“Chồng em ra tù rồi, mình chia tay nhé…”
Tôi mà kể, thế nào mấy thằng bạn cũng cười mà bảo: “Mày ngu!”. Nên tôi đành ôm hận một mình.
Tôi quen Ngọc trong ca đoàn ở nhà thờ tôi vẫn thường sinh hoạt, ca hát. Tôi có ngoại hình xấu, tôi biết điều đó, nên tôi có thể tự hiểu tại sao tôi không được các cô gái để ý. Thay vì bận rộn đi chơi với cô này, cà phê với cô kia, dùng cơm tối với cô nọ như mấy thằng bạn thân, tôi thường chỉ ở nhà đọc sách và đến nhà thờ sinh hoạt văn nghệ đều đều ba buổi tối một tuần.
Ngọc là một cô gái có nhan sắc vừa phải, nhưng ấn tượng nhất về cô là một đôi mắt không sắc sảo nhưng thoáng buồn xa xăm và như ẩn chứa tâm sự gì đó. Ánh mắt ấy gây tò mò cho người đối diện hơn là hấp dẫn họ. Ngọc đến tập hát đều đặn, không nói quá nhiều, và thường ngồi im lặng suy tư vào những giờ giải lao. Sau gần hai tháng hát chung, tôi đã tiếp cận cô, đơn giản, vì thấy thích việc tập hát chăm chỉ và thích ánh mắt buồn buồn của Ngọc. Không quá khó khăn trong việc bắt chuyện, làm quen, và chúng tôi dần trở nên thân thiết.
Ngọc kể với tôi rất nhiều về hoàn cảnh khó khăn của cô. Gia đình cô ở tận Quảng Bình, một vùng đất nghèo và khô cằn của miền trung. Cô vào đây học xong một trường cao đẳng và đang làm nhân viên văn phòng cho một công ty nhỏ, lương thấp, nhưng cô phải chia sẻ với mẹ gánh nặng nuôi em nhỏ, nên luôn gặp chuyện thiếu thốn tiền nong. Ngọc nói, cô thường xuyên phải tránh né, từ chối các buổi gặp gỡ, ăn uống, vui chơi cùng bạn bè, vì cô muốn tiết kiệm tiền để còn giúp đỡ gia đình. Ngọc thật thà thú nhận rằng đi tập hát đầy đủ, không vắng mặt ở nhà thờ buổi nào thật ra ban đầu chính là vì cô muốn tìm một chỗ để giải khuây mà không tốn tiền, và để trốn khỏi những cuộc chơi tốn kém cùng bạn bè.
Tôi thích cách nói chuyện chân chất, thẳng thắn của Ngọc, và tự nhiên cảm thấy có trách nhiệm san sẻ mọi chuyện cùng cô gái nghèo khó ấy. Bắt đầu là rủ cô đi ăn vài món đơn giản sau buổi tập hát, rồi cùng cô nấu ăn những bữa đơn giản ở nhà trọ, dẫn cô đi siêu thị mua sắm thứ này thứ kia bổ sung cho các vật dụng cũ kỹ của cô, và sau đó là tặng cho cô những món quà này nọ. Ngọc đối xử với tôi ân cần, dịu dàng. Tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc giản đơn của một thằng ông không bị cô gái mình để ý từ chối. Tôi dần dần nghĩ đến chuyện tương lai với em.
Video đang HOT
Tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc giản đơn của một thằng ông không bị cô gái mình để ý từ chối. Tôi dần dần nghĩ đến chuyện tương lai với em. (ảnh minh họa)
Một lần, Ngọc buồn phiền mấy ngày liền, tôi hỏi mấy lần cô cũng không nói lý do. Dỗ dành mãi, Ngọc mới nói là mẹ cô ở quê bị bướu, cần mổ gấp, nhưng cô xoay sở hoài vẫn không đủ tiền. Tôi không ngần ngại rút 20 triệu đồng để Ngọc gửi về lo cho mẹ. Là một công chức quèn, tôi không giàu có, nhưng số tiền ấy thì tôi có thể giúp đỡ, và giành dụm lại được. Tôi không toan tính với người mình yêu. Ngọc rất cảm động và biết ơn sự giúp đỡ của tôi.
Vậy mà, khi tôi đang phiêu diêu tột cùng ở đỉnh điểm hạnh phúc, trong niềm vui tìm được một người con gái để yêu thương và tính chuyện lâu bền thì chuyện bất ngờ ập đến. Bất ngờ đến mức tôi ngỡ mình nghe nhầm, hoặc giả chỉ có thể là Ngọc đang lấy chuyện trong phim ra mà đùa với tôi.
Một buổi tối, Ngọc chủ động rủ tôi đi cà phê để nói chuyện. Nước mắt ràn rụa, cô nói với tôi rằng cô xin lỗi và mong được tôi tha thứ. Ngọc nói, hoàn cảnh gia đình, những khó khăn mà cô nói với tôi đều là thật, nhưng cô còn có một sự thật còn giấu tôi. “Em đã có chồng. Chồng em phạm tội đánh người nên bị đi tù hai năm rưỡi. Một tuần nữa chồng em sẽ về. Mình chia tay nhau anh nhé. Em sẽ cố gắng dành dụm tiền để trả nợ cho anh”. Tôi chết lặng. Thảng thốt, đau đớn không nói được lời nào. Bao nhiêu năm đèn sách, bao nhiêu năm kinh nghiệm làm việc, giao tiếp, và bao nhiêu lời dạy yêu thương học được từ nhà thờ, tôi vận dụng hết nhưng đành bất lực. Tôi thực sự không biết nói gì, và cư xử như thế nào với cô gái này.
Đã gần một năm trôi qua, tôi không còn gặp Ngọc sau lần nói chuyện đó. Ngọc đã không còn sinh hoạt ở nhà thờ cũ. Tôi cũng không biết cô ấy có chuyển nhà trọ khác hay không, vì tôi cũng không dám đặt chân đến đó nữa. Chỉ có hai lần cô ấy nhắn tin cho tôi, nói là chồng cô ấy đã về, nhưng vợ chồng thiếu thốn quá, chưa có tiền trả tôi, mong tôi thông cảm.
Tôi không mong đợi được Ngọc trả tiền, cũng không thấy tiếc về số tiền ấy, dù nó là mồ hôi nước mắt của một thằng công chức quèn như tôi. Nhưng sự thật phũ phàng Ngọc dành cho tôi đã giáng một đòn đau bất ngờ nặng nề đến mức tôi gần như mất hết niềm tin vào cuộc sống, vào tình yêu, vào người khác.
Vốn đã có ngoại hình xấu, không được may mắn trong việc lấy cảm tình của người khác giới, mà ngay lần đầu tiên tìm được cảm giác yêu đương, tôi đã bị phụ tình và lừa dối quá ngoạn mục. Ngoạn mục đến mức chỉ biết ú ớ mà không thể ta thán một lời nào. Tôi mà kể, thế nào mấy thằng bạn cũng cười mà bảo: “Mày ngu!”. Nên tôi đành ôm hận một mình, và chỉ biết trách tội ông trời sao thích tréo ngoe.
Theo Eva
"Không bỏ vợ thì đừng hòng nói yêu tôi!"
Tôi chỉ vào mặt gã đàn ông đang đứng trước mặt mình và nói như vậy. Không phải tôi là &'con đàn bà' ghê gớm, tôi làm như thế là vì thực sự có hai mục đích.
Thứ nhất, tôi muốn anh ta thức tỉnh rằng anh ta là gã đàn ông đã có gia đình, có vợ có con. Và theo như người ta nói, vợ anh ta không quá thể như lời anh ta kể vậy. Vợ anh ta chu toàn, lo lắng cho gia đình, là người tốt. Một gã đàn ông đã có vợ con như anh ta còn tính chuyện lăng nhăng trai gái, rồi nói xấu vợ, lừa dối vợ, thật không đáng mặt đàn ông.
Tôi cũng biết, trên đời này còn kha khá đàn ông giống như anh ta, nhiều người còn giàu có hơn nhiều. Những người như thế có tiền, và họ cho rằng, tiền là sức mạnh, đồng tiền khiến ho có quyền được một tay mấy em như vậy. Còn tất nhiên, vợ họ cũng không bỏ, chỉ là vợ làm cảnh cho đẹp, cho có và để thiên hạ không dị nghị. Còn họ chơi với bao nhiêu cô, qua đêm với cô nào vợ họ cũng không biết, hoặc biết cũng phải lặng thinh.
Người ta nói làm vợ nhà giàu thì sướng. Đấy là những người không biết thì nói vậy chứ làm dâu gia đình có tiền, nhất là vợ của mấy ông chồng giàu có chẳng sướng gì. Nếu chấp nhận anh ta ngoại tìnhthì mới sống thoải mái được, còn để ý mấy chuyện ba lăng nhăng thì đúng là sống khổ cả đời. Tất nhiên, không phải gã nào cũng xấu nhưng đa phần là thế mà chọn được gã tử tế thì đúng là...
Vậy nên, nói cho các ông có vợ biết, nếu đã yêu chúng tôi, và hứa hẹn đủ thứ, hãy bỏ vợ đi rồi nói yêu, rồi nói cưới, rồi nói câu chân thành. (ảnh minh họa)
Tôi lại chỉ vào mặt anh ta và nói "Không bỏ vợ thì đừng hòng nói yêu tôi", cũng không phải tôi mong muốn anh ta bỏ vợ. Vì là, tôi muốn anh ta nhận thức được rằng, mọi thứ cần rõ ràng. Thú thực, tôi có thể lấy một người đàn ông có vợ, lấy một người đã có con nhỏ, chẳng sao cả nếu tôi yêu người đó. Nhưng yêu một người có vợ, lén lút làm người thứ ba, tôi không bao giờ chấp nhận. Tôi cũng là con gái, cũng có quyền được yêu thương, có quyền có được người đàn ông của đời mình. Vậy tại sao tôi phải núp sau bóng người khác mà sống. Thật không công bằng cho tôi.
Vậy nên, nói cho các ông có vợ biết, nếu đã yêu chúng tôi, và hứa hẹn đủ thứ, hãy bỏ vợ đi rồi nói yêu, rồi nói cưới, rồi nói câu chân thành. Bằng không tất cả đều là giả đối hết, đừng tìm lý lẽ biện minh.
Đàn bà cũng có năm bảy loại và người thứ ba cũng có người này người kia. Các anh yêu, các anh đủ dũng cảm cưới thì không có gì phải bàn nhưng đừng coi họ như trò chơi, vì bản thân chúng tôi, những người như họ nữa cũng rất cần một mái ấm của riêng mình. Tôi không chấp nhận một người đàn ông có vợ mà chỉ chấp nhận một người đã từng có vợ mà thôi.
Theo Eva
Dính bầu sau tình một đêm Dù có hiện đại đến đâu tôi vẫn không thoát khỏi hoang mang khi đang mang trong mình giọt máu chỉ sau một đêm mất tự chủ. Trớ trêu hơn, người đàn ông đã trải qua tình một đêm với mình là người đã có vợ! Trung là bạn cùng khoá đại học với tôi. Thời đó đôi ba lần gặp mặt trong...