Chống đua xe World Cup 2014, một công an tử vong
Bất chấp lệnh yêu cầu dừng xe để kiểm tra, 2 thanh niên đi xe máy đã tông thẳng vào đồng chí Nguyễn Văn Tí (sinh năm 1960, Công an xã Hải Phúc, huyện Hải Hậu).
Hiện trường nơi chiến sĩ công an tử vong vì bị thanh niên đâm xe trực diện
Chủ tịch xã Hải Phúc, ông Phạm Đình Chiến cho biết: Ngày 30/6, đồng chí Nguyễn Văn Tí (SN 1960), cùng với một số đồng chí công an xã được điều động tăng cường với Công an huyện Hải Hậu trong công tác tuần tra đảm bảo an ninh trật tự trên địa bàn xã.
Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ đảm bảo ATGT trên địa bàn. Đến khoảng 23h, ngày 30/6, tại địa điểm cầu Hòa Lãng (xã Hải Phúc, huyện Hải Hậu, tỉnh Nam Định), thuộc quốc lộ 37B, tổ tuần tra phát hiện hai thanh niên đi xe máy đang lưu hành trên địa bàn không đội mũ bảo hiểm, có biểu hiện say rượu.
Khi lực lượng chức năng yêu cầu dừng xe, hai thanh niên đi xe máy đã rú ga tông thẳng vào đồng chí Nguyễn Văn Tí (SN 1960), Công an xã Hải Phúc, do lực đâm mạnh đã khiến đồng chí Tí văng xa khoảng 10m, đầu đập vào thành cầu Hòa Lãng. Khi bị trọng thương, tổ tuần tra đã đưa vào Bệnh viện đa khoa huyện Hải Hậu để cấp cứu. Đồng chí Tí, nhập viện trong tình trạng rất nặng, đùi, tay bị dập nát, gáy đập vào thành cầu. Mặc dù các bác sĩ đã kịp thời cứu chữa nhưng do vết thương quá nặng đến ngày 1/7, đồng chí Tí đã bị mất.
Cơ quan Công an đã bắt hai đối tượng ngay tại chỗ. Người điều khiển là Vũ Văn Phong (SN 1992) trú tại xóm 3, xã Hải Hà, huyện Hải Hậu. Người ngồi sau là Trần Văn Hiển, trú tại xóm 11, xã Hải Phúc.
Hiện, đã bàn giao hồ sơ cho Công an huyện Hải Hậu điều tra xác minh sự việc. Các cơ quan, đoàn thể cũng đã đến chia buồn với gia đình, và hỗ trợ gia đình lo mai táng cho đồng chí Tí.
Khi chúng tôi tìm đến gia đình đồng chí Nguyễn Văn Tí ở xóm 11, xã Hải Phúc không khí tang thương bao trùm cả căn nhà. Mắt đỏ hoe, vợ của đồng chí Tí, bà Nguyễn Thị Ngát (SN 1961) cho biết, khi nhận được thông báo đi làm đêm, ông đang cắm dở phích nước để pha gói mì tôm nhưng chưa kịp ăn ông đã chạy đi làm. Đến khi tôi về nhà ấm nước bị cháy tan, vẫn còn gói mì tôm.
Video đang HOT
Bà Ngát bị ốm đau thường xuyên, cứ 3 tháng phải đi lấy thuốc về uống. Điều kiện kinh tế khó khăn, cuộc sống gia đình chỉ trông chờ vào mấy sào ruộng. “Gia đình chỉ mong muốn pháp luật lấy công bằng cho chồng tôi”, bà Ngát bùi ngùi đau xót.
Trưởng Công an xã Hải Phúc, ông Nguyễn Ngọc Thành cho biết, anh Tí về làm công an xã được 20 năm, được tặng kỉ niệm chương của ngành. Đây là một người có năng lực chiến đấu chống tội phạm, luôn hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Theo Xahoi
Cảm thương cảnh "gà trống lưng còng" nuôi con gái dị tật
Vợ bỏ đi hơn 7 năm qua, anh thành cảnh "gà trống" nuôi con. Cái lưng còng của anh càng thêm khắc khổ khi anh phải "còng lưng" chăm bẵm đứa con gái bị dị tật không có hậu môn. Vậy nhưng anh vẫn yêu con gái hết mực...
Đã lên 8 tuổi nhưng đến nay cô bé Vũ Thị Thanh Loan chưa một lần biết mặt mẹ. Lí do không phải bởi mẹ em không còn nữa mà vì mâu thuẫn vợ chồng nên chị đã một mực đòi li hôn khi con thơ còn đang bế ngửa. Bố của em là anh Vũ Văn Phóng năm nay mới ngoài 30 tuổi nhưng lại không có được một cơ thể bình thường như bao người khác nên cũng chỉ túc tắc làm những việc vặt vãnh kiếm ít đồng để rau cháo qua ngày.
Bị viêm xương khiến cơ thể anh Phóng trở nên còng queo bất thường.
Gặp Loan khi em vừa tan học, cô bé có dáng người mảnh khảnh, nhỏ thó bởi chứng suy dinh dưỡng nặng nhưng lại rất lễ phép và ngoan ngoãn. Em cho biết đang đứng để đợi bố đến đón nhưng hôm nào em cũng là người về sau cùng bởi bố đi xe lăn nên di chuyển chậm lắm. Tuy vậy nhưng em chẳng khi nào giận bố cả cho dù có những hôm trời đã tối sập và bụng đói cồn cào mà bố chưa đến.
Vợ bỏ đi đã hơn 7 năm nay bởi những mâu thuẫn khi bé Vũ Thị Thanh Loan chào đời bị dị tật không có hậu môn.
Lạch cạch điều khiển chiếc xe lăn đến gần con gái, gương mặt anh Phóng rạng rỡ và nụ cười như xua tan mệt mỏi. Lấy trong đống đồ nghề đi làm điện ra một vài chiếc bánh quy người ta cho, anh đưa vội để con bé ăn cho khỏi đói rồi hai cha con mới tấp tểnh đi về. Từng vòng xe chậm chạp lăn trên đường, có lẽ phải lâu lắm anh mới điều khiển được về nhà nhưng nụ cười và những câu chuyện ngô nghê của con khiến anh không còn thấy mệt.
Bản thân anh Phóng ốm yếu nhưng anh rất mực yêu thương con gái.
Không có người mẹ bên cạnh, cô bé Loan sống trong sự yêu thương của người cha tật nguyền.
"Ngày nhỏ cơ thể anh bình thường, cho đến khi lên 10 tuổi bệnh viện chẩn đoán anh bị viêm xương rồi lao xương, mọi người ai cũng nghĩ anh sẽ chết từ ngày đó nhưng may mắn anh vẫn còn sống, tuy nhiên người thì teo tóp và còng queo thế này. Bố anh mất khi anh chưa được 3 tuổi, mẹ chỉ có một mình anh nhưng bà cũng nghèo khổ lắm, cả đời đi bốc gạch thuê chỉ đủ mua vài thang thuốc bắc cho con chứ nói đến đi bệnh viện là cả hai mẹ con đều sợ co rúm người lại"... - Anh Phóng bắt đầu câu chuyện với tôi với cái giọng buồn buồn và gương mặt cúi gằm xuống đất để che đi giọt nước mắt dướng như sắp lăn ra từ hai khóe mắt đỏ au.
Những đoạn lên dốc, cô bé Loan phải xuống đẩy xe cho bố như thế này.
Ấy vậy mà mai mối thế nào anh cũng lấy được vợ và sinh bé Loan. Ngày đó anh đã tưởng mình là người hạnh phúc nhất trên đời nên cố gắng chăm lam chăm làm để bù đắp thiệt thòi cho vợ, cho con bởi có một người chồng, người cha với hình hài không đẹp đẽ. Nhưng rồi mâu thuẫn bắt đầu nảy sinh bởi bé Loan sinh ra không có hậu môn buộc gia đình nghèo truyền kiếp của anh phải đến viện mà không có lấy đến một đồng tiền. Vậy là chị bỏ đi ...
"Khi ấy con còn nhỏ lắm, con bé cứ khóc sa sả cả ngày vì khát sữa và vì đau tức trong người. Anh buồn lắm nhưng vẫn nén chịu được, chỉ tội cho bà nội Loan cứ ngày đêm bế cháu ra cổng ngóng con dâu về nhưng cô ấy đi đến nay đã gần 8 năm rồi mà không có một tin tức" - Anh Phóng tâm sự.
Đã hơn 7 năm trôi qua nhưng bà nội Loan vẫn nhớ như in những đêm bế cháu khóc lả người vì đói sữa ngóng con dâu về
Vợ chồng đường ai nấy đi, mình anh Phóng tảo tần nuôi con trong sự túng thiếu, đói nghèo và cả những mặc cảm về bản thân. Anh nói "Chuyện vợ chồng không ở được với nhau có lẽ là do duyên số đã hết, anh không trách móc điều gì cả nhưng chỉ xin cô ấy nghĩ đến con mà về thăm con bé một lần cho nó đỡ tủi".
Ước mơ một lần được mẹ về thăm của cô bé Loan không biết đến bao giờ thực hiện được?
8 năm rồi Loan chưa từng biết đến mặt mẹ khiến con bé chỉ ao ước được "mẹ về thăm" nhưng chỉ dám lí nhí và khe khẽ nói với tôi. Có lẽ với em khái niệm về một người mẹ cũng trở nên mơ hồ và chập chờn lắm bởi từ những ngày đau đớn, vật vã với bệnh tật em chỉ quen với hình ảnh của bố - Một người đàn ông còng rạp, liêu xiêu và hay ốm nhưng lại yêu thương và che chở cho em hết mực. Và cả chiếc xe lăn của bố, với cô bé Loan cũng trở nên thân gần lắm bởi hàng ngày đến trường bố vẫn đón đưa cho dù trời mưa hay nắng gắt.
Theo DT
Người dân giúp tài xế gom bia sau vụ lật xe Sau vụ lật xe, nhiều thùng bia văng vương vãi xuống đường. Người dân sống gần đó chạy lại gom và băng bó vết thương giúp tài xế. Người dân sống bên ven đường chạy lại giúp tài xế sau vụ lật xe Chiều ngày 18/1, chiếc xe tải chở hàng chạy đến đoạn ngã tư trục đường xóm 1 xã Hải Long...