Chồng đưa gái về tận nhà còn ‘dằn mặt’ vợ
Bị chị Nguyên phát hiện, anh chồng lớn tiếng thách: ‘Cô tưởng ly hôn mà kiếm được một người cha tốt như tôi à…’.
Lấy nhau từ thời bao cấp nghèo đói, người vợ một tay nuôi chồng học đại học và đứa con đầu lòng. Đến khi có địa vị, chức tước, không trả ơn vợ mà anh chồng còn đi cặp bồ. Khi vợ phát hiện, chồng đưa ra tối hậu thư nếu chấp nhận cô gái kia thì anh sẽ vẫn có trách nhiệm với gia đình, con cái, nếu không thì ly hôn. Đó là câu chuyện ngoại tình đau lòng mà bà Hoàng Thị Kim Thanh (chuyên gia tâm lý, Khoa Văn hóa học, Đại học Văn hóa Hà Nội) từng tư vấn. Theo bà Thanh, người chồng trong câu chuyện này không chỉ làm người phụ nữ đau vì bị phản bội, mà anh còn khiến chị nát tan cõi lòng vì cách hành xử lạnh lùng, vô tình.
Bà Thanh kể, khi mới lấy nhau, chị là công nhân, anh là bộ đội. Hai người lấy nhau chưa được bao lâu thì anh về phục viên, chị động viên anh ôn thi vào đại học. Thời bao cấp, kinh tế khó khăn nên những gói mỳ tôm suất làm tăng ca chị đều không dám ăn mà mang về cho anh bồi dưỡng. Những ngày chủ nhật chị không dám nghỉ ngơi mà ra ngoại thành mò thêm con cua con ốc nấu canh để anh ăn cho mát ruột.
Khi anh đậu đại học, chị tiếp tục làm lụng nuôi chồng và đứa con đầu lòng. Có món gì ngon chị đều phần hết cho hai cha con, quần áo tốt nhất cũng dành cho chồng. Ai cũng khen chị đảm đang, thương chồng, thương con. Ra trường với bằng cấp khá lại có thời gian đóng góp trong quân ngũ nên anh được thăng chức khá nhanh. Kinh tế gia đình chị bắt đầu khá lên và anh bảo chị ở nhà nội trợ, chăm sóc gia đình để anh đi làm.
Chị ở nhà thời gian không lâu thì bắt đầu nghe người ta nói anh có bồ. Chị hỏi anh về chuyện đó, lúc đầu anh còn chối nhưng sau đó anh thừa nhận thẳng thừng. Anh còn chê bai chị ít học, không biết nói chuyện lại còn ăn mặc lôi thôi nhà quê. Anh đưa ra tối hậu thư nếu chấp nhận cô gái kia thì anh sẽ vẫn có trách nhiệm với gia đình, con cái, nếu không thì ly hôn.
Video đang HOT
Trường hợp của chị Nguyên, giám đốc truyền thông của một tập đoàn công nghệ cũng đau xót. Chị đột nhiên bị biến thành “tội đồ” trong chuyện ngoại tình của chồng. Chị không những chịu nỗi đau của một phụ nữ bị chồng phản bội mà còn phải đấu tranh, dằn vặt để lựa chọn giữa ly hôn hay cam chịu, giữ thể diện.
Tuổi 30 chị mới lấy chồng, cứ ngỡ rằng với độ chín của tuổi tác, con mắt lựa chọn của chị sẽ đúng đắn. Thế nhưng chỉ bốn năm sau ngày cưới, khi con gái bé nhỏ mới biết đi nhà trẻ, anh chồng đã đưa gái về tận nhà hú hí lúc chị đi làm. Ngày phát hiện ra chuyện đó, chị gần như sụp đổ, đau khổ tột cùng. Bởi từ trước đến nay, gia đình chị vẫn được khen là hạnh phúc, hình mẫu gia đình lý tưởng. Mỗi lần công ty tổ chức tiệc, có chồng đi cùng, chị đều được nở mày nở mặt vì anh lịch lãm, giỏi giao tiếp.
Biết chuyện chồng lăng nhăng, chị viết đơn ly hôn “đập” vào mặt anh. Lúc đầu anh cũng tỏ ra hối lỗi, quỳ xuống năn nỉ chị xin tha thứ. Khi chị cương quyết ly hôn, anh quay ra đổ lỗi cho chị, rằng vì chị không dành đủ tình yêu cho anh nên anh mới tìm thêm chỗ khác. Thậm chí anh còn thách thức vợ xem có dám ly hôn thật không: “Cô tưởng ly hôn mà kiếm được một người cha tốt như tôi cho con gái à. Cô tưởng mọi người biết chuyện chồng cô đưa gái về nhà mà cô vẫn còn mặt mũi vác mặt lên công ty à?”. Tiếng thách thức của chồng vò xé tim gan chị. Nhưng chị thầm nghĩ, thà đau một lần cũng được, ngã ở đâu ta đứng lên ở đó.
Theo VNE
Tôi đã bị 'đá' tại vì quá chăm lo cho anh
Sau khi chia tay 5 ngày, anh có người mới và đổ hết lỗi lên đầu tôi dù trước đó chúng tôi đã chung sống như vợ chồng.
Yêu nhau vừa tròn hai năm cũng chính là lúc tình yêu của tôi rơi vào bế tắc, không lối thoát. Ngày ấy, tôi còn là một cô sinh viên nhí nhảnh, hồn nhiên. Dù khi đó đang yêu mối tình đầu cách xa tôi hơn 100 km nhưng đó là một khoảng cách không quá xa để có thể ngăn cách được tình yêu của tôi dành cho người ấy. Tôi thường xuyên đón xe về quê thăm gia đình và cũng để gặp người tôi yêu. Nhưng rồi mối tình ấy kéo dài gần ba năm thì tan vỡ, để lại cho tôi nhiều nuối tiếc...
Và cũng tại bến xe này, tôi đã gặp anh, người mang đến cho tôi niềm hạnh phúc và cũng khiến tôi rơi nước mắt nhiều nhất từ khi tôi có mặt trên cuộc đời này. Ngay từ lần gặp đầu tiên, anh đã mến tôi. Nhưng trong mắt tôi thì anh không có gì đặc biệt. Mọi người nhận xét tôi là một cô bé dễ thương, ưa nhìn, có duyên ăn nói và nhất là nụ cười khiến người khác có thể quên đi mọi phiền muộn. Và anh cũng không phải là ngoại lệ. Đó là lý do vì sao tôi lọt vào đôi mắt xanh của một người khó tính như anh.
Thời gian dần trôi, cũng đã hai năm tôi là hành khách quen thuộc của bến xe ấy. Anh vẫn để ý tôi mỗi khi tôi ra đón xe về quê mà tôi không hề hay biết. Bởi lúc ấy, tôi chỉ biết đến tình yêu đầu đời của mình dành cho một người khác ở quê.
Đến rồi đi, đó là một câu nói không có gì là xa lạ với tất cả chúng ta. Anh đã đến bên tôi lúc nào mà tôi không hề hay biết. Tôi bắt đầu thấy nhớ anh, điều mà tôi nghĩ rằng sẽ không bao giờ xảy ra khi tôi chỉ vừa nói lời chia tay với người yêu cũ chưa được bao lâu. Ngày nào anh cũng qua đón tôi đi học. Giờ nghỉ trưa, anh tranh thủ qua trường đưa tôi đi ăn, tan học lại đón tôi về. Cả ngày làm việc mệt mỏi nhưng không có buổi tối nào mà anh không ghé qua thăm tôi.
Tôi thấy được sự mệt mỏi trong anh và rất thương anh. Cũng đã nhiều lần tôi nói khéo anh nên dành thời gian nghỉ ngơi sau một ngày làm việc đầy áp lực. Nhưng anh ôm lấy tôi và nói rằng: "Nụ cười của bé là động lực, là sức mạnh của anh đó bé à!". Và mọi chuyện cứ thế trôi qua đi theo dòng thời gian. Yêu anh, tôi dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cũng như những gì anh đã dành cho tôi. Chúng tôi yêu nhau say đắm trong sự ngưỡng mộ của nhiều đồng nghiệp trong công ty anh. Tôi làm tất cả những gì có thể để anh luôn cảm thấy được vui vẻ và hạnh phúc.
Sau một thời gian thì chúng tôi đã sống như một đôi vợ chồng thật sự. Vừa đi học, tôi vừa làm tròn bổn phận của một người vợ. Buổi sáng, tôi thức dậy thật sớm, đi chợ, nấu cơm để anh mang đi làm. Tôi thường xuyên thay đổi thực đơn để anh có được những bữa ăn đa dạng, phong phú. Dù ở gần bên tình yêu của mình nhưng tôi cũng không quên đi gia đình. Tôi vẫn thường xuyên về thăm nhà như thường lệ. Tuy nhiên, có một điều mà có lẽ các bạn sẽ nghĩ rằng tôi quá yêu anh và lụy anh. Mặc dù về nhà chơi nhưng tôi vẫn không quên chăm sóc anh. Tôi tranh thủ dậy sớm hơn mọi khi để đi chợ nấu cơm và đóng hộp gửi các bác tài xế trong công ty mang lên cho anh kịp bữa trưa. Anh thật sự hạnh phúc vì điều đó.
Tuy nhiên, cái gì cũng có hai mặt. Bên cạnh những nụ cười hạnh phúc ấy thì chúng tôi cũng nếm trải nhiều nỗi đau và nước mắt. Gia đình anh không chấp nhận tôi và luôn ngăn cản tình yêu của chúng tôi, hoàn toàn ngược lại với gia đình tôi. Nhà tôi luôn yêu thương và vun vén cho tình yêu của hai đứa. Trong khoảng thời gian sống cùng nhau, chúng tôi đã một lần sơ sẩy và tôi có thai. Anh vừa vui vừa buồn. Nỗi buồn ấy ngự trị trong cả hai chúng tôi. Với một gia đình gia giáo như gia đình tôi thì không bao giờ chấp nhận được sự thật này.Vì vậy, chúng tôi đã đưa đến quyết định đau đớn nhất trong suốt cuộc đời này...
Sau nỗi đau ấy, anh đã bù đắp cho tôi rất nhiều. Chúng tôi tiếp tục những chuỗi ngày hạnh phúc và đầy nước mắt ấy. Cho đến một ngày, anh ấy phải lựa chọn giữa gia đình và tôi. Tôi thấy được sự mệt mỏi trong anh và quyết định chia tay. Yêu một người là luôn mong cho người đó được hạnh phúc. Tôi nghĩ rằng tôi làm như vậy thì sẽ tốt cho cả hai. Nào ngờ thật đau đớn, thật trớ trêu. Chỉ sau năm ngày tôi nói lời chia tay anh thì cũng là lúc tôi phát hiện ra anh đã có người mới. Và sau đó năm ngày, anh đã đưa người ấy đi du lịch Nha Trang cùng công ty anh.
Tôi đau đớn, tự dằn vặt bản thân mình đã làm nên tội tình gì mà phải nếm trải nỗi đau này. Tôi trở thành một con rối trong trò chơi của họ - một người đấm còn một người thì xoa. Anh dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất cho tôi. Anh đổ hết tất cả tội lỗi lên tôi. Còn người mới của anh lại dỗ dành tôi nên quên đi và tìm tình yêu mới. Đời thật quá phũ phàng và bất công.
Thời gian đã gần 6 tháng trôi qua nhưng con tim tôi vẫn nhói đau từng ngày. Hằng đêm, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt hốc hác của tôi. Còn anh thì vẫn hạnh phúc bên người con gái đó mỗi phút, mỗi giây. Bây giờ có nói gì cũng đã muộn. Người con gái đó biết rất rõ về tình yêu của chúng tôi, tại sao vẫn muốn chia cắt?
Qua câu chuyện, tôi chỉ muốn nhắn nhủ với mọi người rằng: "Đừng bao giờ làm người thứ ba". Cả cuộc đời này có hai câu nói không bao giờ tôi có thể quên: "Tôi không phải là một đứa trẻ mà cô chăm tôi từng chút, từng chút một như vậy. Tôi cảm thấy mắc cỡ vì điều đó" và "Em phải xem lại bản thân mình tại sao em lại có được kết quả ngày hôm nay". Tôi thật lòng hy vọng hai người có thể hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Nếu không tôi sẽ cười thật to cho "nhân quả" của hai người.
Theo VNE
Nhà quá nghèo, tôi không dám yêu ai Tôi vui hay buồn không quan trọng, chỉ cần lo được tiền trả nợ và xây cho ba mẹ cái nhà đàng hoàng. Tôi cũng chẳng biết tôi đang nghĩ gì trong đầu nữa. 27 tuổi đầu, với người ta là chồng, là con, là một gia đình hạnh phúc nhưng với tôi, mọi chuyện dường như là con số 0 tròn trĩnh....