“Chồng em áo rách em thương”
… Chồng người áo gấm xông hương mặc người.
Em đã từng so sánh bản thân mình với bạn bè, với những đứa cùng trang lứa. Thật sự đôi chút em có tủi thân vì cuộc sống giàu sang của họ, nhưng rồi em lại nghĩ, nếu trên đời này ai cũng giàu có hết thì ai nghèo. Nếu trên đời này ai cũng than thân trách phận, ai cũng nhìn thấy cái của người khác mà lại ước có được như người ta thì đúng là mọi thứ đã đơn giản. Thế thì đã không gọi là cuộc sống.
Em lấy anh khi em tròn 25 tuổi, cái tuổi lẽ ra còn được dong chơi, mộng mơ nhưng em lại yêu anh và quyết định xây dựng gia đình. Em là một cô gái học hàng đàng hoàng, có công việc tốt, gái Hà Nội lạ đem lòng yêu một chàng trai tỉnh lẻ. Anh không có gì cả ngoài cái bằng đại học. Ra trường, anh cũng đi làm công việc bình thường. Nhà em ở Hà Nội nhưng không giàu có gì, bố mẹ cũng không có tiền chu cấp cho em nhiều. Nên hai đứa lấy nhau phải thuê nhà tự lập. Bạn bè cứ bảo em: “Mày xinh xắn, học giỏi, có công việc ổn định thế mà lại đi lấy cái ông nghèo xác xơ, thật là phí”. Khi đó em chỉ cười “phí gì, anh ấy hơn tao nhiều”.
Họ chê anh nghèo, vì họ nghĩ, một cô gái mang cái mác Hà Nội như em, có công việc như em thì thiếu gì mấy anh giàu có theo đuổi. Điều đó không sai, nhưng hôn nhân không chỉ vì danh vọng và tiền bạc. Đó là vì tình yêu anh ạ.
Em lấy anh khi em tròn 25 tuổi, cái tuổi lẽ ra còn được dong chơi, mộng mơ nhưng em lại yêu anh và quyết định xây dựng gia đình. (ảnh minh họa)
Chúng mình cưới nhau, mỗi năm đi họp lớp mà một năm bạn bè thành đạt, giàu có. Họ kiếm tiền dễ như trở bàn tay, còn chúng mình, công việc cứ nhàng nhàng lại đi thuê nhà nên tiền để ra cũng không nhiều. Em và anh cùng cố gắng để có thu nhập tốt hơn và còn lo cho con cái.
Tổ ấm của chúng mình có thêm nhiều tiếng cười từ khi con ra đời. Dù không nhà lầu, không xe hơi, không sung túc bằng bạn bè, chồng em cũng không kiếm được nhiều tiền như chồng ai đó, nhưng em thấy, đó là hạnh phúc.
Video đang HOT
Sau khi sinh con, em càng ngày càng đẹp hơn. Đúng là ai cũng bảo em &’gái một con trông mòn con mắt’. Em trở nên ngọt ngào và đằm thắm. Mọi thứ với em thật sự tốt. Em luôn lạc quan, sống vui vẻ nên không có gì cản trở em cả. Em trở thành người phụ nữ được rất nhiều người đàn ông để ý, ngay cả khi họ biết em có gia đình.
Em đi làm, ông sếp chỗ em cũng rất quý mến và cho em rất nhiều cơ hội. Nhiều người còn trêu em, bảo em tận dụng vẻ đẹp của mình để tiến thân. Nhưng em không bao giờ làm thế, chỉ đơn giản, em là gái đã có chồng.
Em sẽ trân trọng và yêu thương chồng của em dù xung quanh em có nhiều người đàn ông giàu có như thế nào đi nữa… (ảnh minh họa)
Hôm rồi, đi gặp các bạn cùng lớp để cà phê nói chuyện vì lâu ngày không tụ tập. Mấy người bạn cứ bảo em là ngày càng đẹp ra, chắc được nhiều người tán tỉnh. Em chỉ cười vui vẻ mà thôi. Những lúc đó, em lại nghĩ đến anh. Chồng em không bằng người khác về phương diện kiếm tiền. Cũng có thể chồng em không hào nhoáng, không giàu có nhưng đó là chồng em, người em đã lựa chọn gắn bó suốt cuộc đời.
Chỉ cần là chồng em, em không muốn ai nói lời không tôn trọng hoặc coi thường anh. Em cảm thấy, anh là người đàn ông tuyệt vời nhất, người khác không thể so sánh với anh. Họ giàu, họ đẹp trai hơn nhưng họ là chồng của ai đó, không phải chồng mình.
Đã lựa chọn thì đừng mơ ước xa vời. Chồng em có thế nào, em yêu như thế, em tự hào như thế. Em không thể đứng núi này trông núi nọ. Nếu ai cũng như em, hạnh phúc sao vẹn toàn, hạnh phúc sao bền vững được. Nhiều người không hiểu, hạnh phúc là thứ giá trị đắt nhất mà dù cố gắng tìm kiếm cũng không dễ dàng tìm ra nó.
Em sẽ trân trọng và yêu thương chồng của em dù xung quanh em có nhiều người đàn ông giàu có như thế nào đi nữa…
Theo VNE
Lấy chồng giàu như tôi, vinh hay nhục?
Nhìn bên ngoài, ai cũng bảo tôi sướng. Đúng là, nếu chỉ nhìn thì tôi sướng thật. Thử hỏi trong cái đám bạn cùng trang lứa với tôi, có đứa nào sướng hơn tôi?
Ít ra, tôi cũng là đứa học cao nhất đám, đi lên Hà Nội lập nghiệp rồi lấy được anh chồng ở thủ đô giàu kếch xù. Đám cưới của tôi có tới hơn chục xe cả lớn nhỏ đỗ trước cổng làng và đón tôi một cách trịnh trọng. Cả làng ra xem đám cưới của tôi, bọn trẻ con thì thi nhau ra ngắm xe ở thành phố về. Còn bố mẹ tôi thì được phen mát mặt với bà con lối xóm vì cuối cùng, cô con gái đi học đại học, học cao học giỏi cũng thành tài. Tài với cả nhà là có công việc ôn định và nhất là lấy được người chồng giàu có.
Có bố mẹ nào mà không mong con cái lấy được người chồng giàu. Cho con đi học cũng chỉ hi vọng con có công việc tốt và lấy được anh chồng ở thủ đô. Thế là bố mẹ yên tâm lắm lắm! Còn hi vọng gì hơn nữa khi mà con gái họ mang về nhà một chàng rể cực giàu, nhìn sang trọng và đường hoàng.
Nhưng chỉ là nhìn thôi nhé. Nhìn thì ai chả nghĩ tôi sướng. Chồng xong vài năm, tôi sinh ngay một thằng cu, quá viên mãn phải không các bạn? Còn có gì hơn nữa. Đi một bước lên xe, về một bước lên xe, mưa không tới mặt, nắng không đến đâu. Bạn bè ngưỡng mộ tôi, nhiều đứa ghen tị vì sao số tôi lại sướng thế.
Có bố mẹ nào mà không mong con cái lấy được người chồng giàu. Cho con đi học cũng chỉ hi vọng con có công việc tốt và lấy được anh chồng ở thủ đô. (Ảnh minh họa)
Nhưng thú thực, tôi xin trình bày cái sướng của tôi, cái sướng vì lấy chồng giàu ra đây cho chị em nghe. Chồng tôi mê gái, phải nói là quá mê gái luôn. Anh ta thích con gái đẹp chưa chồng. Nên chỉ cần đi ra ngoài, bắt được em nào ngon ngon sẵn sàng ngả vào lòng anh thì anh chơi ngay vài bữa. Anh phục vụ cô này hết chỗ nói, mua cho đồ xịn, quà cáp đàng hoàng, còn lo cho cô nàng đủ thứ. Nhưng chỉ cần đến khi nào anh chán, anh đá ngay không thương xót và lại thay ngay một cô mới.
Anh cậy có tiền nên làm càn. Lần đầu tôi phát hiện, tôi còn điên lên vì anh, tôi tố cáo anh với bố mẹ. Nhưng mẹ anh tặc lưỡi bảo: "Kệ nó, nó có tiền nó chơi gái, nó chơi lành mạnh là được, còn hơn nó chơi thuốc phiện. Cứ để cho nó vui chơi, giải trí". Thế hóa ra cái trò gái gú là vui chơi giải trí à. Mẹ anh nối giáo cho giặc thế thì bảo sao anh không bao giờ nghe theo lời tôi và gia đình anh. Mẹ anh chiều anh quá hóa hư. Bây giờ, anh trở thành người đàn ông vô liêm sỉ vô cùng. Anh không thèm nghe những lời tôi nói, mặc kệ tôi thích làm gì thì làm. Còn anh cũng có tự do của anh là đi gái gú như thế. Anh coi đó là thú vui tiêu khiển.
Tôi sống ở nhà anh mà không có tiếng nói nào. Bất cứ việc gì tôi can thiệp thì mẹ anh bảo tôi không biết gì thì đừng nói. Tôi sinh con rồi chỉ có nhiệm vụ trông con. Là con của tôi nhưng hễ làm con ngã hay con khóc là cả nhà anh mắng cho xối xả. Nghĩ buồn cười, tôi là mẹ không thương con thì thôi sao đến lượt họ nói tôi. Thế mà tôi phải nhịn.
Nhà thì giàu nhưng bố mẹ anh không thuê người giúp việc và nhất định cấm tôi đi làm với lí do, đi làm rồi thì không chăm được con. Cứ ở nhà anh cho tiền tiêu pha, giàu rồi nên tôi không cần đi làm. Tôi làm tất cả mọi việc trong cái nhà giàu này chẳng khác nào một ô-sin. Tuy là vậy, khi tôi về quê, anh bắt tôi phải thật sự lộng lẫy, sang trọng, vì anh muốn mua mặt cho gia đình anh, thích oai và sĩ diện, nhưng anh đối xử với tôi có ra gì đâu.
Thú thực, từ ngày lấy chồng, tôi chưa biếu bố mẹ được đồng nào. Anh chị em trong nhà trách tôi có chồng giàu rồi thay lòng, vì ngày đi làm chưa có chồng, tôi còn biếu bố mẹ được chút ít.(ảnh minh họa)
Khổ cái anh điêu ngoa, mồm mép nên đi đâu, với ai, anh đều chào hỏi tận tình. Về quê vợ cũng vậy nên người ta khen anh hết lời, bảo số tôi tốt lấy được người chồng như anh đúng là có phước. Họ nào biết, tôi đang sống trong cái họa đâu chứ.
Cả nhà anh bênh anh vô cùng, chiều anh như chiều vong nên chỉ cần tôi to tiếng với anh cái là họ nhìn tôi bằng con mắt khó chịu. Họ còn bảo, nhà này không có thói vợ bắt nạt chồng. Nghe mà phiền hết cả lòng. Tôi bây giờ, chỉ có nhiệm vụ trông con và làm việc nhà. Nhưng cũng không có quyền quản chồng mình. Tôi không tự do về kinh tế, chỉ thán anh đưa cho vài đồng đi chợ. Còn những đồ ra ngoài cho sang trọng, anh mua hết. Tôi không được cầm tiền tự do chi tiêu.
Thú thực, từ ngày lấy chồng, tôi chưa biếu bố mẹ được đồng nào. Anh chị em trong nhà trách tôi có chồng giàu rồi thay lòng, vì ngày đi làm chưa có chồng, tôi còn biếu bố mẹ được chút ít. Giờ thì tôi mất tăm. Nghe mà tôi đau lòng quá, mọi người có hiểu hoàn cảnh của tôi đâu. Tôi cũng nào dám nói ra, nói ra thì bố mẹ tôi đau khổ, khéo mà sống dở chết dở vì con. Hàng xóm khen ngợi nhà chồng thế, giờ mọi chuyện vỡ lở, hay là tôi bỏ chồng thì người ta chắc chỉ cười vào mặt tôi, gia đình tôi chứ họ nào biết mà cười vào mặt anh.
Đấy, lấy chồng giàu như tôi, nhục hay là vinh?
Theo VNE
Hãnh diện vì sắp cưới được đại gia Chỉ còn 2 tuần nữa là chúng tôi cưới. Anh đã tặng cho tôi một chiếc xe hơi. Tôi vui lắm! Ai cũng có quyền tự hào khi lấy được chồng giàu, và tôi cũng vậy. Tôi đang hạnh phúc, cảm thấy mát cả mặt vì cuối cùng cũng chọn được người đàn ông như ý, yêu thương tôi thật lòng và muốn...