“Chồng em ra tù rồi, mình chia tay đi nhé…”
Tôi mà kể, thế nào mấy thằng bạn cũng cười mà bảo: “Mày ngu!”. Nên tôi đành ôm hận một mình.
ảnh minh họa
Tôi quen Ngọc trong ca đoàn ở nhà thờ tôi vẫn thường sinh hoạt, ca hát. Tôi có ngoại hình xấu, tôi biết điều đó, nên tôi có thể tự hiểu tại sao tôi không được các cô gái để ý. Thay vì bận rộn đi chơi với cô này, cà phê với cô kia, dùng cơm tối với cô nọ như mấy thằng bạn thân, tôi thường chỉ ở nhà đọc sách và đến nhà thờ sinh hoạt văn nghệ đều đều ba buổi tối một tuần.
Ngọc là một cô gái có nhan sắc vừa phải, nhưng ấn tượng nhất về cô là một đôi mắt không sắc sảo nhưng thoáng buồn xa xăm và như ẩn chứa tâm sự gì đó. Ánh mắt ấy gây tò mò cho người đối diện hơn là hấp dẫn họ. Ngọc đến tập hát đều đặn, không nói quá nhiều, và thường ngồi im lặng suy tư vào những giờ giải lao. Sau gần hai tháng hát chung, tôi đã tiếp cận cô, đơn giản, vì thấy thích việc tập hát chăm chỉ và thích ánh mắt buồn buồn của Ngọc. Không quá khó khăn trong việc bắt chuyện, làm quen, và chúng tôi dần trở nên thân thiết.
Ngọc kể với tôi rất nhiều về hoàn cảnh khó khăn của cô. Gia đình cô ở tận Quảng Bình, một vùng đất nghèo và khô cằn của miền trung. Cô vào đây học xong một trường cao đẳng và đang làm nhân viên văn phòng cho một công ty nhỏ, lương thấp, nhưng cô phải chia sẻ với mẹ gánh nặng nuôi em nhỏ, nên luôn gặp chuyện thiếu thốn tiền nong. Ngọc nói, cô thường xuyên phải tránh né, từ chối các buổi gặp gỡ, ăn uống, vui chơi cùng bạn bè, vì cô muốn tiết kiệm tiền để còn giúp đỡ gia đình. Ngọc thật thà thú nhận rằng đi tập hát đầy đủ, không vắng mặt ở nhà thờ buổi nào thật ra ban đầu chính là vì cô muốn tìm một chỗ để giải khuây mà không tốn tiền, và để trốn khỏi những cuộc chơi tốn kém cùng bạn bè.
Tôi thích cách nói chuyện chân chất, thẳng thắn của Ngọc, và tự nhiên cảm thấy có trách nhiệm san sẻ mọi chuyện cùng cô gái nghèo khó ấy. Bắt đầu là rủ cô đi ăn vài món đơn giản sau buổi tập hát, rồi cùng cô nấu ăn những bữa đơn giản ở nhà trọ, dẫn cô đi siêu thị mua sắm thứ này thứ kia bổ sung cho các vật dụng cũ kỹ của cô, và sau đó là tặng cho cô những món quà này nọ. Ngọc đối xử với tôi ân cần, dịu dàng. Tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc giản đơn của một thằng ông không bị cô gái mình để ý từ chối. Tôi dần dần nghĩ đến chuyện tương lai với em.
Một lần, Ngọc buồn phiền mấy ngày liền, tôi hỏi mấy lần cô cũng không nói lý do. Dỗ dành mãi, Ngọc mới nói là mẹ cô ở quê bị bướu, cần mổ gấp, nhưng cô xoay sở hoài vẫn không đủ tiền. Tôi không ngần ngại rút 20 triệu đồng để Ngọc gửi về lo cho mẹ. Là một công chức quèn, tôi không giàu có, nhưng số tiền ấy thì tôi có thể giúp đỡ, và giành dụm lại được. Tôi không toan tính với người mình yêu. Ngọc rất cảm động và biết ơn sự giúp đỡ của tôi.
Video đang HOT
Vậy mà, khi tôi đang phiêu diêu tột cùng ở đỉnh điểm hạnh phúc, trong niềm vui tìm được một người con gái để yêu thương và tính chuyện lâu bền thì chuyện bất ngờ ập đến. Bất ngờ đến mức tôi ngỡ mình nghe nhầm, hoặc giả chỉ có thể là Ngọc đang lấy chuyện trong phim ra mà đùa với tôi.
Một buổi tối, Ngọc chủ động rủ tôi đi cà phê để nói chuyện. Nước mắt ràn rụa, cô nói với tôi rằng cô xin lỗi và mong được tôi tha thứ. Ngọc nói, hoàn cảnh gia đình, những khó khăn mà cô nói với tôi đều là thật, nhưng cô còn có một sự thật còn giấu tôi. “Em đã có chồng. Chồng em phạm tội đánh người nên bị đi tù hai năm rưỡi. Một tuần nữa chồng em sẽ về. Mình chia tay nhau anh nhé. Em sẽ cố gắng dành dụm tiền để trả nợ cho anh”. Tôi chết lặng. Thảng thốt, đau đớn không nói được lời nào. Bao nhiêu năm đèn sách, bao nhiêu năm kinh nghiệm làm việc, giao tiếp, và bao nhiêu lời dạy yêu thương học được từ nhà thờ, tôi vận dụng hết nhưng đành bất lực. Tôi thực sự không biết nói gì, và cư xử như thế nào với cô gái này.
Đã gần một năm trôi qua, tôi không còn gặp Ngọc sau lần nói chuyện đó. Ngọc đã không còn sinh hoạt ở nhà thờ cũ. Tôi cũng không biết cô ấy có chuyển nhà trọ khác hay không, vì tôi cũng không dám đặt chân đến đó nữa. Chỉ có hai lần cô ấy nhắn tin cho tôi, nói là chồng cô ấy đã về, nhưng vợ chồng thiếu thốn quá, chưa có tiền trả tôi, mong tôi thông cảm.
Tôi không mong đợi được Ngọc trả tiền, cũng không thấy tiếc về số tiền ấy, dù nó là mồ hôi nước mắt của một thằng công chức quèn như tôi. Nhưng sự thật phũ phàng Ngọc dành cho tôi đã giáng một đòn đau bất ngờ nặng nề đến mức tôi gần như mất hết niềm tin vào cuộc sống, vào tình yêu, vào người khác.
Vốn đã có ngoại hình xấu, không được may mắn trong việc lấy cảm tình của người khác giới, mà ngay lần đầu tiên tìm được cảm giác yêu đương, tôi đã bị phụ tình và lừa dối quá ngoạn mục. Ngoạn mục đến mức chỉ biết ú ớ mà không thể ta thán một lời nào. Tôi mà kể, thế nào mấy thằng bạn cũng cười mà bảo: “Mày ngu!”. Nên tôi đành ôm hận một mình, và chỉ biết trách tội ông trời sao thích tréo ngoe.
Theo VNE
Em hủy cưới vì tôi bị sa thải
Yêu nhau từ thời sinh viên, ra trường rồi đi làm, mối quan hệ của tôi và Lan càng ngày càng thêm thắm thiết.
Yêu nhau từ thời sinh viên, ra trường rồi đi làm, mối quan hệ của tôi và Lan càng ngày càng thêm thắm thiết. Ai nhìn vào cũng khen chúng tôi là một cặp đẹp đôi, và bản thân chúng tôi cũng rất hài lòng về tình yêu của mình.
Lan làm hành chính tại một trường đại học, tôi là nhân viên của một ngân hàng, lương không cao, nhưng cuộc sống của chúng tôi cũng tương đối ổn. Chúng tôi có thể ngày ngày đi làm, cuối tuần lại vui chơi cùng bạn bè, hò hẹn xem phim, ăn uống. Dù chưa thể mua một căn nhà ở thành phố, nhưng cuộc sống cũng không đến nỗi chật vật. Và cũng như những người yêu nhau khác, khi đã ổn định về cuộc sống, tài chính, tôi và Lan nghĩ đến chuyện làm đám cưới.
Đều là dân tỉnh, chúng tôi phải lên kế hoạch dành dụm, gom góp tiền bạc để chuẩn bị cho chuyện trọng đại nhất trong đời. Không xun xoe như bạn bè, chúng tôi chỉ dự định làm một đám cưới nhỏ, rồi mua sắm sửa soạn cho cuộc sốnghôn nhân. Lên kế hoạch từ giữa năm ngoái, chúng tôi dự định cuối năm là có thể thực hiện đâu vào đấy.
Trong thời gian hai đứa cùng lo lắng cái này, cái kia, có những khi giận hờn, xung đột, nhưng vì mục tiêu lâu dài, chúng tôi lại nhường nhịn, bỏ qua cho nhau. Nói cũng buồn, nhưng vấn đề chính để dẫn đến tranh cãi chủ yếu vẫn chỉ là tiền bạc. Biết thân tôi là đàn ông nhưng đến khi cưới vợ vẫn chưa có được nhà cửa đàng hoàng cho người mình yêu thì cũng có phần thiệt thòi cho cô ấy, nên tôi luôn là người chủ động nhường nhịn mỗi khi có bất đồng.
Nhưng qua năm lần bảy lượt, tôi hiểu là Lan rất chi li. Bàn về đám cưới, từ chi phí chụp album cưới, lựa chọn nhà hàng, chi phí xe cộ đưa đón người thân đi lại cho đến tiền mua sắm vật dụng sau khi cưới, chọn nhà mới để thuê sau khi đã là vợ chồng... Lan đều luôn tính toán từng chút một sao cho có lợi nhất, tiết kiệm nhất. Có người bảo tôi, cả đời mới cưới một lần, nên xông xênh một chút, kiểu như Lan thì "kẹo" quá, khó sống. Nhưng cũng có người lại khen, bảo người như Lan lấy về rồi tha hồ sướng, vì vợ biết lo toan thì gia đình lúc nào cũng sẽ trong ấm ngoài êm.
Có người bảo tôi, cả đời mới cưới một lần, nên xông xênh một chút, kiểu như Lan thì "kẹo" quá, khó sống. (ảnh minh họa)
Thôi thì đằng nào cũng đúng cả, quan trọng là tôi yêu Lan thật lòng. Dù vậy, đôi lúc tôi cũng hơi bối rối và chạnh lòng khi thấy những mối lo về tiền cứ thường trực quanh tôi và Lan. Có vẻ như khi tính đến hôn nhân rồi thì những sự lo toan cứ làm chết dần cảm xúc lãng mạn của tình yêu đôi lứa.
Nhưng rồi đùng một cái, tôi mất việc. Đơn giản là vì tình hình kinh tế khó khăn, nơi nơi đều thực hiện cắt giảm biên chế, ngân hàng là một trong những cơ quan "thẳng tay" với nhân viên nhất. Năng lực của tôi không đến nỗi tệ, nhưng xét trong tình hình chung của phòng, có chị thì đang bầu bì, chị thì mới sinh em bé nên đang trong thời gian nghỉ dưỡng, anh thì có mối quan hệ thân thiết với sếp, tôi ra đi cũng là lẽ thường tình.
Đó là một cú sốc lớn đối với Lan. Em vô cùng thảng thốt và thất vọng khi nghe tôi bị cắt giảm biên chế. Thay vì an ủi, động viên tôi như lẽ thường tình, em đâm ra cáu gắt, bực bội.
Tình hình còn tệ hơn vì đã bắt đầu vào quý cuối năm, thế là tôi gõ cửa khắp nơi nhưng lại chẳng có tìm được một công việc phù hợp và ưng ý. Làm một công việc tạm thời nào đó, với mức lương thấp thấp cũng được, rồi qua tết tìm việc mới, đó là ý kiến của Lan. Nhưng bản thân tôi lại mong muốn tìm được một công việc ưng ý, để khỏi phải lăn tăn nhảy chỗ này chỗ kia, tôi vốn thích ổn định. Nên thời gian thất nghiệp của tôi cũng theo đó mà dài ra.
Không có lương, việc chi tiêu cũng dè xẻn hơn. Đi ăn uống, coi phim với Lan hay hát hò, nhậu nhẹt cùng bạn bè cũng không còn như trước. Thi thoảng tôi mới dám đi một lần. Lại còn dành tiền lo cho đám cưới. Nhưng Lan không chịu hiểu hết, hình như em chỉ thấy chán, chán và chán. Nên sau vài lần rủ tôi không đi, Lan tự đi cùng đám bạn, rồi em cũng từ chối dần những lần hẹn hò hai đứa, với lý do là tiết kiệm.
Mới đây, khi bàn bạc với em về chuyện hơn một tháng nữa là đám cưới, như dự định, Lan đã thản nhiên nói rằng em đã báo với gia đình em hủy đám cưới rồi. Dời lại sang năm. Đợi khi nào tôi tìm được việc làm ổn định, có tiền bạc rủng rỉnh rồi hãy nghĩ đến chuyện tương lai. Chứ cưới về, mà chồng thất nghiệp thì trước sau gì gia đình cũng lục đục vì thiếu tiền.
Quả thật, ngẫm ra thì Lan cũng có lý của em. Em không sai. Nhưng tôi là một thằng đàn ông, tôi có lòng tự trọng của mình. Tôi rất ghét những sự xúc phạm, không tôn trọng. Nên tôi cũng đã không tỏ ra níu kéo khi em nói hủy cưới.
Vậy là đã mất việc lại còn mất vợ! Tôi chua chát tự hỏi, vậy cuối năm nay tổng kết, mình sẽ được gì đây?
Theo VNE
Chồng ơi, vợ sắp ngoại tình! Bởi vì tình yêu vợ dành cho chồng dường như đã cạn kiệt. Hơn 10 năm qua, vợ đã phải chịu đựng quá nhiều khi sống chung với người chồng nhu nhược, tính như đàn bà, vô tâm và keo kiệt. Khi đọc những chia sẻ tôi viết dưới đây, có lẽ mọi người sẽ nói rằng tôi "có voi đòi tiên", không...