Chồng ghen tuông bệnh hoạn, tôi có nên l.y h.ôn không?
Vừa đ.ánh xong, anh ta dùng những lời lẽ thô thiển nhất để c.hửi bới, l.ăng m.ạ tôi. Quá mệt mỏi, tôi cứ đơ người ra không khóc cũng chẳng đáp trả lại. Có lẽ tôi đã quá chán nản với cuộc hôn nhân này.
Chào mọi người, khi tôi viết những dòng này ra, nước mắt tôi đã cạn kiệt. Nhìn đứa con trai còn nhỏ, lúc nào cũng bi bô gọi bố gọi mà là tôi không ngăn được cảm xúc của mình.
Tôi năm nay 28 t.uổi, có một cậu con trai sau 4 năm kết hôn. Vợ chồng chúng tôi cùng quê, tuy nhiên, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi ở lại Hà Nội làm việc, còn anh ấy vào Đà Nẵng công tác.
Yêu xa, đến lúc cưới xong, hai vợ chồng cũng phải sống xa nhau. Tôi sống cùng con trai vì muốn con ở thành phố có điều kiện học hành tốt hơn. Tuy nhiên, chính vì ở xa nhau nên vợ chồng tôi thường xuyên có những hiểu lầm và cãi nhau mà không có cách nào hòa giải.
Tôi bây giờ rất muốn l.y h.ôn vì chồng tôi chưa bao giờ tin tưởng vào tôi. Mặc dù, tôi đến với anh ấy là người đầu tiên, chưa bao giờ lừa dối anh. Hơn hết là tôi rất ghét chuyện n.goại t.ình. Khác với những người con gái khác, khi đã nhận lời yêu anh, cũng có những người con trai khác dòm ngó, tán tỉnh nhưng tôi đều thờ ơ và tỏ ra lạnh lùng để họ phải rút lui. Vậy mà, chồng tôi lúc nào cũng nghi ngờ.
Anh ấy đối xử với vợ con rất tệ. Dù lương của anh nhiều hơn tôi gấp 3 lần nhưng anh luôn giữ khư khư t.iền, chưa bao giờ anh gửi cho tôi một đồng nuôi con. Thế nhưng, anh cũng chẳng tiết kiệm được một đồng nào vì cứ có t.iền ra ngoài là bao bạn bè hết. 4 năm trôi qua tôi không mong chờ một đồng nào từ chồng mà tự nuôi con khôn lớn.
Mặc dù vậy nhưng tôi vẫn bằng lòng với cuộc sống ấy vì anh cũng lâu lâu mới về với hai mẹ con. Thời gian anh về là khoảng thời gian hạnh phúc của cả gia đình vì con trai tôi cứ quấn lấy bố. Chiều nào hai bố con cũng xuống dưới công viên đá bóng. Anh rất biết cách chiều con trai của mình.
Video đang HOT
Thế nhưng có một điều, tôi không chịu nổi là cái tính đa nghi và hay ghen vô cớ của anh ấy. Ảnh minh họa.
Thế nhưng có một điều, tôi không chịu nổi là cái tính đa nghi và hay ghen vô cớ của anh ấy. Nhiều lúc bạn bè trên bàn nhậu chọc vài câu như, để vợ ở xa coi chừng bị vợ c.ắm s.ừng đấy nhé, anh cũng về điện thoại c.hửi mắng tôi. Những lúc đó, tôi cảm giác mình bị sỉ nhục hơn là ghen tuông.
Mặc dù, tôi luôn cố gắng bày tỏ tình cảm của mình qua những bức thư, những nỗi nhớ, tình yêu qua Zalo, Facebook. Những lần anh về thăm hai mẹ con, tôi cũng hết sức để anh hiểu, với tôi anh và con là trên hết. Tôi ghét những ai n.goại t.ình và ghét bị phản bội đến mức nào. Thế nhưng tất cả hoàn toàn vô dụng.
Ngày 12/5 vừa qua, tôi chỉ gửi cho anh một cái hình bông hoa hồng với trái tim bên cạnh qua Zalo chỉ để tỏ tình yêu cho chồng yên tâm, vậy mà anh đã ngay lập tức vặn vẹo “Gửi nhầm cho thằng nào hả?”
Biết lúc này có thanh minh hay giải thích gì anh cũng không nghe và kết luận tôi đang lăng nhăng, tôi đáp lại “Anh nghi ngờ thái quá rồi đấy”. Thế nhưng chồng tôi chẳng gọi điện, cũng chẳng đáp tin nhắn của vợ như mọi khi để hỏi thăm con trai thế này. Tối hôm đó, bất ngờ chồng tôi bay ra về thẳng lúc 9 giờ tối. Vừa vào đến nhà chẳng hỏi vợ con một câu đã kéo tôi ra rồi thẳng tay tát tôi một cái đau điếng.
Vừa đ.ánh xong, anh ta dùng những lời lẽ thô thiển nhất để c.hửi bới, l.ăng m.ạ tôi. Anh căn vặn tôi đang cặp với “thằng nào”? Đã lên giường với nó chưa?… Qúa mệt mỏi, tôi cứ đơ người ra không nhìn cũng chẳng khóc, chẳng nói gì. Có lẽ, những tình cảm còn lại sau bao lâu đã cạn kiệt. Thất vọng, chán nản với cuộc hôn nhân này quá rồi.
Sáng sớm hôm nay, dù tôi có chuyện buồn nhưng chồng tôi cũng chẳng thèm hỏi han gì. Anh còn nhắn tin cho tôi: “Em yên tâm, cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra”. Tôi thực sự chẳng biết, mình đã mắc tội gì.
Lúc đó, sẵn bực bội trong người, tôi đáp luôn: “Đối với anh thì lúc nào em cũng có vấn đề. Vợ chồng nếu không tin tưởng nhau thì khó mà sống lâu dài được. Nếu đã như vậy thì l.y h.ôn cho khỏe”. Vậy mà anh đã nhắn luôn: “Ok”.
Nhiều khi nghĩ, tình cảm với chồng nhạt lắm rồi khi ngày nào cũng chỉ nhận được hờn trách, ghen tuông mà không có chút động viên, hỏi thăm vợ con ở xa như thế nào. Con có khỏe hay ốm đau ra sao. Một mình vợ chăm con vất vả như thế nào? Đổi lại chỉ những mối nghi hoặc rồi cãi vã. Mệt mỏi lắm rồi.
Tôi biết l.y h.ôn thì chỉ tội cho con trai tôi thôi chứ không có anh ta tôi vẫn lo cho con được. Nhưng tôi không chịu nổi nữa. Trong khi tôi buồn khổ, mệt mỏi đáng nhẽ có chồng bên cạnh động viên, hoặc ít nhất là những tin nhắn, cuộc trò chuyện từ xa. Đằng này… Con người ai cũng có giới hạn chịu đựng. Không lẽ suốt đời tôi phải chịu cuộc sống này? Có chồng cũng như không, mà lúc nào cảm giác cũng u uất, mệt mỏi.
Liệu tôi có nên l.y h.ôn không mọi người? Xin hãy cho tôi một lời khuyên lúc này.
Theo Người Đưa tin
Chồng quay sang hắt hủi khi biết bác sĩ đỡ đẻ là người từng theo đuổi tôi nhiều năm
Sau khi biết chính T đỡ đẻ cho vợ thì chồng tôi chẳng nói cảm ơn lấy một lời, hằm hằm bỏ về giục tôi dọn đồ ra viện ngay. Tôi hơi bất ngờ hỏi anh "bác sĩ bảo 10 rưỡi mới có giấy ra viện mà". Thì mặt anh đanh lại nói tôi muốn nấn ná ở lại để gặp T, để liếc mắt đưa tình với nhau.
Tôi năm nay 29 t.uổi, vừa mới sinh con trai đầu lòng chưa đầy tháng. Ban đầu sự chào đời của con khiến gia đình tôi không ngớt tiếng cười hạnh phúc, nhưng niềm vui ấy chẳng được bao lâu, khi chồng tôi trở về thăm vợ đẻ đã biến những ngày hạnh phúc ấy trở thành nỗi buồn mà tôi chẳng biết dùng lời nào để giải thích. Chồng tôi công tác xa nên anh thường xuyên vắng nhà, phải một vài tháng anh mới về thăm một lần. Chính vì vậy đến ngay cả khi tôi sinh con anh cũng chẳng thể bên cạnh chăm sóc. Mà vài ngày sau anh mới cắt được phép về thăm mẹ con tôi. Do tôi sinh xong 1 tuần mới được xuất viện, ngày chồng về tôi còn đang nằm viện. Khỏi phải nói, nhìn thấy mẹ con tôi khỏe mạnh anh vui đến nhường nào, vợ chồng con cái chăm sóc nhau nhưng lúc nào cũng thấy ấm cúng, hạnh phúc. Cho đến hôm chồng tôi đi thanh toán viện phí và cảm ơn bác sĩ thì mọi chuyện đã thay đổi. Từ đó cho đến nay, gần 1 tháng rồi nhưng hễ vui thì không sao còn bực dọc trong mình anh lại mang chuyện sinh đẻ ra chì chiết tôi.
Sau khi anh đi thanh toán viện phí, thì biết rằng người đỡ đẻ cho tôi chính là T. Đó là người đã từng theo đuổi tôi suốt mấy năm trời. Nhưng tôi thề có trời đất và đứa con bé bỏng, giữa tôi và bác sĩ T không có chuyện gì cả trước kia và bây giờ. Chỉ đơn giản, chúng tôi xem nhau như những người bạn, khi vào viện, chẳng quen ai tôi nghĩ nhờ T giúp đỡ thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Ban đầu, nhìn vóc dáng bé nhỏ của tôi, bác sĩ khám chỉ định mổ đẻ ngay. Nhưng chính T đã đỡ và bảo lãnh để tôi sinh thường thì mọi chuyện mới suôn sẻ vậy. Chuyện chỉ có thế, rất bình thường, bởi khi vào viện tôi là bệnh nhân còn anh là bác sĩ. Việc anh đỡ đẻ cho tôi nếu nhìn dưới mối quan hệ bác sĩ và người bệnh thì quá bình thường. Nhưng chồng tôi lại làm quan trọng hóa vấn đề lên, anh nghĩ, tôi và T cố tình làm vậy để có cơ hội gần gũi nhau. Tôi biết, cảm giác của chồng tôi khi ấy là ghen, anh không cho phép người từng theo đuổi có cơ hội nhìn thấy thân thể tôi. Dĩ nhiên, nếu ở trường hợp bình thường thì quả là tôi và T quá đáng nhưng khi tôi là bệnh nhân, tôi vào viện còn T là bác sĩ điều trị thì chẳng có gì đáng nói.
Khi chỉ có hai vợ chồng anh tuôn vào mặt tôi biết bao lời khó nghe, bệnh hoạn.
Chồng tôi sau khi biết chính T đỡ đẻ cho vợ thì chẳng nói cảm ơn anh lấy một câu, hằm hằm bỏ về giục tôi dọn đồ ra viện ngay. Tôi hơi bất ngờ, chẳng hiểu có chuyện gì chỉ nói "bác sĩ bảo 10 rưỡi mới có giấy ra viện mà". Thì mặt anh đanh lại, cáu lên nói tôi muốn nấn ná ở lại để gặp T, để liếc mắt đưa tình với nhau. Tôi hơi sốc vì thái độ và lời nói của chồng nhưng rồi cũng hiểu ra anh đang ghen tuông mù quáng. Trước đây, tôi biết chồng mình là người hay ghen và tôi thấy cuộc sống gia đình có chút "gia vị" như vậy thì quả là thú vị hơn. Nhưng đến tận lúc này đây, tôi mới hiểu chồng tôi đang hành động như cuồng ghen vậy. Tôi chỉ im lặng thu xếp đồ để ra viện như lời anh cho yên chuyện. Nhưng về đến nhà anh vẫn chẳng nói năng gì, đụng chuyện gì là cáu bẳn, quát tháo như thể tôi là kẻ tội đồ vậy. Thậm chí, khi tôi đáp trả vì bị anh quát vô cớ thì anh sừng sổ lên mà nói "cô giờ giỏi lắm rồi, ai làm gì được cô. Cô ngang nhiên tình tự gần gũi với người cũ mà tôi dù có biết cũng chẳng thể làm gì được. Nhất cô rồi". Tôi cảm thấy ấm ức vô cùng khi anh cường điệu hóa và mù quáng để những suy nghĩ bệnh hoạn ấy lấn át lý trí của mình. Tôi tâm sự với mẹ chồng, mẹ cũng góp ý với anh và nói rằng chuyện bác sĩ sản nam đỡ đẻ là rất bình thường, anh hãy cứ xem như đó là một bác sĩ bất kỳ đi đừng làm mọi chuyện rối tung lên như thế. Mọi người càng góp ý thì có vẻ như phẫn uất trong anh càng tăng lên. Trước mặt mọi người thì anh im lặng nhưng khi chỉ có hai vợ chồng thì anh vẫn có thái độ như cũ. Mỗi lời nói của anh khiến ruột gan tôi như xát muối. Tôi không nghĩ anh lại khéo tưởng tượng, và lại nghĩ về vợ mình như vậy.
Gần 1 tháng qua, anh ở nhà chăm mẹ con tôi nhưng cũng nói ra biết bao lời nói khó nghe, suy diễn bệnh hoạn mà tôi chẳng tiện nói ra. Chỉ biết rằng, nếu có thể c.hết để chứng minh sự trong sạch và làm dứt được ý nghĩ trong đầu anh tôi cũng sẽ làm. Chồng tôi được nghỉ phép 2 tháng cơ đấy, có lẽ suốt hai tháng kiêng cữ và thời gian sau này tôi còn phải nghe chuyện này nhiều lần nữa. Tôi quá mệt mỏi với người chồng ghen tuông, bệnh hoạn và suy nghĩ nông cạn như anh rồi. Tôi nghĩ rằng, trên đời này chẳng ai gặp phải chuyện trớ trêu như tôi đâu, bởi mấy ai có lối suy nghĩ như chồng mình. Tôi gần như bất lực chỉ biết im lặng mà nuốt từng lời đay nghiến của chồng mà chẳng làm gì cho anh thay đổi suy nghĩ được. Xin mọi người hãy chia sẻ và cho tôi lời khuyên, chứ cứ hở ra chồng tôi lại mang chuyện ấy ra chì chiết, Chắc tôi phát điên lên mất.
Theo Công Luận
Sốc nặng phát hiện ra việc chồng lén lút làm mỗi đêm Lúc nào anh cũng tỏ ra đàng hoàng, đạo mạo là vậy, nhưng thật không ngờ anh lại có sở thích bệnh hoạn đến như thế. ảnh minh họa Đã gần 1 tháng nay, kể từ ngày tôi phát hiện ra chuyện đó, tôi vẫn chưa thôi ám ảnh, cứ nhìn thấy chồng là tôi lại thấy kinh sợ. Tôi và chồng đều...