Chồng em, em thương, chồng người sang giàu cũng mặc
Đừng tự ti rằng anh không cho em được cuộc sống sung sướng. Với em, chẳng có gì sung sướng hơn lúc này, được chồng yêu, chồng chiều và lo lắng.
Em đã thề nguyện cả đời này em sẽ bên cạnh anh và hứa sẽ giữ lời thề ấy. Em không cần giàu sang, chỉ cần anh yêu em là đủ. (ảnh minh họa)
Em từng nghĩ, lấy một người chồng không nên kén chọn quá nhiều. Nhiều người phải lựa anh nào đẹp trai, anh nào có tiền, anh nào giàu có này nọ, gia cảnh kha khá thì mới lấy. Con gái luôn nghĩ, lấy chồng là phải tìm người nào vững chãi để dựa vào. Nhưng bản thân em khác, em chỉ muốn có một tình yêu tri kỉ, có được người luôn bên cạnh em, lo lắng cho em.
Và rồi, em gặp anh, một chàng trai hiền lành, chẳng có gì trong tay nhưng lại làm em yêu tha thiết. Em không tìm hiểu gia cảnh anh, không muốn biết bố mẹ an là ai, làm gì. Đã xác định yêu anh, ở bên anh, những điều đó thực sự với em không quan trọng. Bạn bè nói em chủ quan, chỉ sợ anh này nọ, rồi sau này biết tìm anh ở đâu. Nếu như anh có ý muốn bỏ rơi em, muốn chơi bời với em, em tìm anh làm gì nữa.
Chúng mình yêu nhau, chỉ có trái tim mới cảm nhận được tình yêu chân thành ấy. Em để anh tự kể, tự chia sẻ về bản thân mình. Em để anh yên tâm rằng, em không phải là cô gái ham vật chất, thích giàu sang, cũng không phải người tính toán nên kén chọn người yêu một cách kĩ càng. Chỉ cần thấy yêu là đủ.
Giá như em có gặp một người nào giàu có hơn anh và muốn một cuộc sống sung túc, muốn lấy anh ta cũng khó được. Vì tình yêu trót trao cho anh rồi, sống bên người khác, có gì vui đâu, lại nhớ nhung và cảm thấy ân hận.
Chúng mình về một nhà, thuê nhà trọ cùng nhau sống những ngày tháng vui vẻ. Em cảm nhận được tình cảm anh dành cho vợ mình. Mỗi ngày, anh đều hỏi em thích ăn gì để anh mua. Những món đồ ăn vỉa hè thật giản đơn nhưng cũng làm em thấy ấm áp và hạnh phúc. Anh luôn gọi điện cho em, nói em chịu khó ăn uống, quan tâm em từng tí một. Còn gì hạnh phúc hơn tình yêu và sự quan tâm của chồng dành cho mình. Cả hai chúng ta đều hiểu, yêu nhau và lấy nhau, cuộc sống còn muôn vàn khó khăn, nên phải cùng nhau, chung tay cố gắng.
Em đã thề nguyện cả đời này em sẽ bên cạnh anh và hứa sẽ giữ lời thề ấy. Em không cần giàu sang, chỉ cần anh yêu em là đủ. Có như vậy, vợ chồng mình mới hạnh phúc. Nhìn người ta sang giàu, xe hơi nhà lầu, nhiều khi em cung ao ước, nhưng lại nghĩ, chúng mình chưa có điều kiện, đòi hỏi làm gì. Của cải làm nên từ hai bàn tay, sau này chắc chắn mình sẽ có, chỉ muộn hơn người khác một chút mà thôi.
Video đang HOT
Có khi thấy anh ăn mặc giản dị, đi bên cạnh một anh chàng lịch lãm, nhìn giàu có, em lại thấy thương chồng mình. Không phải là một sự thương hại hay gì đó, chỉ là, em cảm thấy càng thương và yêu anh hơn. Thương anh tần tảo sớm hôm, thương anh lặn lội kiếm tiền lo cho vợ con. Em chỉ sợ anh tủi phận, em lo lắm lắm. Nên ngày nào em cũng muốn động viên anh, an ủi anh, để anh vững tin vào em.
Đừng tự ti rằng anh không cho em được cuộc sống sung sướng. Với em, chẳng có gì sung sướng hơn lúc này, được chồng yêu, chồng chiều và lo lắng. (Ảnh minh họa)
Anh thường nói với em &’lấy anh nghèo thế này, em có chán không?’. Anh thừa biết, ngày trước em có nhiều người đàn ông giàu có theo đuổi, nhưng em chọn anh. Có lẽ, anh mang mặc cảm ấy đi suốt bao nhiêu năm qua. Em yêu anh vô cùng, dù anh nghèo khó, em vẫn cứ yêu anh. Em yêu ánh nhìn của anh, nụ cười của anh, những câu nói đùa vu vơ của anh. Anh không ngọt ngào như bao người, cũng không hay nói lời hay ý đẹp, lãng mạn nhưng em hiểu, lòng anh yêu em nhiều hơn bất cứ thứ gì. Đó là sự giàu sang còn đáng giá hơn cả vàng và kim cương anh ạ.
Đừng tự ti rằng anh không cho em được cuộc sống sung sướng. Với em, chẳng có gì sung sướng hơn lúc này, được chồng yêu, chồng chiều và lo lắng. Chồng em có nghèo, em thương. Chồng người sang giàu mặc kệ. Nếu em cũng là cô gái chỉ nhìn vào vật chất, thấy chồng người giàu sang mà chán chồng mình thì em đâu xứng để được anh yêu.
Xin anh hãy tin em, em là vợ anh và mãi mãi là như vậy. Chỉ mong anh cũng giữ nguyên tình nghĩa này. Yêu anh!
Theo Eva
"Chồng em yếu lắm, không được sung sức như anh đâu"
Tôi bàng hoàng khi đọc được mẩu tin nhắn chưa kịp xóa trong máy vợ. Thì ra từ trước đến giờ, trong mắt cô ấy tôi chỉ là một thằng đàn ông bị bất lực.
ảnh minh họa
Gần 40 tuổi, tôi mới lập gia đình. Bạn bè tôi đều nói rằng, ở tuổi tôi mà lấy được vợ trẻ, lại xinh đẹp như thế là nhất rồi. Tôi cũng tự cảm thấy mình may mắn nên được bao nhiêu tình yêu, sự chăm sóc tôi đều dành hết cho vợ mình.
Tôi cùng bạn điều hành một công ty chuyên cung cấp điện máy nên kinh tế cũng khá, chỉ có điều, thời gian rảnh của tôi cực kỳ hiếm. Tuy nhiên, tôi luôn cố hoàn thành công việc sớm và hạn chế nhậu nhẹt bên ngoài để về nhà với vợ.
Vợ tôi có cái tính hay dỗi. Có gì không vừa lòng là cô ấy lại làm mình làm mẩy. Tôi mấy lần cũng điêu đứng vì bị vợ giận. Cứ khi nào giận chồng là cô ấy lại ôm gối sang phòng khác ngủ, khóa chặt cửa lại. Mỗi lần như thế, tôi phải tìm mọi cách xin lỗi, năn nỉ ỉ ôi, cô ấy mới bãi bỏ lệnh "cấm vận".
Thú thật là tôi rất bận rộn và mệt mỏi. Một phần là vì việc ở công ty quá nhiều, phần nữa là khi nào về nhà, tôi cũng phải nghe vợ tôi kể lể, than khóc đủ kiểu. Lúc đầu, tôi thấy nàng thật dễ thương, đầy nữ tính. Nhưng lâu dần, nó khiến tôi mệt mỏi tột độ.
Tuy nhiên trong thâm tâm, tôi vẫn thấy có lỗi với vợ. Vì tôi bận bịu nhiều, lại lớn tuổi nên dù cưới đã 3 năm nhưng cho đến giờ, hai chúng tôi vẫn chưa có con. Mỗi lần bố mẹ gọi điện hỏi thăm tình hình, vợ tôi lại khóc lóc, đổ tại số mình hẩm hiu nên lấy phải chồng già, "chả làm nên cơm cháo gì".
Tối nay, tôi về hơi trễ một chút. Vào đến nhà, tôi đã thấy vợ ngồi khóc lóc ở phòng khách. Thấy tôi bước vào, cô ấy xổ luôn một tràng:
- Anh không ở lại công ty luôn đi. Suốt ngày chỉ biết cắm mặt vào công việc...
Nói xong, cô ấy ôm gối bỏ sang phòng khác ngủ. Tôi cứ đinh ninh rằng kiểu gì vợ mình cũng khóa trái cửa như mọi khi nên cứ mặc kệ. Công việc cả ngày đã khiến tôi hết sức mệt mỏi rồi. Tôi tắm rửa, pha mì ăn tối rồi chuẩn bị đi ngủ.
Khi bước vào phòng ngủ, đột nhiên tôi thấy cánh cửa phòng kế bên mở hé. Nghĩ rằng vợ mình quên khóa cửa, tôi bước vào xem cô ấy thế nào. Thấy vợ nằm nghiêng, quay mặt vào tưởng, điều hòa mở lạnh buốt, chăn trên người vợ tôi rơi gần hết xuống sàn. Trong lúc đang lấy chăn đắp lại cho vợ, tôi thấy điện thoại báo có tin nhắn. Tò mò, tôi mở ra đọc.
Tôi thấy người gửi là một số lạ. Tin nhắn chỉ có vỏn vẹn biểu tượng cảm xúc cười lớn. Tuy nhiên, dòng tin nhắn trước đó vợ tôi gửi cho số này lại khiến tôi run lên vì giận dữ. Không run sao được khi tôi tận mắt đọc được dòng chữ: "Chồng em yếu lắm, không được sung sức như anh đâu. Anh ta còn không trụ được 1 phút trên giường".
Tôi đau lắm, nhưng sau khi tự nhủ, sẽ cố nhẫn nhịn để theo dõi vợ, tôi nhờ bạn lo công việc, bỏ ra một ngày để đi theo cô ấy. Buổi sáng, tôi giả vờ đi làm, ra ngồi quán cà phê trước nhà. Đúng như dự đoán của tôi, chỉ một lúc sau khi tôi ra khỏi nhà, một chiếc ô tô đỗ xịch trước cổng, vợ tôi khóa cổng, nhanh chóng bước lên xe, hôn đánh chụt vào má gã đàn ông ngồi cạnh.
Địa điểm đỗ của chiếc xe là một khách sạn cách đó không xa. Tôi lén bám đuôi, theo vợ tôi và gã đàn ông kia vào trong khách sạn. Đợi đến khi cặp gian phu dâm phụ mở cửa phòng định bước vào, tôi xuất hiện bất thình lình, tát cho vợ tôi một cái như trời giáng.
Phải nói rằng, lúc ấy tôi thấy vô cùng hả hê. Tôi tuôn ra một tràng những lời chửi rủa thậm tệ. Tuy nhiên, trái với dự đoán của tôi, vợ tôi vẫn nhơn nhơn vặc lại:
- Anh tưởng thế này là hay lắm à? Đàn ông gì mà không trụ được 1 phút trên giường. Anh biết tôi phải khốn khổ thế nào khi ở với anh chừng ấy năm không?
Tôi chết điếng trước câu sỉ nhục của vợ. Sao cô ấy có thể đối xử với tôi như vậy trước mặt một gã đàn ông khác cơ chứ? Dù trong đầu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn nhưng đến nước này, tôi chắc chắn phải tống cổ vợ mình ra khỏi nhà ngay lập tức.
Theo blogtamsu
Bi kịch khi em dâu bị anh chồng cưỡng hiếp Cái ngày định mệnh đó tôi nhớ rõ như in, tôi đang loay hoay giặt giũ trên tầng thì anh trai chồng về. Tôi quen và quyết định cưới anh một cách chóng vánh vì khi đó tôi đã 30 tuổi còn anh thì bước sang tuổi 34. Trước khi cưới tôi và anh không có thời gian tìm hiểu nhau chỉ qua...