Chồng em ở rể
Bây giờ em chỉ muốn về nhà chồng ở thật nhanh. Vì em xấu hổ với bố mẹ em quá. Em rất bế tắc, xin mọi người hãy cho em lời khuyên!
Em mới lập gia đình được 8 tháng và hiện tại 2 vợ chồng em đang ở nhà bố mẹ em. Vì chồng em không có việc làm nên gia đình em tạo điều kiện mở 1 cửa hàng điện thoại nho nhỏ trước cửa nhà em. Em thì vẫn còn đi học và chuẩn bị xin đi làm. Vợ chồng em chưa có con.
Thời gian đầu ở nhà em thì không có vấn đề gì xảy ra. Nhưng ở càng lâu thì mọi chuyện không hay không vừa ý bố mẹ em lại xảy ra. Càng ngày chồng em càng làm bố mẹ em thiếu tin tưởng hay nói cách khác là mất lòng tin. Vì bố mẹ em bảo chồng em là mồm miệng đỡ chân tay. Chồng em lại không có việc làm gì ổn định nên em cũng buồn. Thời thanh niên anh ý cũng chơi bời nhưng lấy vợ vào, anh ý cũng tu tỉnh. Bố mẹ em cũng mua cho 1 cái xe máy để 2 vợ chồng đi. Bố mẹ chồng em chỉ cho 2 vợ chồng 50 triệu làm vốn mở cửa hàng.
Nhưng em thì không khéo nên không thể làm thế nào để bố mẹ hiểu được. Bố mẹ em thì cũng rất thoải mái nhưng vì là con rể nên có chuyện gì bố mẹ cũng không tiện thể nói trước mặt được mà toàn nói lại với em. Em rất buồn.
Nhà chồng em và nhà mẹ em cách nhau gần 20km. Chồng em đang có ý định mở cửa hàng cầm đồ ở đó. Bây giờ thi thoảng tầm 6 giờ chồng em lại từ nhà em về nhà chồng. Anh luôn nói là đi gặp các anh em để nói chuyện. Trong khi gia đình em thì lại coi trọng bữa cơm tối nhưng cứ tầm đó là anh ý lại đi. Bố mẹ em đâm ra cũng suy nghĩ rồi hỏi em. Em chỉ bảo anh về gặp các anh em nói chuyện. Mẹ em thì bảo nó muốn đi nên nó nói thế thì biết thế.
Video đang HOT
Em biết ở nhà vợ, anh ấy không thoải mái. Em có góp ý là nếu muốn đi đâu thì đi nhưng anh ăn cơm xong hãy đi. Nhưng anh nói, không hiểu được nhà em như thế nào, có việc thì phải đi sao lại cứ bắt người khác phải theo ý mình. Em thấy buồn lắm nên nói với chồng em là thuê được cửa hàng dưới đấy xong thì chuyển về nhà chồng ở.
Thật sự em không muốn về nhà chồng vì ở đây em chẳng có ai cả. Mấy lần về nhà chồng chơi, chồng toàn để em ở nhà 1 mình rồi đi ra ngoài. Anh bảo là đi có việc còn em thì cứ lủi thủi trong nhà. Nhà chồng em còn có cả bố mẹ chồng nữa nhưng mỗi người một phòng. Nhà chồng lại không có internet, không có máy tính, chỉ có mỗi cái ti vi. Em thì có mỗi cái điện thoại làm bạn khiến em tủi thân vô cùng. Nhưng em phải về nhà chồng thôi, khổ mấy thì khổ, thà em khổ chứ không thể để bố mẹ em nhìn thấy em như thế.
Bố mẹ chồng em rất có điều kiện nhưng sống rất chi ly. Nhà em điều kiện không bằng nhưng cái gì cũng đầy đủ. Bố em sống rất biết trước biết sau. Còn bố mẹ chồng em thôi rồi, chỉ sĩ diện thôi. Bố mẹ em chẳng có mà vẫn chắt chiu mua cho vợ chồng em cái xe để đi lại trong khi nhà chồng đi cái xe mấy tỉ nhưng lại không mua được cho con trai cái xe máy. Bố mẹ chồng chỉ cho được 50 triệu lúc mới cưới là coi như xong, coi như hết trách nhiệm với vợ chồng em. Em buồn quá các chị ạ!
Em chẳng biết phải làm thế nào cho cuộc sống của em bây giờ. Em thương bố mẹ em quá. Em cũng ghét chồng vì cái tính lắm mồm, khéo nói quá nên mọi người bảo là dẻo mồm không tin được. Chồng em làm mất lòng tin với bố mẹ vợ, còn gia đình nhà chồng thì vô trách nhiệm với cuộc sống của 2 vợ chồng em.
Bây giờ chồng em không có nghề nghiệp, muốn làm ăn lại phải đi vay lãi ngày để làm. Trong khi đó, bố mẹ chồng em có thể giúp đỡ được thì lại chẳng giúp đỡ con. Em chẳng hiểu được bố mẹ chồng em nghĩ gì nữa. Bố chồng em thì nói rằng phải để cho chồng em biết quý trọng đồng tiền. Nhưng vì thế mà để cho các con đi vay lãi khổ sở thì có phải quá đáng không?
Bây giờ em chỉ muốn về nhà chồng ở thật nhanh. Vì em xấu hổ với bố mẹ em quá. Em rất bế tắc, xin mọi người hãy cho em lời khuyên!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy giúp tôi thoát khỏi sai lầm trong cuộc sống!
Em năm nay 27 tuổi đã có gia đình và một đứa con, cuộc sống thì không gọi là hạnh phúc vì chồng em lúc nào cũng vùi đầu vào công việc,chẳng bao giờ biết chia sẽ và quan tâm đến vợ,cuộc sống của vợ chồng em hiếm khi mà gây gỗ nhau lớn tiếng, ,một năm hầu như một vài lần gì đó.
Vì chồng em vốn là người nóng tính,em thì biết nhịn nên em cứ để trong lòng mà không nói ra đôi khi bị ức chế.
Rồi em mơ ước mình có người bạn để cùng chia sẽ khi buồn hoặc vui. Và em đã đăng ký học lớp tại chức cho cuộc sống đỡ nhàm chán và buồn, em là người trầm tư vô lớp chẳng thèm nói chuyện với ai chỉ biết ngồi học để quên mọi thứ trong công việc và gia đình.
Ảnh minh họa
Thời gian sau mặc dù không tiếp xúc với ai nhưng em cũng có rất nhiều người yêu mến vì em là người dễ nhìn lại hay cười nữa nên cũng có rất nhiều bạn bè.
Học được một thời gian thì có một anh cùng lớp lúc nào cũng nhìn em cười không biết tại sao? Dần dần tụi em kết thân rồi trở thành bạn tốt của nhau, cùng giúp đỡ nhau trong học tập,cùng chia sẽ những khó khăn trong công việc cũng như trong cuộc sống,chuyện buồn vui gì cũng kể nhau nghe. Vì anh cũng là người có gia đình nên cũng rất am hiểu,mặc dù đã có vợ con nên anh cũng được rất nhiều cô gái trong lớp thíc vì vẻ bề ngoại đẹp trai,cao to,có công việc ổn định.
Đến một ngày anh ấy bệnh em là người đã giúp đỡ anh rất nhiều, rồi khi anh bình phục tụi em lại gặp nhau thường xuyên hơn, vì em mến anh ấy như anh trai của mình mà không suy nghĩ hay ngại ngùng gì hết và anh cũng vậy,chơi một thời gian thì thấy anh than khác, rồi một hôm em đang buồn anh dẫn em đến một nơi chỉ có hai người và em cũng vô tư đi vì nghĩ anh là anh trai của em,rồi vào đó do có hai người rồi chuyện gì đến cũng đến... sau đó em rất ngại và cứ muốn tránh mặt anh nhưng không biết sao càng tránh mặt nhau thì lại càng nhớ nhau.
Rồi từ đó em yêu anh ấy lúc nào không hay,em cứ nghĩ nêu xa anh em sẽ không sống nỗi,em và anh cũng hay giận dỗi nhau vì tính hay ghen của hai đứa,em yêu anh được hai năm nhưng do thấy anh ấy có sự thay đổi không còn như lúc đầu nữa,anh cũng ít chia sẽ với em hơn,rồi em nghĩ chắc anh chỉ đùa giỡn với em,anh thường nói anh và vợ không hợp nhau cuộc sống anh không hạnh phúc.
Khi em nói lời chia tay thì vợ anh nhắn tin qua lại với người đàn ông khác nên em tạm gác lại chuyện này để anh đỡ buồn,anh nói anh li hôn nên do thương anh em mới khuyên anh nên suy nghĩ kỷ hoặc nếu ly hôn anh hãy chọn kỹ hơn để không bị đỗ vỡ lần thứ hai "nghe em nói vậy anh nói, bộ em sợ anh ly hơn rồi chạy theo hay sao mà nói vậy, nếu có ly hôn anh cũng không theo em cũng không lấy em làm vợ vì sợ gia đình và bạn bè dị nghị" lúc đó em thật sự nghe xong em rất buồn,không phải em có ý như vậy, chính vì quá yêu anh em mới mong anh được hạnh phúc em không muốn mình ích kỹ như vậy không muốn mình phải dành anh ấy cho riêng mình vì em cũng đang sống với chồng em mà,tại sau anh không biết nghĩ cho em chứ "nhưng khi anh giải quyết xong vì nghe theo lời khuyên của em mà cuộc sống anh dần ổn lại, sau thời gian đó em gặp chuyện buồn điện anh hoài để mong được chia sẽ và lời khuyên của anh,vậy mà anh nói bận rồi tắt máy,tại sao khi anh buồn thì anh được em cùng chia sẽ còn khi đến em thì anh không hề quan tâm đến .
Sau khi gia đình anh đã ổn định thì em quyết định cắt đứt mọi liên lạc mặc dù em rất đau khổ,nhưng do những anh anh nói ra em mới biết là từ trước giờ mình bị lợi dụng nên khi ra đi e không nói một lời nào mặc dù anh vẫn liên lạc.
Xa anh ấy em rất nhớ và đau khổ nhưng em không biết mình phải làm thế nào vì đây mới là một lựa chọn tốt nhất, em mong mọi người và mục tâm sự hãy cho em một lời khuyên tốt nhất để em bớt đau và rời bỏ anh ấy để về chu toàn chăm sóc gia đình em thật tốt,em xin chân thành cảm ơn tất cả các anh chị.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Làm gì để cô ta không tơ tưởng chồng em? Cô ta liên tục nhắn tin cho chồng em, anh ấy cũng thế. Dù bị phát hiện nhưng cả hai đều không có ý định từ bỏ. Em muốn xin chị một lời khuyên vì bây giờ chuyện vợ chồng em rất bế tắc. Chúng em lấy nhau được 4 năm, hiện có hai cháu. Cháu lớn 26 tháng, đứa thứ 2 được...