Chồng ghen quái đản, xén tóc vợ nham nhở
Ai cũng nói rằng chị bị điên khi đòi li dị chồng. Thời buổi này, đàn ông như anh hiếm như sao buổi sớm…
Trước đây, chị Lụa cũng đã từng nghĩ như họ. Chị có một gia đình hạnh phúc với hai đứa con xinh đẹp, kháu khỉnh và một người chồng vừa thành đạt, giỏi giang lại vừa hết lòng yêu thương vợ. Duy chỉ có một cái tính ở anh khiến chị phiền lòng, ấy là ghen tuông và gia trưởng.
Ngoài giờ đi làm, anh không cho vợ mình đi đâu khác. Anh kiểm soát chị chặt chẽ đến nỗi nếu có việc đột xuất, chị phải báo cho anh biết, xin phép anh rồi mới được đi, và phải trình bày đầy đủ thời gian, địa điểm để anh xác minh lại. Anh xét thấy hợp lý thì chị mới được đi. Không có ngoại lệ.
Chị òa khóc khi biết sự thật về sự ra đi của tình đầu năm xưa (ảnh minh họa)
Ban đầu, chị Lụa cũng rất khó chịu, nhưng dần thành quen. Vả lại, chị tự nhủ nếu không yêu chị, lo lắng cho chị thì anh cũng chẳng làm như vậy.
Cuộc sống gia đình chị đang yên ấm thì bỗng một biến cố xảy ra, đó là sự xuất hiện bất ngờ của anh người yêu cũ của chị Lụa – người mà chị đã từng yêu đến chết đi sống lại.
Hồi đó, cuộc tình đang đẹp thì anh bỏ ra nước ngoài không một lời từ biệt hay giải thích, bỏ lại chị sống trong đau khổ, dằn vặt, tự trách mình đã mắc phải sai lầm nghiêm trọng gì mà đến nông nỗi người yêu bỏ đi quầy quả đến vậy. Tình yêu sâu nặng trở thành vết thương lòng rồi lâu dần thành một niềm hận thù, căm ghét. Phải rất lâu sau nỗi đau ấy mới lắng xuống để chị có thể mở lòng mình cho một người đàn ông khác, người mà sau đó đã trở thành chồng chị.
Giữa lúc chị đang yên ấm thì người cũ lại trở về như một bóng ma ám ảnh đời chị. Anh xin gặp chị dù chỉ một lần. Chỉ nhiều lần khước từ, nhưng rồi cũng mủi lòng, và sự thật về chuyện năm xưa được làm sáng tỏ.
Anh ta đã ra đi khi biết mình mắc bệnh ung thư, khả năng sống còn rất ít. Không muốn chị tổn thương, anh chấp nhận đóng vai một kẻ bạc tình. Anh muốn chị quên anh và bắt đầu lại với người khác nên đã bỏ đi Mỹ mà không tự biệt chị. Thế rồi ở Mỹ, anh lại không cam tâm đầu hàng số phận, anh tham gia một chương trình thí nghiệm y học, tự nguyện làm “chuột bạch” cho một phương pháp chữa trị mới với sự đánh cược 50-50: khỏi bệnh hoặc là chết.
Video đang HOT
Và rồi nghị lực, ý chí và niềm hị vọng của anh đã được đáp đền xứng đáng. Sau 6 năm, anh đã khỏi bệnh. Lúc này, anh chỉ có một mong muốn là về tìm lại chị, nhưng éo le thay, chị đã có một gia đình đề huề. Còn yêu thương nhiều nên anh cố níu kéo chị, nhưng chị đã có quá nhiều ràng buộc, không thể bỏ tất cả để đến với anh, nhưng cũng không có nghĩa là chị không có những phút xao xuyến, ngã lòng.
Tuy vậy, chị Lụa cũng chưa hề làm điều gì có lỗi với chồng. Việc “quá giới hạn” duy nhất mà chị từng làm là tựa đầu vào vai người cũ như một sự yên ủi, để anh vuốt mái tóc dài mượt mà của chị và cắt một đoạn tóc tặng anh, như là sự đoạn tuyệt với tất cả. Rồi họ chia tay, ai trở về chỗ nấy.
Chị Lụa không ngờ rằng tất cả những việc chị làm đều không qua nổi mắt chồng. Anh ghen tuông lồng lộn và không nghe bất cứ lời giải thích nào.
Thay vì thượng cẳng chân, hạ cẳng tay như những gã vũ phu, anh lại có một cách trừng phạt đáng sợ hơn, đó là cắt nham nhở mái tóc đẹp của vợ. Cứ mỗi lần nhớ tới chuyện cũ, anh lại cầm kéo cắt tóc chị không thương tiếc. Hết tháng này qua tháng khác, tóc chị chẳng thể dài ra nổi. Chị xấu hổ chẳng dám gặp gỡ ai. Rồi tức nước vỡ bờ, chị không thể chịu nổi đòn ghen quái đản của chồng mà phải đâm đơn li dị.
Theo Hàn Thư (Báo Phụ nữ TP.HCM)
Cuộc đời quá đáng yêu sau khi li dị chồng
Tại sao nó vẫn luôn luôn cười? - Những bà hàng xóm tọc mạch của tôi vẫn thường rỉ tai nhau như thế mỗi khi tôi đi qua, kể từ cái ngày tôi ký roẹt một phát vào lá đơn ly hôn.
Họ nghĩ rằng: với một cô gái mới ngoài 20, bị chồng bỏ, một thân một mình nuôi con, hẳn sẽ là nỗi đớn đau bi kịch lắm. Và khi sống trong nỗi đớn đau, bi kịch như thế, ai mà có thể cười nổi cơ chứ?
Phải chăng khi chạm đến sự tột cùng của nỗi đau, người ta không thể khóc được mà cười cay đắng? Hay nỗi đau đã làm biến dạng những dây thần kinh xúc cảm của người mẹ đơn thân?
Không, chẳng giả thiết nào đúng! Tôi cười bởi thực sự tôi thấy mình thật là may mắn.
Cuộc đời quá đáng yêu khi không... có chồng!
Tôi cười, ấy là khi tôi thấy con bạn đêm hôm còn cắp con đi tìm chồng. Nghe bảo, chồng nó làm trợ lý cho một ông to lắm, tiền mang về cung phụng mẹ con nó như một bà hoàng. Nhưng ngồi trong những chiếc ghế êm ái trong phòng khách sang trọng, con bạn tôi như ngồi trên đống lửa khi đến nửa đêm chồng vẫn chưa về vì bận tiếp khách.
Chẳng mấy khi mẹ con cô bạn được ăn một bữa tối ấm nóng vì luôn phải ở cảnh đợi chờ. Không ít lần, cô bạn cắp con đi tìm chồng, đến những chỗ mà anh bảo đang tiệc tùng tiếp khách, để được tận mắt chứng kiến những cô gái tiếp bia, tiếp rượu ngả ngớn trong lòng chồng.
Tôi cười, ấy là khi cô đồng nghiệp đến cơ quan với mái tóc xơ xác, khuôn mặt mệt mỏi lúc nào cũng ngơ ngác như một kẻ tội đồ. Ngày xưa, cô nàng ấy chả kém cạnh ai. Chí ít cũng là hoa khôi của một huyện, khéo tay, hay làm cũng có tiếng.
Khốn nỗi, ông chồng của nàng thuộc loại "lọt trời rơi xuống đất". Dù cô vợnấu ăn ngon khiến nhiều người tấm tắc thì cũng chẳng bao giờ vừa miệng ông chồng. Nào thì "Sao mực không xào cho cháy cạnh?" "Rau cần không đun kỹ cho mềm?"...
Những yêu cầu ngược đời như thế, nhưng vẫn khiến cô vợ trở nên hoang mang, mất tự tin về khả năng bếp núc của mình. Lâu dần thành quen, cô vợ biến mình thành một kẻ phụ thuộc, luôn sợ sệt chồng mình như ông chủ.
Đó là chưa kể đến những vết ố màu trên cổ áo, một vệt bụi vương trên sàn nhà... cũng đủ làm cô "mất hồn mất vía" nếu như chồng phát hiện, cằn nhằn kêu ca.
Cuộc đời quá đáng yêu khi không... có chồng!
Thực ra thì hai gã đàn ông quái kiệt kia cũng không hẳn là nhiều. Nhưng chí ít, phận đời một cô vợ cho ra cái vẻ ngoan, muốn cho trong ấm ngoài êm thì không thể có chuyện không biết là cho chồng cái áo, quét dọn nhà cửa cho sạch sẽ. Có như thế, gã đàn ông lười biếng như ông chủ mới cảm thấy ngôi nhà như tổ ấm mà thích tìm về.
Con vợ ngoan cũng phải là ả đàn bà phải biết hy sinh sở thích của mình chiều theo sở thích của chồng.
Thậm chí đến cả quan điểm, lời nói, nếu trái ngược với chồng, cũng đừng có dại gì mà thể hiện. Cổ nhân đã dạy rồi, đàn bà muốn hạnh phúc, phải biết "ngu một tí" trước người đàn ông của mình.
Tết đến, chao ôi mới là mệt. Đây là những dịp để các cô vợ cân não với danh mục những món tiền Tết nội, Tết ngoại. Căng thẳng nhất là việc mua gì biếu gì cho bố mẹ chồng, cho chị em, cháu chắt bên nhà chồng.
Nhiều khi tiền mất cả đống, nhưng vẫn bị chồng mặt nặng, mày nhẹ, mẹ chồng chửi mắng xơi xơi chỉ vì một chút thiếu khéo léo trong việc biếu quà.
Người ta trông chờ ngày Tết để được nghỉ ngơi, du lịch chỗ này, chỗ kia, thì các nàng dâu cứ đến Tết là cun cút về quê phụng sự nhà chồng cho đúng lễ, đúng nghĩa.
Mới đây, có một thống kê vui, nhưng không hẳn là vô lý, khi cho rằng một người đàn ông cưới một người vợ, là đã có món lời hơn 3 tỷ đồng. Điều đó cũng có nghĩa là người đàn bà đã thiệt hại hơn 3 tỷ đồng khi chấp nhận "đeo gông".
Thực ra, cũng chẳng phải vì tôi thấy mình đã "lời 3 tỷ" sau bước ngoặt để làm mẹ đơn thân. Nhưng tôi đã được sống cuộc sống của tôi. Tôi được quyền tự quyết định cuộc sống của mình, của con mình, được nuôi dạy con theo cách của mình, được ăn những món ăn mình thích, làm những mình thích.
Tôi vẫn có tình yêu, vẫn có những rượu vang, có hoa hồng, có những gã đàn ông sẵn sàng cung phụng tôi, nhưng tôi không phải ngồi chờ cơm, không phải lo ngay ngáy về những chiếc áo sơ mi chưa kịp giặt, những bữa cơm không vừa miệng "ông chủ".
Chừng đó lý do, chả đáng để tôi luôn thấy cuộc đời quá đáng yêu để phải mỉm cười đó sao!
Theo Phunutoday
Chồng quái đản thích rủ vợ ra nhà nghỉ để 'giải quyết' Tôi không thể chịu đựng được người đàn ông vũ phu và có sở thích vào nhà nghỉ quái gở như thế này được. Ảnh minh họa Tôi đã bỏ đời độc thân để đến với anh ấy suốt 2 năm nay và có một cháu nhỏ. Anh hơn tôi 5 tuổi và là chủ một doanh nghiệp nhỏ. Nói chung đời sống...