Chồng ép tôi phá thai vì năm sinh không hợp
Ba tháng sau đám cưới, tôi có bầu, nghĩ chồng sẽ vui, nhưng tôi sốc khi anh nói không muốn giữ vì nó không hợp tuổi anh. Mẹ chồng cũng không mấy vui vẻ nhưng khi biết tôi sẽ sinh con trai thì không có ý kiến gì.
Những ngày gần đây tôi luôn trong tâm trạng vô cùng tồi tệ, thậm chí đã nghĩ đến cái chết hoặc mang con bỏ đi. Tôi biết nếu lựa chọn tiêu cực như vậy con sẽ khổ, nhưng nếu tiếp tục sống như thế này tôi không biết có thể chịu đựng được bao lâu nữa.
Tôi lấy chồng khi 27 tuổi, đám cưới được tổ chức sau 4 năm yêu thương gắn bó. Nhiều khó khăn thử thách đã trải qua, ai cũng nghĩ chúng tôi sẽ mãi hạnh phúc bên nhau, nhưng có lẽ cuộc đời không đơn giản như vậy. Ngày đám cưới diễn ra, tôi thực sự bị sốc. Gia đình tôi không hẳn có điều kiện tốt nhưng với đám cưới của đứa con gái yêu, bố mẹ đã cố hết sức để mọi việc diễn ra tốt đẹp và trang trọng. Nhưng khi về nhà chồng, mọi thứ đều diễn ra trong tình trạng tạm bợ, nói đúng ra là làm cho có.
Tôi đã không thể cười nổi khi nhìn bó hoa cưới, thực chất là bó hoa kiểu như tặng sinh nhật của mấy bạn sinh viên, hội trường nơi nhà trai làm đám cưới đổ nát, bẩn thỉu. Sau đám cưới mẹ chồng lấy tất cả tiền mừng mà không cho chúng tôi một đồng làm vốn, thậm chí không cho đi nghỉ tuần trăng mật với lý do phải dành ngày nghỉ cho đám cưới em chồng một tháng sau đó. Tôi đã cố gắng gượng cười thông cảm vì nghĩ nhà trai không có điều kiện. Nhưng không bao lâu sau khi mẹ chồng lắp điều hòa và mua một loạt đồ dùng mới cho phòng ngủ của bà, tôi biết mình đã lầm.
Ba tháng sau đám cưới, tôi có bầu, nghĩ chồng sẽ vui, nhưng tôi sốc khi anh nói không muốn giữ vì nó không hợp tuổi anh. Mẹ chồng cũng không mấy vui vẻ nhưng khi biết tôi sẽ sinh con trai thì không có ý kiến gì. Cuối cùng, do tôi gây áp lực, chồng không ép tôi phá thai nữa nhưng nỗi đau khi nghe chính miệng chồng mình nói ra điều đó thật khó nguôi ngoai.
Sau khi sinh con vài tháng, anh nghỉ việc do mâu thuẫn trong nội bộ công ty. Tất cả chi tiêu của gia đình bé nhỏ dồn hết lên vai tôi, trong khi lương tôi cũng không phải cao. Tôi nhịn ăn nhịn mặc, cố gắng lo đầy đủ cho gia đình, không dám kêu than nửa lời, thậm chí trước mặt chồng cũng phải luôn cố tỏ ra vui vẻ để anh không phải suy nghĩ nhiều. Chồng ốm đi viện, trong túi không có một đồng, tôi mang cả vàng mẹ cho lúc cưới đi bán mà không dám nói với chồng vì sợ anh lo thêm.
Sợ chồng ra ngoài không có tiền tiêu, tôi lén bỏ tiền vào ví anh trong khi ví mình chỉ toàn tiền lẻ. Nhưng chồng tôi hình như không quan tâm, cũng không biết đến những việc tôi làm. Mấy năm tiếp sau đó, anh vẫn không đưa cho tôi một đồng tiền nào để nuôi con, kể cả sau này khi công việc của anh đã thuận lợi và kiếm được nhiều tiền.
Vì tính kiêu hãnh, tôi cũng không bảo anh đưa tiền sinh hoạt. Tôi đã được tăng lương, có thu nhập khá nên không thích lấy tiền từ chồng. Có tiền, anh đưa hết cho mẹ để dành sửa nhà, nhưng khi công việc khó khăn, tiền chưa thu hồi được mà hạn trả nợ đã tới, anh về bảo tôi đưa tiền để lo việc của anh. Thương chồng và biết mẹ chồng khó tính, tôi lại chạy vạy lo tiền cho anh đi trả nợ, nhưng không ngờ sau khi thu được tiền về anh lại tiếp tục mang đưa hết cho mẹ.
Video đang HOT
Mẹ anh ốm nằm viện, cả gia đình tập trung, tôi khó khăn lắm mới xin nghỉ làm được mấy ngày nhưng con ốm, tôi phải nhờ mẹ đẻ tới trông giúp để đi làm và tranh thủ buổi tối chạy qua thăm mẹ anh. Anh oán giận và trách móc tôi không túc trực chăm sóc mẹ anh mà không hề nghĩ tới chuyện con tôi ốm, tôi không được nghỉ làm và mẹ tôi cũng đang ốm vẫn phải đi gần trăm cây số tới trông con cho tôi ở nhà.
Người thân của anh chỉ cần hơi ốm đau, anh lập tức trách móc tôi không quan tâm chăm sóc. Nhưng khi chính tôi bị ốm, thậm chí là bất đắc dĩ phải bỏ thai anh cũng chẳng quan tâm, chỉ nói được một câu lạnh lùng “Ốm thì uống thuốc vào”.
Chuyện sex của chúng tôi càng tệ hại, khi anh có nhu cầu, anh sẽ vô cùng ngọt ngào thuyết phục tôi chiều bất kể tình trạng sức khỏe và tinh thần như thế nào, nhưng chưa bao giờ anh quan tâm tới nhu cầu của tôi. Nếu tôi không thích, vẫn phải chấp nhận vô điều kiện, nhưng nếu anh không thích, có thể hất tôi ra một cách thô bạo và mắng tôi vì làm phiền trong lúc anh đang muốn nghỉ ngơi.
Khi anh có chuyện không vui hoặc thất bại trong công việc, tôi luôn ở bên, chia sẻ và ủng hộ mọi quyết định của anh, nhưng khi điều tương tự xảy ra với tôi, anh bỏ mặc trong nỗi tuyệt vọng, cay đắng và cô đơn đến phát điên. Anh có thể dành hàng giờ mỗi tối để ngồi với những ông hàng xóm vô công rồi nghề nhưng lại chẳng có nổi vài phút mỗi ngày để hỏi xem công việc mới của tôi có thuận lợi không.
Mâu thuẫn đỉnh điểm xảy ra sau tết, mẹ chồng chính thức yêu cầu chúng tôi sửa nhà và lo toàn bộ chi phí, trong khi số tiền anh đưa cho mẹ chỉ đủ khoảng 50%. Mẹ anh ép phải lo cho đủ và không cần biết khả năng tài chính của chúng tôi thế nào, việc sửa chữa được tiến hành ngay lập tức. Trước đó, anh đang làm tại công ty của chú tôi nhưng do một số mâu thuẫn, anh đã nghỉ việc ngay trước khi sửa nhà, do đó anh ở nhà luôn để trông coi thợ.
Còn tôi đã chấp nhận chuyển về làm cho một công ty gần nhà với mức lương chỉ bằng 2/3 trước đây để dành thời gian chăm lo cho gia đình và con cái. Làm gần nhà nhưng sáng tôi vẫn phải dậy sớm, dọn dẹp nhà cửa, cho con ăn, đưa con đi học, chiều về lại dọn dẹp, giặt giũ, chăm sóc con… Tiền vẫn phải cố gắng lo cho đủ tiêu dùng vì anh đã nghỉ làm, mà giờ có đồng nào anh cũng dốc vào nhà cửa hết.
Tuy nhiên dường như gia đình anh vẫn chưa hài lòng với những gì tôi làm. Mẹ anh vì phải bù thêm tiền sửa nhà nên suốt ngày kiếm cớ gây chuyện với tôi dù tình cờ tôi biết ông bà cũng không hề thiếu tiền. Bà kêu tôi đi làm suốt ngày không lo việc gia đình, nhưng tôi không đi làm lấy gì nuôi con? Chồng không những không thông cảm cho tôi mà cũng theo mẹ trách móc, gây chuyện.
Tôi thực sự chán nản khi phải sống trong gia đình này. Tôi mệt mỏi với mẹ chồng khó tính lúc nào cũng chỉ nghĩ đến tiền. Tôi thất vọng với người chồng không quan tâm tới vợ mà chỉ ích kỷ nghĩ cho mình và những người ruột thịt mà không quan tâm tới vợ. Tôi thực sự ân hận vì tình yêu mù quáng đã dành cho chồng. Tôi thực sự cảm thấy rất tồi tệ. Xin hãy cho tôi một lời khuyên, tôi có nên mang con đi để được sống cuộc sống thực sự của mình không? Xin cảm ơn!
Theo VNE
Người đàn bà cười
Mọi người cố nhịn cười còn thị lại phấn khởi cười suốt. Lần đầu tiên thị cười "thoải mái" như thế vì có hàm răng mới. Hơn nữa đây lại là ngày mà gần 40 năm qua thị chờ đợi: Ngày thị lấy chồng.
Cả làng được phen choáng váng khi thị trở về sau chuyến lên thủ đô thay hàm răng mới. Mọi người vốn đã quen với hàm răng vổ của thị bao nhiêu năm qua. Chẳng hiểu sao 4 chị em của thị đều xinh xắn, dễ thương, duy chỉ có thị không chỉ "tươi quá quy định" mà đường nét góc cạnh chả thứ gì hòa hợp. Có lẽ cũng bởi thế mà gần bước sang tuổi 40 thị vẫn chưa có lấy một mảnh tình vắt vai.
Ngày thị còn trẻ, bạn bè thường trêu "Sau mày tính hôn người yêu thế nào?". Thị đáp chẳng cần đắn đo: "Không hôn trực tiếp thì hôn gió, chả sao". Khổ một nỗi, bao nhiêu năm qua đến cả một nụ hôn gió thị cũng chẳng kiếm được chàng trai nào muốn nhận.
Trời sinh thị "tươi tắn" nên lúc nào thị cũng cười. Thị ý thức được "vẻ đẹp" của mình. Thị có cái ham muốn hừng hực của một người đàn bà ế. Nhưng lại có cái kiêu kì, khinh khỉnh của một người đàn bà có học. Nhiều gã trai làng cho rằng thị xấu giờ có thằng sờ tới là mừng lắm nên giở trò sàm sỡ, bờm xơm, cợt nhả. Thị lớn tiếng quạc lại không chút nể nang:
- "Đồ vô văn hóa, tưởng chị đây thèm cái loại người như mày hả! Mày còn lâu mới xứng được với chị, chị chả thiết".
Mọi người thấy thế cười nghiêng ngả. Người cười tên bị làm cho bẽ mặt, người cười sự hống hách của thị. Thị chả quan tâm. Thị vẫn tuyên bố "Không tìm được người xứng đáng, thà ở vậy còn hơn".
Ở thị, người ta thấy một lòng yêu sống bản năng, không lo sợ trước cuộc đời, không âu sầu oán trách số phận. Thị chấp nhận cuộc đời và đón nhận mọi thứ trong lạc quan. Thị ham học hỏi, hiểu biết khá nhiều và là người có tấm lòng chân thật. Ẩn sau cái vẻ bề ngoài "hâm hâm" và xấu của thị là cả một tâm hồn đẹp mà nếu ai đó không dành thời gian để hiểu sẽ khó mà nhận ra. Thị cầm tiền đi chợ nhưng nếu giữa đường gặp ăn xin là thị cho hết với lí lẽ:
- "Nếu người ta là ăn xin thật, mình không cho thì thật tàn nhẫn. Còn nếu người ta là ăn xin giả thì việc chường mặt đi xin cũng là đáng thương rồi. Coi như xem kịch trả tiền".
Thị tốt một cách kì lạ. Bất kì người nào trong làng, thân hay quen sơ sơ thậm chí chả biết tuổi tên, gặp việc gì cần giúp đỡ là thị giúp. Nhiều bữa giúp người ta xong, mệt người còn mất của, nhưng thị vẫn thấy vui. Thị bảo "Miễn mình vui, người ta vui là được. Đời sống được bao lâu, thấy vui thì làm".
Rồi thị gặp anh. Anh góa bụa, vợ mất sớm. Thị gặp anh ở chùa, trong ngày rằm. Thị vẫn lên chùa thường xuyên để giúp chùa quét dọn sân vườn. Hỏi thăm biết anh lên chùa để thắp nén hương cầu khẩn cho người vợ quá cố, thị rưng rưng xúc động. Gần một năm qua đi, thị và anh gặp nhau đều đặn vào mỗi ngày rằm, mồng một. Hơn một năm sau anh mới ngỏ ý đón thị về sống cùng một nhà, vui lúc về già cho đỡ cô quạnh. Thị chẳng đắn đo, đồng ý luôn. Còn bảo: "Thấy anh tốt bụng, hiền lành hợp với yêu cầu của em nên em đồng ý".
Thế là thị cưới trong sự ngỡ ngàng của mọi người. Chưa hết, thị còn "hào phóng" chi một khoản tiền dành dụm được đi thẩm mĩ viện, thay toàn bộ hàm răng "quá khổ" của mình. Hỏi lí do thì thị bảo: "Gặp được người đàn ông tốt, yêu mình nên muốn được hôn thật chứ không hôn gió". Ai cũng phải cười ra nước mắt trước cái căn nguyên "thật như đùa" của thị.
Thị nhận lời anh vì anh là người đàn ông chừng mực, không vồ vập, cũng không nhìn vào cái vẻ bề ngoài của thị mà đánh giá. Anh "cố tìm mà hiểu" cái bản chất tốt đẹp trong thị. Thị không ham hố giàu sang, tiền bạc, thị chỉ cần có một mái ấm, một người chồng để mình yêu thương, một đứa con để hi vọng, một tổ ấm để sớm tối quây quần. Tất cả những cái đó thị gọi là hạnh phúc. Với thị mọi sự phù phiếm xa hoa, mọi cám dỗ vật chất chẳng nghĩa lí gì. Còn anh yêu thị có lẽ cũng vì thấy được cái lòng tốt nguyên thủy của thị, không tính toán, suy bì thiệt hơn, làm mọi việc đơn giản chỉ vì "Thấy cần phải làm thôi".
Ngày cưới, thị cười suốt. Trông thị xinh đáo để. Thi thoảng thị không ngần ngại đặt một cái hôn lên má chồng rồi cười tít mắt. Có ai đó nói bâng quơ trong đám cưới: "Nhìn họ thấy cuộc đời thật hiền".
Theo VNE
Gặp lại Anh là mối tình thứ mấy tôi không nhớ, nhưng chắc chắn là mối tình sâu đậm nhất trong số những mối tình đã đi qua đời tôi. Tôi và anh gặp lại nhau trong một chiều thu Hà Nội se lạnh, không mưa. Anh cùng tôi lãng đãng khu phố cổ khi mặt trời nghiêng bóng, ăn kem Tràng Tiền giữa trời...