Chồng đuổi vợ con ra đường giữa giá rét
Cả phố bị đánh thức bởi tiếng chửi bới và tiếng khóc xé lòng của trẻ nhỏ. Những người hiếu kỳ lập tức nhòm đầu ra khỏi cửa…
Họ dáo dác đưa mắt dò xét tìm về nơi phát ra những âm thanh đầy kích thích. Mọi tò mò đổ dồn về phía nhà Oanh Thắng. Cảnh tượng mà người ta chẳng bao giờ ngờ đến đã xảy ra ở đó từ ít phút trước.
Một mớ hỗn độn những ba lô, túi rết, quần áo, đồ đạc tư trang của ba mẹ con Oanh bị vứt liểng xiểng trên hè phố, ngay trước cửa nhà. Đang lúc đợt rét kéo dài, trời mưa phùn, rét mướt, ba mẹ con hết ngửa mặt nhìn trời, lại nhìn cánh cửa nhà đã khép chặt, khóc hết nước mắt trông thật thảm thương. Đứa con lớn vùng đứng dậy, đập cửa thình thịch, vừa khóc vừa hét: “Ông là đồ tồi, là nhà của mẹ chứ, nhà của mẹ chứ…!”.
Trong khi đó, mẹ lũ trẻ mặt tái xanh, lảo đảo đứng dậy kéo cả hai đứa con gái lại gần, ôm vào lòng như muốn che chở, bao bọc. Giữa những tiếng người xì xào bàn tán, phỏng đoán, ba mẹ con lặng lẽ gom lại đồ đạc cho vào túi rồi thất thểu đi về hướng nhà ngoại.
Không một ai hiểu chuyện gì đã xảy ra, chỉ biết ngày hôm sau, khi cơn mưa phùn đã ngớt, trời sáng hửng lên một chút, những người hàng xóm thấy chồng Oanh cùng một người đàn bà Việt kiều. Theo sau là một thằng bé chừng 3 tuổi, trắng trẻo xinh xắn như con lai từ trong căn nhà ba tầng đi ra, tay trong tay cùng nhau đi ăn sáng… Họ bình thản trước ánh nhìn chê trách và những cái lắc đầu ngán ngẩm của mọi người.
Ngôi nhà ba tầng vừa được xây khang trang cách đó chưa lâu. Trước đó, ba mẹ con Oanh đã sống ở đây, trong căn nhà mái bằng cũ chật hẹp hơn. Nhiều năm rồi, từ khi chồng đi kiếm sống nơi xứ người, ba mẹ con Oanh vẫn sống kham khổ như thế. Đùng một cái, chồng Oanh bảo phải xây nhà để về nước hẳn do công việc làm ăn đã không còn thuận lợi như trước. Oanh băn khoăn lắm vì căn nhà của hai vợ chồng vốn nằm trên đất của ông bà nội.
Chị tính chuyện bàn bạc với bố mẹ chồng thì ông bà chắc nịch: “Chúng tao có mỗi chồng mày là con trai duy nhất, sau này chả cho nó thì cho ai mà mày sợ. Thôi, không phải sang tên sang họ gì sất, chúng tao chết sẽ di chúc lại cũng chả sao. Không phải lo, cứ xây đi cho vợ chồng con cái ổn định mà làm ăn”. Thấy ông bà nói có lý, Oanh cũng xuôi. Khoản tiền chồng Oanh đi làm ăn ở nước ngoài, lâu lâu mới gửi về tính ra chỉ đủ phân nửa. Số còn lại Oanh bươn bải chắt bóp từng đồng và nhờ sự hỗ trợ của ông bà ngoại mới đủ để xây lại nhà.
Video đang HOT
Ngôi nhà xây xong đẹp đẽ, cả khu phố đều mừng cho họ cuối cùng cũng làm xong được một việc lớn của đời người. Ba mẹ con phấn khởi chờ đón ngày người đàn ông trụ cột gia đình trở về. Ngỡ rằng, từ nay cả gia đình sẽ được đoàn tụ trong ngôi nhà ấm cúng… nhưng vừa nhìn thấy chồng ở sân bay, nụ cười đã tắt ngấm trên môi Oanh khi thấy chồng không chỉ đi một mình. Họ cùng lên xe trở về nhà với hai người lạ mặt. Một người đàn bà Việt kiều không còn trẻ, đeo đầy vòng vàng, nhẫn vàng lóa mắt, chốc chốc lại nhìn Oanh với ánh nhìn khinh khỉnh. Và một thằng bé đẹp như con lai, giọng nói trọ trẹ, nghe không sõi.
Cái nhạy cảm của người đàn bà khiến lòng Oanh sẵn đầy nghi hoặc bỗng té ngửa khi thằng bé gọi chồng Oanh là “papa”. Không giữ nổi bình tĩnh, Oanh quay ngoắt người hỏi chồng, giọng gay gắt: “Sao nó lại gọi anh như thế? Thằng bé và người đàn bà này là ai? Anh giải thích đi!”. Chồng Oanh nhăn mặt, thủng thẳng: “Để về nhà rồi nói sau! Họ là khách của tôi”.
Cả dọc đường về, lòng Oanh cồn cào như có lửa đốt. Hai đứa trẻ vẫn ríu rít trò chuyện với bố, chốc chốc mới thấy bố nó đáp lại được một câu không lấy gì làm hào hứng, càng khiến Oanh thêm bực bội. Vừa bước vào nhà, người đàn bà đã sáng mắt lên, gật gù vẻ hài lòng: “Ngôi nhà đẹp đấy. Mình sẽ sống ở đây hả anh?” Oanh chưa kịp phản ứng đã nghe chồng ngọt ngào trả lời: “Đúng rồi em yêu, nhà của chúng mình mà”.
Đất trời như sụp xuống trước mặt, Oanh xông vào túm cổ áo chồng giận dữ: “Anh vừa nói cái gì, anh nói lại tôi nghe!”. Chồng Oanh giật mạnh bàn tay vợ đang túm lấy mình, tiện thể bồi thêm một cái đẩy. Oanh ngã sõng xoài ra phía sau nghe tim mình rạn vỡ theo cái giọng điệu lên xuống trầm bổng của chồng: “Tôi nói đây là nhà tôi. Sao, có gì sai nào? Tiền tôi gửi về xây nhà, đất là của bố mẹ tôi. Đã không cam chịu thì ra khỏi nhà tôi ngay đi. Còn đợi tôi đuổi mới hiểu ra à?”.
Oanh khóc nấc lên đau đớn nhớ lại những lời ong tiếng ve những ngày chồng đi nước ngoài, cô hiểu người đàn ông xa nhà chẳng bao giờ tránh khỏi chuyện bồ bịch, cũng là để khỏa lấp nỗi nhớ vợ nhớ con. Cô chấp nhận tất cả, cuối cùng mới tá hỏa khi chồng về nước lại tráo trở lật mặt đến vậy.
Oanh nức nở: “Anh là đồ khốn, không phải là con người. Tiền anh gửi về được bao nhiêu mà đòi xây nhà xây cửa. Trong này có cả tiền của tôi làm ra, cả tiền bố mẹ tôi góp nhặt mới có được. Anh không có quyền đuổi mẹ con tôi ra ngoài”. Chồng Oanh hất hàm: “Cô có gì để chứng minh điều đó không? Có giấy tờ nhà không? Tôi làm sao, cô ở nhà chắc cũng mèo mả gà đồng chứ riêng gì tôi. Khôn hồn thì lấy đồ đạc và ra khỏi nhà tôi mau đi trước khi tôi nổi giận”.
Người đàn bà Việt kiều khoanh tay trước ngực, chân rung rung thỏa mãn, miệng cười sung sướng. Oanh vụt đứng dậy, lấy hết sức bình sinh túm tóc người đàn bà giáng cho một cái tát. Chồng Oanh vằn mắt túm lấy cổ Oanh giật ngược trở lại. Hai đứa trẻ nãy giờ vẫn đứng sững sợ sệt, thấy mẹ bị bắt nạt, vội xông vào cắn tay bố.
Người đàn ông trước giờ chúng vẫn yêu thương và nhung nhớ gọi là “bố” bực tức hất văng hai đứa vào góc nhà. Rồi một tay lôi xềnh xệch Oanh ra cửa, một tay ra hiệu cho bồ nhí túm cổ hai đứa con gái.
Ba mẹ con bị lẳng ra ngoài giữa tiết trời giá rét. Cánh cửa đóng sầm lại, vài phút sau, từ ban công tầng hai, những quần áo và đồ đạc bị thả rơi. Oanh nhìn ngôi nhà khang trang bỗng chốc đổi chủ và chỉ còn biết tự trách mình đã quá nhẹ dạ đặt lòng tin vào chồng.
Theo VNE
Cả gia đình anh phụ bạc tôi
Cho phép chúng tôi chung sống như vợ chồng nhưng giờ mẹ anh bảo chuyện đó không quan trọng và đồng ý để anh cưới cô gái trẻ hơn.
Tôi 26 tuổi và đã có một mối tình kéo dài suốt bốn năm đại học. Khi quen nhau, anh ấy là một người lính đi nghĩa vụ công an, chưa tốt nghiệp lớp 12 và hiện nay anh ấy ở nhà lái máy cày. Bốn năm qua, chúng tôi thương yêu nhau lắm, lo lắng cho nhau đủ thứ và còn dự định cuối năm nay sẽ kết hôn.
Tôi là một cô gái có ngoại hình không đẹp, ngược lại anh ấy lại đẹp trai, cao ráo. Vì thế, tôi hay ghen tuông nhưng thực sự trong lòng thì luôn tin tưởng. Anh ấy đi lái xe máy cày được bao nhiêu tiền đều đưa hết cho mẹ giữ. Tôi hay cằn nhằn anh ấy sao không chịu giữ tiền riêng để dùng khi cần thì anh ấy nói nhà đang thiếu nợ nên anh không cầm tiền.
Tôi thương anh ấy rất nhiều, thương hơn cả bản thân mình. Nhưng không hiểu sao lâu lâu tôi lại dữ dằn với anh và có những hành động mà ngay cả bản thân tôi nhiều khi nghĩ lại cũng không chấp nhận được, như nhéo lỗ tai, tát nhẹ vào mặt anh ấy mỗi khi có chuyện không vừa ý. Mỗi lần như vậy xong tôi biết mình sai nên đều xin lỗi và anh lại bỏ qua.
Suốt thời gian yêu nhau, tôi đã nhiều lần về nhà anh ấy ở và ba mẹ anh ấy cho phép chúng tôi sống chung như vợ chồng. Anh ấy nói đã coi tôi là vợ từ lâu, chỉ chờ tôi học xong là cưới. Nhà anh làm nông nghiệp, tôi về đó cũng hòa nhập vào cuộc sống của gia đình anh. Tôi không hề tỏ ra tính tiểu thư gì hết, ai làm gì thì tôi cũng làm theo. Lội xình, lội bùn, đi trồng dưa leo, xách giỏ đi cắt trái khổ qua cả ngày trời, vào lò thuốc lá phân loại thuốc... tôi làm hết. Mặc dù từ nhỏ tới giờ tôi có biết những việc đó đâu nhưng vì thương anh và nghĩ đến việc sau này về làm vợ anh nên tôi đã tập làm quen. Quãng thời gian đó tôi thật sự hạnh phúc, cho dù cực nhưng được ở gần nhau là hai đứa đều vui.
Giữa tháng 12 vừa rồi, tôi còn về nhà anh ở chơi cả tuần lễ. Tôi nấu cơm, đem cơm ra ruộng cho anh ăn rồi thấy anh đi làm về mệt nên tôi giặt quần áo cho anh. Tình cảm của chúng tôi rất tốt. Anh còn nói tháng 2 này tôi thi tốt nghiệp xong là chúng tôi chính thức được ở gần nhau. Vậy mà khi tôi quay về thành phố chưa được một tuần, tôi cảm thấy anh rất lạ. Bình thường anh hay điện thoại cho tôi lắm nhưng nay thưa dần và hầu như chỉ là tôi gọi.
Học xong, tôi không ở tp nữa mà quyết định về quê luôn vì nghĩ sau này cưới nhau sẽ được ở gần nhau và tiện chăm sóc cha mẹ hai bên. Tôi về nhà cả tuần mà anh không lên gặp tôi một lần. Tôi hỏi anh cứ nói là đi xới đất về đã 6 giờ tối nên không kịp đến. Nhưng anh lại đi ra nhà của một cô gái ở gần đó dể chơi bài. Cô gái ấy mới 20 tuổi và mới dọn từ tành phố về đó ở cách đây 2-3 tháng. Biết tôi giận nên tối đó anh đến và còn mua hoa hồng tặng tôi nữa. Mặc dù vậy, vì giận quá nên tôi đã đuổi anh về. Tôi mong anh năn nỉ nhưng anh chỉ im lặng. Giận quá, tôi đã nhéo tai và tát nhẹ anh một cái. Anh chẳng nói gì và chỉ khóc. Anh bảo tôi phải sửa đổi tính tình, đừng như vậy nữa.
Những ngày sau đó, anh lại tiếp tục ra nhà cô gái kia chơi bài. Tôi gọi điện thoại, anh không nghe. Tôi rất bực và đòi chia tay. Tôi chỉ giận mà nói vậy thôi chứ tôi thương anh lắm, không chia tay được. Sáng hôm sau, tôi gọi cho anh và anh đã chủ động nói chia tay với tôi. Anh bảo tôi không mang lại tình cảm anh cần. Anh còn nói cô bé kia dễ thương hơn em nhiều và ba mẹ cô bé cũng tốt với anh.
Tôi kể chuyện cho mẹ tôi biết. Me đã gọi cho anh để khuyên giải. Mẹ bảo: "Ở đời ai không có lỗi lầm. Em nó sai, nó biết lỗi và bác cũng đã la rầy nó rồi. Nếu con còn thương em thì bỏ qua cho em". Mẹ tôi còn hỏi anh có người khác không thì anh trả lời là không. Sau lần nói chuyện này, anh lảng tránh điện thoại của tôi, thậm chí cả của mẹ tôi nữa. Mỗi lần gọi, anh đều không nghe hoặc tắt máy.
Tôi nhắn cho anh rất nhiều. Tôi bảo anh chúng ta đã ăn ở với nhau như vợ chồng suốt bốn năm qua, chẳng nhẽ không bằng tình cảm của một người mới gặp chưa đầy một tháng? Nhưng anh không trả lời. Trước đó, khi còn liên lạc được với anh, tôi cũng đã nói điều này nhưng anh và mẹ anh nói chuyện đó không quan trọng. Giờ 10 đứa con gái thì đến 9 đứa như vậy rồi. Tôi nghe mà đau lòng lắm. Tại sao anh và cả gia đình anh lại phủi bỏ trách nhiệm như vậy chứ?
Còn về phía gia đình cô bé kia, biết anh có bạn gái và sắp cưới nhưng họ nói trai 5 thê 7 thiếp, mới là bạn gái thôi lo gì, có vợ còn li dị được. Họ hối thúc gia đình anh và chủ động kêu ba mẹ anh đi coi ngày để làm đám cưới. Tình cảm mới chưa đầy một tháng, cô bé đó mới 20 tuổi thôi mà tại sao họ lại sẵn sàng cho con nghỉ học để lấy chồng. Liệu tình cảm đó có thật lòng không?
Tôi đã tin tưởng và đã cho anh cả cuội đời con gái của mình. Tôi cứ nghĩ tình cảm đã chắc chắn và mình sẽ là vợ anh nhưng sao giờ lại như vậy? Đất trời như sụp đổ. Giờ tôi không biết làm sao. Tương lai của tôi sẽ như thế nào? Liệu có người đàn ông rộng lượng nào chấp nhận tôi không? Tôi vẫn còn yêu anh nhiều lắm, vẫn điện thoại cho mẹ anh để biết tin về anh. Tôi thầm mong một ngày anh quay lại.
Giờ anh ở suốt ngoài nhà cô bé kia, tối cũng ngủ ngoài đó. Mẹ anh nói mẹ anh thấy anh cũng muốn cưới cô bé đó rồi. Tại sao anh ấy lại quên nhanh vậy. Mới 25 ngày thôi mà trong lòng anh đã không còn chút gì của cả 4 năm qua. Yêu anh, biết anh thua kém tôi về học thức, tôi cũng không quan tâm. Tôi chấp nhận tất cả khổ cực, miễn anh vui. Yêu anh tôi luôn dặn lòng phải chung thủy không được ham giàu, ham danh lợi mà phụ anh làm anh khổ nhưng giờ đây người đau khổ lại là tôi.
Giờ tôi phải làm sao? Nhìn anh giờ hạnh phúc bên cô gái trẻ đẹp đó mà tôi đau lòng. Liệu sau này tôi có tìm được hạnh phúc không?
Theo VNE
Từ người yêu bị 'biến' thành người anh trai Kể từ khi gặp lại người cũ, tình cảm em dành cho tôi thay đổi hoàn toàn. Dù đã trao nhau tất cả nhưng giờ em chỉ coi tôi là anh trai. Chúng tôi quen nhau được ba năm. Thời gian đó cả hai rất thân thiết, trao cho nhau tất cả. Tôi cảm nhận được tình yêu của em dành cho tôi...