Chồng già của tôi quyết ‘bú bình’ đến khi nhắm mắt
Lúc nào muốn “chuyện ấy”, ông ấy chỉ khều khều vào lưng vợ, xong xuôi tôi cũng phải lau rửa sạch sẽ cho ông ấy…
“Thà một ông chồng giống như bố, tôi còn có cảm giác được làm vợ hơn là kiểu “chồng mọn” nhà tôi”
Ông nhà tôi nay đã ở tuổi thất thập cổ lai hy. Ngày xưa ông ấy là cậu ấm nên bố mẹ chồng tôi đã phải kén cô con dâu trẻ hơn đến 20 tuổi, là tôi đấy, những mong đàn bà thì mau già, đàn ông lại tính trẻ ranh như ông nhà tôi, sống lâu gặp nhau là vừa.
Ấy thế mà, tuổi lớn dần lên thì cứ lớn. Tôi già đi thì cứ già. Ông nhà tôi nhất định không chịu lớn lên.
Tôi thấy các chị kể chuyện lấy chồng già tính cách giống như bố của mình mà thèm. Nếu các ông ấy có già nua một tí, mình vẫn còn cảm giác được làm vợ. Còn tôi, suốt đời mang cảm giác làm mẹ, làm chị của chồng mình.
Lúc chúng tôi còn trẻ, ông nhà tôi cũng rất phong lưu. Nhưng đấy là khi ra ngoài đi làm, hoặc khi đi đâu không có tôi. Còn hễ có mặt vợ thì tôi sẽ phải chăm sóc ông ấy từ A đến Z, nếu không thì ông ấy sẽ ỉ ôi, mè nheo, lôi thôi lếch thếch nhìn đến phát mệt.
Tôi không khác gì vú nuôi của ông nhà tôi cả. Một ngày bắt đầu bằng việc thức giấc, vắt màn, xoa lưng dỗ ông ấy dậy đi làm đúng giờ. Sau đó lấy quần áo sẵn lên mắc để ông ấy thay. Kem đánh răng bóp sẵn vào bàn chải, nước muối pha sẵn vào cốc, đồ ăn sáng nấu sẵn để trên bàn.
Hôm nào tôi nhỡ nấu món không vừa ý, ông ấy sẽ vùng vằng ngồi ì ở bàn ăn, tôi phải xin lỗi, nịnh nọt chán chê. Chiều ông ấy đi làm về, tôi cũng phải pha sẵn nước ấm tắm (thời ấy chưa có nóng lạnh như bây giờ); lấy sẵn cốc nước để trên bàn.
Video đang HOT
Quần áo bao giờ tôi bảo thay mới thay, nếu không ông ấy cứ mặc cho bốc mùi. Đi ngủ tôi chưa kịp mắc màn thì ông ấy mặc cho muỗi đốt. Bữa ăn tôi đơm cơm rồi gắp sẵn thức ăn vào bát cho, nếu không ông ấy cứ ngồi chờ…
Chuyện riêng, lúc nào muốn, ông ấy chỉ lấy tay khều khều vào lưng vợ, xong xuôi tôi cũng phải lau rửa sạch sẽ cho ông ấy. Thật may là duy nhất có cái việc đổ uỵch lên người vợ để có những đứa con, ông ấy không vật ngược tôi lên mà bắt làm nốt.
Tôi đã từng âm thầm làm đủ cách hy vọng “cải tạo” được cậu ấm này, nhưng không thể. Bởi vì chồng tôi bản chất không phải thế mà là lí trí xui ông ấy làm. Ông ấy nhất nhất lấy vợ trẻ thì mình phải trẻ hơn vợ, kể cả trở thành trẻ con.
Tôi những tưởng tuổi già, xấu hổ với con cháu, ông ấy sẽ thay đổi dần. Ai dè ít năm nay ông ấy lại càng trở nên oái oăm. Trước mặt con cháu, không vừa ý cái gì tôi làm là ông ấy ngồi bịch xuống rên rỉ. Biết tính bố, tính ông, lũ con cháu chỉ cười trừ.
Tôi có việc bận đi đâu, ông nhà tôi ở nhà vẫn tự chu toàn mọi thứ. Nhưng hễ tôi về đến nhà là ông ấy nằm vật ra, hết hình như anh sốt đến anh đau lưng, anh đau khớp.
Tôi kể các anh chị cũng đừng cười, chứ ông lão nhà tôi bây giờ đi vệ sinh cũng bắt vợ dắt đi, rồi kéo khóa quần cho như em bé. Chả phải ông ấy yếu ớt gì đâu, tuy ngoài 70 rồi nhưng vẫn phăm phăm lắm, có điều cứ tôi ở nhà là tôi phải thành bảo mẫu mới được.
Bây giờ, ông ấy còn ghen cả với các cháu. Tôi mà cho cháu ngủ cùng thì ông ấy bỏ ăn bỏ uống, kêu sống lâu quá rồi người nhà cũng chán. Tôi đành muối mặt bảo con dâu đưa cháu về phòng. Hôm nào tôi ẵm cháu đi chơi để ông ấy ở nhà thì khi về, thế nào cũng thấy ông ấy nằm rên hừ hừ ở trong phòng.
Tôi đã từng điên tiết quát lên: “Ông còn định bú bình đến bao giờ? Còn định bắt tôi làm mẹ ông đến bao giờ”, thì ông nhà tôi thản nhiên: “Đến lúc nào tôi nhắm mắt”. Ôi, nói như các bạn trẻ bây giờ thì đúng là tôi đã bó tay toàn tập.
Sống với nhau gần hết cuộc đời rồi, ông ấy chẳng có thói xấu gì ngoài việc “nhất định làm trẻ con” cho trẻ hẳn hơn vợ. Thôi thì đành nhắm mắt cho xong “dầu rằng khôn dở cũng là chồng em”.
Theo VNE
Anh không cưới vì sợ tôi không sinh được con
Tôi đã 35 tuổi. Chưa từng lập gia đình. Cũng chưa có lần nào trót dại để rồi phải phá thai. Vậy mà anh cứ lần lữa mãi không chịu cưới tôi, vì anh sợ tôi lớn tuổi, không sinh con được.
Ai cũng nói tôi là một phụ nữ thành đạt. Sau khi học xong đại học, tôi sang Úc học cao học, sau đó ở lại Úc làm việc gần 4 năm. Khi công ty ở Úc mở thêm chi nhánh tại Việt Nam, tôi trở về quê hương làm việc, được gần bố mẹ và gặp lại bạn bè cũ. Mới về, chi nhánh mới có nhiều việc phải xây dựng, mở rộng, tôi lại hăng say với công việc. Đến khi tôi đã có một vị trí vững chắc ở công ty, với một mức lương khá cao, có thể tự mình làm được nhiều việc, thì cũng là lúc bố mẹ hối thúc quyết liệt chuyện tôi lấy chồng.
Nhìn lại, tôi đã ở lứa tuổi "trên ba, dưới bốn". Và cũng thực sự mong mỏi tìm được một người chồng để chia sẻ, có một gia đình để gắn bó và yêu thương.
Nhìn lại, tôi đã ở lứa tuổi "trên ba, dưới bốn". Và cũng thực sự mong mỏi tìm được một người chồng để chia sẻ, có một gia đình để gắn bó và yêu thương. (ảnh minh họa)
Tôi được một người bạn giới thiệu anh. Anh hơn tôi 4 tuổi, là một giảng viên đại học. Anh cũng là một người coi trọng sự nghiệp hơn chuyện lập gia đình, nên giờ này vẫn chưa có người "nâng khăn sửa túi". Sau những lần gặp gỡ, trò chuyện, tôi và anh đã cảm nhận được sự đồng cảm, thấu hiểu từ nhau, và nhanh chóng có cảm tình. Chuyện tình cảm của chúng tôi diễn ra nghiêm túc theo kiểu yêu đương, tìm hiểu là để cưới, chứ không bông đùa như thời trẻ con. Cùng với sự hối thúc của hai gia đình, tôi bắt đầu bàn chuyện đám cưới với anh.
Nhưng cứ mỗi lần nói đến chuyện cưới, anh lại tỏ ra lúng túng và chỉ ậm ờ cho qua chuyện. Từ thắc mắc tôi dần cảm thấy khó chịu và tự ái. Trong khi anh chẳng chịu nói rõ lý do lần lữa của mình.
Bố mẹ tôi vẫn cứ hối. Bố tôi đã gần 80 tuổi, lại hay bệnh tật. Ở cái ngưỡng gần đất xa trời ấy, bố tôi nói ông chỉ mong nhìn thấy tôi yên ổn chuyện chồng con nữa là sẽ an tâm nhắm mắt. Lý do hoàn toàn chính đáng. Nên tôi càng có thêm động lực để hối thúc anh.
Sau nhiều lần đề cập, có một lần anh thú nhận rằng anh chưa dám cưới tôi là vì còn đang suy nghĩ, lo lắng một chuyện. Hỏi mãi, anh mới nói rằng vì tôi đã lớn tuổi, nên anh sợ tôi không sinh được con, trong khi anh là con trai cả trong nhà, chuyện có con rất quan trọng.
Sau nhiều lần đề cập, có một lần anh thú nhận rằng anh chưa dám cưới tôi là vì còn đang suy nghĩ, lo lắng một chuyện. (ảnh minh họa)
Anh nói, mấy người bạn của anh, vì thời gian đầu khi mới cưới muốn kế hoạch để tích cóp chút vốn, đến khi muốn sinh con lại không có được. Anh nói, cuộc sống hiện đại với sự chi phối, ảnh hưởng của nhiều loại hóa chất khiến khả năng thụ thai của người phụ nữ dường như cũng kém hơn, phụ nữ càng lớn tuổi thì lại càng khó khăn. Anh nói, anh yêu tôi, nhưng đó là một vấn đề thực tế cần được suy nghĩ chín chắn, xem là anh và tôi có chấp nhận được sau khi lấy nhau nhưng không có con được không. Anh nói, chúng tôi không còn là trẻ con, nên không thể chỉ làm theo cảm xúc, mà phải đủ tỉnh táo để lường trước và giải quyết những tình huống có thể sẽ xảy ra...
Những điều anh nói cứ quay cuồng trong tâm trí tôi. Lúc đầu, tôi thực sự giận dữ. Qua vài ngày, tôi thấy bớt giận, vì thực ra anh cũng có lý. Sinh con là chuyện ai cũng phải nghĩ tới khi lấy một người làm vợ. Nên tôi dần thông cảm cho anh.
Một chị bạn của tôi bảo: "Nếu anh ta thực lòng yêu em, dù biết em vô sinh thì anh ấy cũng lấy, nói chi chỉ là nghi ngờ và lo lắng".
Tôi vẫn đang đợi quyết định từ anh, nhưng đã bắt đầu hoang mang với chuyện tìm một bến đậu cho đời mình. Phụ nữ thời này lấy chồng muộn là chuyện bình thường. Lẽ nào tôi đã sai khi đặt hết đam mê cho sự nghiệp, và nghĩ đến chuyện lấy chồng khi đã trễ?
Theo Eva
Em chẳng cần sự thương hại đâu anh Sự thương hại của anh khiến em có cảm giác mình vô cùng tội nghiệp. Ai đó đã nói rằng vết thương dù sâu đến mấy rồi cũng có ngày khép miệng, nhưng họ lại quên rằng cho dù vết thương có mất đi nhưng vết sẹo thì sẽ mãi còn đó và vẫn có thể nhức buốt trở lại mỗi khi trái...