Chồng gia trưởng, vũ phu lại so kè, tính toán
Kính chào cô Hạnh Dung! Con năm nay 27 tuổi, chồng 31, kết hôn khoảng 2 năm và hiện tại chưa có em bé. Con là giáo viên tiểu học, trước đây chồng con làm việc ở ngân hàng bên bộ phân tín dụng nhưng hiện nay đã mở công ty riêng.
Như con đã tâm sự, chồng con là người gia trưởng, bảo thủ và ghen tuông. Nhưng hiện tại con cảm thấy anh đã có chút thay đổi, không còn hung hăng như lúc trước mặc dù con biết bản chất thì chẳng thể thay đổi. Vấn đề giữa tụi con bây giờ là tài chính trong gia đình. Anh là người không hề biết tiết kiệm và vun vén cho gia đình.
Trước đây, khi còn làm việc trong ngân hàng lương anh cũng hơn chục triệu nhưng chưa bao giờ anh mua cho con được cái gì hay đưa tiền cho con giữ. Làm được bao nhiêu anh đều giữ cho bản thân tiêu xài. Con có hỏi thì bảo phải gặp khách hàng, xăng xe, bạn bè. Không những vậy anh còn vay mượn để mua sắm cho bản thân.
Hiện tại, chồng con đã mở công ty riêng về lĩnh vực dịch vụ tư vấn cho vay, đáo hạn nhân hàng, làm sổ… Thực sự thì khi mở công ty, anh không hề có vốn mà phải tự xoay xở huy động vốn, vay mượn một ít và làm được bao nhiêu thì đầu tư vào mua sắm trang thiết bị cho công ty, trả lương nhân viên.
Chính vì vậy mà từ khi mở công ty ra tới giờ cũng hơn cả năm trời nhưng chưa bao giờ anh đưa cho con một đồng nào, chưa mua cho con hay gia đình được một vật dụng gì. Tất cả tiền bạc làm được bao nhiêu anh đều bảo đầu tư cho công ty. Việc làm ăn có thua lỗ hay không con cũng không có quyền được biết hay can thiệp. Con có hỏi tới thì trước sau cũng nhận được một câu trả lời “Làm ăn khó khăn” hay “Em phải đợi từ từ mới có lời”.
Nhưng con không biết phải đợi tới bao giờ, con không dám tin vào cái tương lai xa vời mà anh vẽ ra. Thực sự con hoàn toàn không có lòng tin vào công việc anh đang làm. Vợ chồng con đã nói chuyện và cãi nhau rất nhiều về chuyện này. Nhưng anh bảo anh sẽ không từ bỏ vì đó là ước mơ của anh. Anh muốn có công ty của riêng mình chứ không muốn làm thuê cho người khác. Có ngân hàng sẵn sàng trả anh 20 triệu anh cũng không làm. Con biết số tiền 20 triệu cũng không phải là lớn nhưng ít ra còn chắc chắn, còn có lương. Chứ cứ như hiện tại bây giờ, một xu con cũng không có từ chồng. Con cảm thấy rất bế tắc và chán nản.
2 năm con lấy anh, thật sự anh chưa làm gì để thể hiện là một người có trách nhiệm với gia đình. Nhiều lúc con cảm thấy có chồng mà cũng như không. Hơn nữa anh đi làm từ sáng sớm tới tối mịt : 11h đêm mới về. Về tới nhà là anh lăn ra ngủ vì nhậu, cà fê và vì mệt. Nhiều lúc con muốn nói chuyện cũng không có cơ hội mà nói. Thứ bảy chủ nhật, cũng chưa bao giờ anh có mặt ở nhà. Con là vợ mà cơ hội nói chuyện và gặp mặt còn ít hơn cả nhân viên, khách hàng hay bạn bè của anh. Khi con nói thì anh lại bảo do tính chất công việc, do phải cố gắng kiếm tiền để phát triển công ty. Hiện tại anh đã đi như vậy, tiền thì không có, không biết sau này sẽ thế nào nữa. Sau này nếu có con, thì có lẽ con sợ con sẽ phải tự nuôi nấng, chăm sóc.
Cứ nghĩ tới tương lai với một người chồng như vậy con đã ngán ngẩm lắm rồi. Thực ra con làm ra tiền, mặc dù không dư dả nhưng cũng chẳng thiếu thốn. Từ trước tới giờ, quần áo, đồ dụng trong nhà hay bản thân con đều tự làm tự xài. Có lúc cãi nhau anh ta đã bảo rằng “Con chưa làm gì cho anh ta thì con cũng không có quyền được đòi hỏi trách nhiệm của anh ta”. Ý anh bảo tiền ai nấy tiêu, không liên quan gì tới nhau. Anh ta còn bảo con phải động viên và nếu không động viên hay giúp đỡ gì thì cũng không được đề cập tới chuyện làm ăn của anh ta. Anh ta muốn làm gì thì làm.
Video đang HOT
Tính tình gia trưởng lại vũ phu đã khiến con muốn ly hôn rồi (do họ hàng và mọi người khuyên bảo, anh cũng hứa sẽ thay đổi nên con vẫn chưa ly hôn cô ạ) bây giờ lại thêm chuyện này nữa. Con đã muốn âm thầm chuẩn bị mọi thứ để ly hôn nhưng hiện tại nếu con ra ngoài thì không có phương tiện đi lại, mà con bây giờ cũng không có tiền để mua xe( con phải làm từ nay tới tết thì mới mua được), ba mẹ con cũng không có tiền để cho con.
Nguyễn Hồng Mai – nguyenhoanglan0309@
Hạnh Dung tư vấn:
Có một điều hết sức rõ ràng từ những gì bạn viết là bạn hoàn toàn không còn lòng tin vào chồng. Ngay cả khi chồng có những biểu hiện thay đổi về tính tính, cách cư xử, bạn cũng khẳng định ngay rằng bản chất của chồng là không hề thay đổi. Và khi chồng yêu cầu cho anh ấy 6 tháng cố gắng với việc làm ăn, bạn cũng không muốn chờ. Mới chỉ 2 năm sau khi cưới mà lòng tin không mảy may còn, tình yêu thương cũng rất lạt lẽo, những kế hoạch về kinh tế giữa hai người hoàn toàn mâu thuẫn nhau, vậy hành trang để bước vào hôn nhân của các bạn 2 năm trước là gì để đến bây giờ tất cả những gì cần thiết nhất cho một cuộc sống chung đều không có ?
Trong câu chuyện của bạn, ngoài lòng tin không còn, có một điều cũng hết sức nguy hiểm đó là sự so đo. Người này luôn nghĩ rằng người kia chẳng làm gì cho mình. Vậy thì mình chẳng có nghĩa vụ gì trong cuộc sống của người kia. Không chỉ mình bạn cảm thấy không nhận được gì từ chồng, mà anh ta cũng cảm thấy không nhận được điều gì từ bạn, cho nên cứ tiền ai nấy tiêu, không liên quan gì tới nhau. Còn bạn thì so đo và lo lắng đến mức ngay cả 6 tháng cho chính hạnh phúc của mình, gia đình của mình một cơ hội bạn cũng tiếc.
Một cuộc sống chung với những so kè như vậy thì liệu còn cơ hội nào, khoảng trống nào để mà gần gũi, chia sẻ, động viên lẫn nhau trong những khó khăn ban đầu của việc xây dựng gia đình, trong những giai đoạn người này khó khăn thì người kia phải là chỗ dựa, là hậu phương? Giờ đây bạn đã âm thầm chuẩn bị cho việc ly hôn. Điều làm bạn lo lắng chưa quyết định được chuyện ly hôn chỉ là bạn chưa có phương tiện để đi lại, chiếc xe là của nhà chồng và bạn chưa thể mua xe được mà thôi? Chẳng lẽ đó là điều băn khoăn duy nhất?
Từ tất cả những điều đó, có cảm giác như bạn đang đặt câu hỏi về một cuộc làm ăn thì đúng hơn là về một mái ấm gia đình. Trong câu hỏi của bạn không có lòng tin, không có tình yêu, không có cả sự nuối tiếc của một giấc mơ hạnh phúc, đáng ra phải còn vương vấn đâu đó sau 2 năm làm đám cưới. Vậy thì quả thật 6 tháng đó không có ý nghĩa gì nếu sự thay đổi không phải chỉ là thay đổi trong cách sống của chồng (có trách nhiệm, không còn vũ phu, gia trưởng) mà phải có cả thay đổi trong chính bạn : có cho chính mình cơ hội để tin và yêu hay không?
Theo VNE
Cả nhà ngồi xem chồng đánh đập tôi
Nhà chồng tôi có 8 chị em, anh là con trai duy nhất nên được chiều từ bé. Anh luôn chửi rủa tôi thậm tệ và đánh cả khi tôi mang thai.
Tôi năm nay 26 tuổi, làm kế toán, chồng tôi 26 tuổi và ở nhà. Chúng tôi chơi với nhau từ khi học cấp 3, đều ở trong một nhóm nhưng vì là khác giới nên cũng không hay trò chuyện nhiều. Tôi và anh cưới nhau năm 2012 và hiện tại đã có một cháu trai 19 tháng tuổi.
Lúc chuẩn bị cưới, anh về nói với gia đình thì các chị gái của anh không đồng ý. Tôi cũng nói với anh rằng, nếu như các chị anh không đồng ý thì chúng ta nên chấm dứt (thực ra chúng tôi chơi với nhau nhưng yêu nhau thì cũng chỉ mới chỉ được một tháng là anh hỏi cưới tôi) vì nếu có lấy về thì sống cũng lắm chuyện giữa các chị và em dâu.
Anh khuyên bảo tôi rằng: "Anh lấy vợ về anh sống cùng vợ anh, còn các chị thì đã đi lấy chồng rồi, lo gì nữa". Tôi cũng nghe anh và tôi nghĩ mình về không đụng chạm tới họ thì sẽ chẳng có gì xảy ra. Sau một năm cưới nhau về chẳng có chuyện gì xảy ra, cho tới khi tôi sinh cháu và nghỉ ở nhà 8 tháng thì khi đó bắt đầu mới có nhiều chuyện.
Gia đình chồng tôi cũng phức tạp, mẹ chồng đã mất, vợ chồng tôi ở chung với bố chồng, một chị không lấy chồng, một chị đã đi lấy chồng nhưng bỏ chồng (cùng đứa con của chị ấy) và một cô em sinh năm 1993. Nhà chồng tôi có 8 chị em, anh là con thứ 6 và là con trai duy nhất trong gia đình nên được chiều chuộng từ bé.
Sống trong hoàn cảnh như vậy thật sự rất phức tạp, vậy mà anh không hề biết thông cảm và hiểu cho tôi, bất cứ chuyện gì các chị nói, không hề hỏi xem đúng như lời các chị nói hay không mà cứ thế là về để mắng và chửi tôi. Có một lần, con trai tôi phải nằm viện, khi đi tôi không kịp mang quần áo của mình để thay. Tối tôi bảo anh mang vào cho nhưng anh không vào và bảo chị gái anh mang giúp. Tôi nói: "Chị trông cháu hộ em để em đi thay quần áo", thế mà vài hôm sau chồng tôi nói lại với tôi rằng: "Chị mang quần áo vào viện cho mà em không nói một lời nào với chị ấy", rồi mắng tôi là ngu, không biết giống gì. Tôi thực sự bực mình nhưng không làm gì được.
Cứ mỗi lần anh đi chơi cờ bạc, tôi gọi về là hai chúng tôi lại cãi nhau. Anh cũng hay đi chơi sâm dưới nhà anh rể và bạn bè hay rủ anh đi uống rượu, lần nào đi uống rượu về là lần đó anh say mềm. Tôi đã khuyên bảo anh rất nhiều nhưng không được, những lời tôi khuyên bảo thì anh không bao giờ nghe cứ cho rằng tôi không biết gì và nói: "Câm mồm đi, mày thì biết gì mà nói".
Trước đây anh đi làm công nhân thì không có thời gian để đi chơi sâm hay uống rượu, nhưng kể từ khi anh nghỉ việc năm 2012 đến giờ rồi ở nhà, vì có nhiều thời gian rảnh rỗi nên anh hay đi chơi và bạn bè rủ anh đi nhậu. Hai vợ chồng cãi nhau, chồng đánh tôi mà bố chồng và các chị ngồi ngay cạnh đó không ai can hay nói năng gì, cứ để mặc cho anh đánh chửi và đuổi tôi ra khỏi nhà. Đã thế việc anh đi chơi sâm và rượu chè như vậy mà chị (chị bỏ chồng) còn mắng tôi là: "Nó chơi như thế là ít, nó mà chơi nhiều như anh rể thứ tư thì mày không sống nổi tới 2 ngày".
Bố chồng thì bảo tôi không phải lo, việc anh đi chơi bời việc đó đã có bố lo, thật sự tôi không còn lời nào để mà nói nữa. Thế rồi anh ra nhà bạn của chúng tôi chơi thì được mấy bạn khuyên nhủ, từ đó anh ít đi chơi hơn và ở nhà hoặc đi thì cũng chỉ đi xuống nhà ông ngoại, đến nhà bạn bè chơi thì đều cho vợ con đi cùng.
Kể từ đó chúng tôi lại sống hòa thuận với nhau, không có cãi cọ. Hàng ngày tôi đi làm còn anh ở nhà trông con. Buổi sáng trước khi đi làm tôi thường phải chuẩn bị đồ ăn sáng cho con khi nào con dậy, anh ở nhà cho con ăn nên bé rất quấn bố. Có khi hai vợ chồng ở nhà nhưng cháu chỉ theo bố, còn mẹ thì không.
Anh không chơi, không uống rượu được hai tháng thì anh "ngựa quen đường cũ". Đầu tháng 7, con tôi ốm, bị ho rất nhiều nghe mà xót ruột gan, vậy mà anh đi ăn cưới xong lại đi ăn nhậu tiếp. 9h tối, tôi gọi điện bảo anh, con thì ho nhiều như vậy mà còn có tâm trí đi uống rượu muộn không về, tôi gọi rất nhiều nhưng anh không về, còn tắt điện thoại. Đến 10h30, anh mới về, rồi lại say. Tôi rất bực, đã phải lo cho con ốm giờ lại phải chăm anh say rượu.
Hôm sau, anh lại bỏ con ở nhà cho bố tôi trông để đi ngồi chơi sâm cả buổi sáng, trưa về ăn cơm tôi biết nhưng không nói gì. Đến 13h30 tôi đi làm thì anh cũng dậy và lại đi tiếp. 18h tôi đi làm về, anh vẫn không về. Tôi thấy con chơi một mình, ở nhà thì có đứa cháu năm nay học lớp 8 trông và cô em chồng (em chồng tôi năm nay ngoài 20 tuổi nhưng thật sự vì chưa phải làm gì nên vẫn còn trẻ con và chưa biết suy nghĩ nhiều).
Tôi rất bực mình vì anh bỏ bê con trong khi con vẫn còn đang ốm (tôi rất sợ con ốm vì một lần cháu đã bị co giật, mà khi đó cháu chỉ bị nóng chứ không sốt, mà co giật thì những lần sau hay bị tái phát) nên khi ốm tôi không an tâm nếu không có người lớn ở nhà. Nói gở, nếu chẳng may anh đi như vây để con cho đứa cháu trông nếu có chuyện gì xảy ra thì nó làm sao biết xử lý như thế nào?
Rồi tôi đi gọi anh về. Anh cũng không về ngay, 18h30 anh mới về, rồi hai vợ chồng lại cãi nhau. Hôm sau, vì một chuyện nhỏ nhặt mà chúng tôi lại cãi nhau tiếp. Anh đã túm tóc và lấy tay ấn đầu tôi xuống giường, làm tôi rất đau. Tôi vùng lên, dùng cây phất trần trong tay và đánh vào người anh. Anh lại túm tóc, đánh và tát tôi, trong khi đó tôi lại đang có bầu 4 tháng.
Tôi bực quá, nói anh đánh chết luôn hai mẹ con tôi đi, đàn ông gì mà chỉ biết chơi bời, nhậu nhẹt rồi về nhà đánh vợ, chửi con. Hôm đó còn có bố chồng, chị chồng ngồi ngay cạnh mà không ai lên tiếng một câu hay can vợ chồng tôi.
Anh nói tôi chẳng làm gì được cho gia đình anh cả, đừng tưởng đi làm về hàng tháng được 1 triệu đồng đã là to. Nhưng anh đâu biết rằng, tôi một tháng làm được 3 triệu đồng, về đưa cho gia đình 1 triệu đồng để phụ thêm nhưng buổi chiều đi làm về không có rau, thức ăn tôi lại phải bỏ tiền ra mua. Còn 2 triệu đồng, tôi để nuôi con. Anh chưa hề cho tôi được một đồng nào, từ quần áo, sữa, thức ăn... của con đều do tôi bỏ tiền ra mua. Bây giờ để nuôi một đứa trẻ cần biết bao nhiêu thứ mà anh có nghĩ gì đâu. Tôi không dám ăn, không dám mua sắm đồ cho bản thân chỉ biết lo cho con sao cho con không bị thiếu thốn.
Hai vợ chồng tôi đang cãi nhau thì cô em gái từ nhà tắm đi ra và nói tôi: "Chị câm mồm đi! Chồng nói một câu, vợ cãi lại một câu, bị đánh thế là ít, còn phải đánh nữa". Chẳng lẽ chồng đánh, tôi cãi lại là tôi có tội ư? Tôi bị chồng đánh lần này không phải là lần đầu mà đã mấy lần, chưa kể anh luôn chửi tô. Nhiều khi tôi nghĩ đến chuyện ly dị nhưng vì thương con nên tôi lại thôi nhưng thật sự tôi sống trong gia đình này tôi bị ức chế và strees rất nhiều.
Tôi viết lên những dòng tâm sự này mong các bạn cho tôi lời khuyên, tôi phải làm gì đây? Các chị chồng thì hay để ý và nói lại với chồng để anh chửi tôi. Bỏ chồng thì lại mang tiếng với làng xóm, khổ cho bố đẻ tôi (bố tôi là hiệu trưởng của trường cấp 1, mẹ thì đã mất khi tôi bắt đầu lên lớp 10, sau đó bố tôi đi bước nữa), và nhất là khổ cho đứa con gần 2 tuổi và đứa trẻ đang trong bụng tôi rồi chúng lại không có bố hoặc không có mẹ. Tôi không biết phải làm sao nữa.
Theo VNE
Lấy chồng được vài tháng, tôi bị chồng đánh trên chục lần Mỗi ngày, tôi sợ phải đối mặt với chồng mình, một kẻ "cáo đội lốt người". Đôi khi tôi phải nghĩ đến những người phụ nữ khổ hơn mình để có động lực mà sống. Tôi năm nay 23 tuổi, ở Quận Ba Đình, Hà Nội. Chồng hơn tôi 3 tuổi và anh là một người làm kinh doanh. Trước khi cưới tình...