cho tôi, em chỉ nghĩ tôi phải lo tất cả và tất cả là nhiệm vụ của mình tôi.
Tôi không muồn về nhà mỗi khi tan sở vì chán ngán cuộc hôn nhân này (ảnh minh họa)
Nhiều khi tan sở tôi không muốn về nhà, cứ đi lang thang mà lòng nặng buồn vô cùng, nghĩ đến việc ly hôn thì bản thân tôi được thanh thản nhưng còn con gái tôi, nó còn quá nhỏ. Tôi chợt khóc khi nhớ những lúc còn đòi cha, gọi “cha cha” khi nghe tiếng xe tôi chạy về. Sống ở đời thật khó, sống thờ ơ thì dễ, sống có trách nhiệm thì khó quá, vì ly hôn con tôi mới là người khổ nhất, nếu như quyết định của tôi chỉ ảnh hưởng đến mình tôi thì dễ dàng quá rồi. Tương lai của một người con có cha không mẹ, có mẹ thì không có cha sẽ ra sao?
Thế đó, qua nhiều câu chuyện gia đình của chuyên mục, tôi nhận thấy sự xuống cấp về đạo đức nhất là người phụ nữ hiện đại. Sao họ không biết quý trọng những gì đã có, biết hy sinh, biết tha thứ, biết bằng lòng với hiện tại? Nếu chỉ biết so sánh, muốn thỏa mãn mọi ham muốn tầm thường thì chẳng khác nào chúng ta đang chạy theo mode điện thoại, xe…Chúng cứ thay đổi liên tục như chúng ta thay đổi “khẩu vị” trong cuộc sống hàng ngày. Tôi rất mong Ban biên tập chuyên mục Adam và eva chuyển thông điệp của tôi đến với mọi người “Hãy trân trọng những gì đang có, đừng để những cám dỗ cuộc sống đánh mất chính bạn”.
Theo VNE
Con rể định lấy trộm tiền của mẹ vợ
Câu chuyện nói ra thì đúng là xấu hổ, vì người đó lại là chồng tôi.
Tôi không dám tiết lộ chuyện này, bố mẹ tôi cũng không dám nói với ai vì sợ ảnh hưởng tới cuộc sống của con cái. Dù đã là vợ chồng suốt mấy năm rồi, nhưng tôi cũng không thể nào tin tưởng anh. Vì người đáng tin hơn là bố mẹ tôi.
Có khi tôi muốn làm ầm chuyện này lên, để anh chừa cái tính xấu nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh là bố của hai đứa con của tôi, nếu làm như vậy thì chính tôi lại là người xấu mặt chứ chẳng riêng gì anh. Vả lại, anh cũng chưa lấy đi đồng nào của gia đình tôi cả.
Hôm đó, mẹ tôi có kể, mẹ mải làm việc ngoài vườn nên khi chồng tôi vào, mẹ đã không biết. Cửa nhà thì cứ mở như thế vì người ở quê, có mấy ai lấy cái gì. Vả lại, có lấy thì cũng không có gì mà lấy, tiền bạc thì cất kín, khó mà biết chỗ. Mẹ tôi thường hay để tiền dưới gối kéo khóa, thế nên, nếu không nói thì đúng là không ai biết cả. Có lần, mẹ vô tình tiết lộ, nhưng chỉ toàn con cái trong nhà nên ai nghĩ. Chuyện đó con có biết thì cũng chẳng sao, kể cả dâu hay rể.
Tôi không dám tiết lộ chuyện này, bố mẹ tôi cũng không dám nói với ai vì sợ ảnh hưởng tới cuộc sống của con cái. (ảnh minh họa)
Thế là, mẹ tôi bảo, khi mẹ thấy sốt ruột, sợ mở cửa lâu quá lại mất mát nên mẹ chạy vào nhà ngó xem. Lúc vừa vào tới nhà, mẹ đi vào trong rất nhẹ nên chồng tôi không biết. Anh đang ở trên giường lục lục cái gối. Lúc đó, mẹ tôi thật bình tĩnh không phản ứng hốt hoảng và kịp nhận ra anh. Còn anh thì lúng túng nhảy xuống giường bảo, con tưởng nhà không có ai ở nhà, con tìm cái cuộn chỉ.
Cuộn chỉ nào mẹ để ở đó, mà anh dùng chỉ làm gì, có dùng thì đi mua sao lại phải leo lên giường? Lúc đó mẹ tôi đã nghi ngờ con rể có vấn đề nhưng mẹ không nói ra. Vì mẹ sợ, chưa bắt được tận tay thì lại rách việc. Mẹ có mang chuyện này nói với tôi nhưng yêu cầu tôi giữ bí mật. Mẹ còn hỏi xem vợ chồng tôi sống có hòa thuận, tử tế hay không, và chồng tôi có hay bị cái tật ăn cắp vặt không.
Tôi buồn quá, trước giờ tôi chưa từng thấy chồng có tính ấy, hoặc là có mà tôi không rõ. Nhưng những gì tôi nhìn thấy thì anh đúng là một người đàn ông yêu vợ, thương con, tu chí làm ăn và biết chăm lo cho gia đình. Tôi cũng không ngờ là anh lại thích bòn rút của cải nhà người khác hay lại có tính ăn cắp. Nếu như những gì mẹ tôi nói là thật thì quả là đáng buồn. Dù là mấy năm vợ chồng nhưng tôi cũng không thể nào tin anh như tin bố mẹ tôi được. Bố mẹ không có lý do gì để làm cho tôi phải nghĩ ngợi về chuyện này.
Tôi buồn quá, trước giờ tôi chưa từng thấy chồng có tính ấy, hoặc là có mà tôi không rõ.(ảnh minh họa)
Trước đây, tôi thấy anh thi thoảng hay xuống nhà bố mẹ vợ lấy con cái, mấy ít rau về ăn. Anh bảo, nhà bố mẹ nhiều không ăn thì ông bà cũng không ăn hết. Thế nên, anh hay xuống đó xin về đỡ phải mua. Có nhiều thứ nhà có, anh cũng lôi về, như củi gỗ, đinh hay cái gì đó có thể tận dùng làm đồ trong nhà là anh lấy. Hoa quả thì bố mẹ tôi trồng nhiều, thế nên, anh hay xuống xách về ăn lắm. Anh còn nói với tôi, mình không lấy thì bố mẹ cũng không ăn, rồi lại người khác ăn hết, tội gì mà không lấy.
Khi đó, tôi không nghĩ những câu nói kiểu như vậy có hàm ý gì, nhưng giờ, tôi đã hiểu ra phần nào. Có vẻ, anh cũng là người ki bo, luôn nghĩ chuyện lấy đồ miễn phí từ nhà người khác thì phải. Thấy hai ông bà nghỉ hưu, nhàn hạ lại có chút của để dành nên anh tính chuyện bòn rút. Anh hay nịnh nọt bố mẹ tôi nhưng đổi lại, anh cũng lấy của bố mẹ rất nhiều thứ. Anh mua cho bố mẹ được cân hoa quả để lấy lòng thì phải mang về mấy cân. Nói thì nói vậy, nhưng vì anh là chồng tôi nên tôi không để ý. Nhưng giờ thì đúng là, không để ý không được.
Tôi bắt đầu nghi ngờ anh, tôi luôn dò xét thái độ của anh. Có khi tôi nói bóng nói gió về những người con rể khác của bố mẹ, rằng chẳng ai lo được cho bố mẹ xem anh có lờ mờ hiểu ra chuyện gì không. Chỉ hi vọng anh nhận ra thái độ của tôi, hi vọng anh sẽ không cư xử như thế nữa và biết mình nên làm gì khi mà được bố mẹ chồng đối xử quá tốt như vậy!
Theo VNE
Trả giá vì sống ở đất nhà vợ Ngày ấy, bố mẹ vợ mất không để lại di chúc, chỉ có lời nhắn nhủ cho các con rằng, ngôi nhà và đất ấy cho cô con út trông. Sau này, nếu có ngày bố mẹ mất đi, có cúng bái gì thì con cái có trách nhiệm thờ phụng. Nhất là con gái út, khi đã ở nhà này thì nên...